Hôm nay, Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành đi vào một trà lâu trên quảng trường của Tứ Phương Thành. Trong trà lâu này tập trung rất nhiều cường giả đang tìm kiếm tổ đội. Tại sao phải tổ đội? Tự nhiên là vì tìm kiếm
di tích!
Trong di tích nguy hiểm quá nhiều, nếu đơn thương độc mã rất có thể sẽ táng thân trong đó!
Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành vừa tiến vào trà lâu, cũng không có
tham gia náo nhiệt mà tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống gọi hai chén
trà ngồi đối ẩm.
Trà lâu rất lớn, chia thành bốn tầng, ở giữa trống
rỗng cho nên cả bốn tầng đều có thể thấy được nhau. Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành đang ngồi ở phía đông lầu hai.
Người trong trà lâu tuy rất nhiều nhưng không ồn ào, mọi người hoặc là giống hai người Diệp
Trần ngồi uống trà nhắm mắt dưỡng thần hoặc là cùng với hảo hữu tìm một
chỗ thấp giọng thương thảo, tất cả trong rất có trật tự.
- Nhị vị khách quan, trà của khách quan đây!
Tiểu nhị bước chân rất nhẹ đi tới trước mặt Diệp Trần rồi nhẹ nhàng nói.
Diệp Trần gật đầu, bảo đối phương đặt chén trà xuống.
Nâng chén trà còn nóng lên, Diệp Trần khẽ kê lên miệng thổi vài hơi,
thừa dịp này đưa mắt bắt đầu quan sát những người trong trà lâu.
Lầu một không có gì để xem, tất cả đều Linh Hải Cảnh, một Bán bộ Vương Giả
cũng không có, ánh mắt Diệp Trần bắt đầu đảo qua tầng hai.
Trong lầu hai, có một người khiến cho Diệp Trần chú ý, chính là hoàng y nữ tử
ngồi ở phía tây, nữ tử này ước chừng hơn ba mươi tuổi, gương mặt kiều
diễm, mũi cao thẳng, mắt to đen lấy còn mang theo một chút thâm trầm.
Ánh mắt của nàng rất phân tán, không hề có tiêu điểm. Điều khiến cho
Diệp Trần chú ý không phải là dung mạo của nàng mà là khí tức cổ quái
được nàng che giấu rất kĩ trên người, loại khí tức này cực kỳ âm nhu,
giống như giòi trong xương vậy.
"Không biết là yêu thú gì tu thành?"
Diệp Trần thầm nghĩ.
Ngay khi Diệp Trần dò xét hoàng y nữ tử thì nàng dường như cũng cảm ứng được, nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Trần, trên mặt lộ ra vẻ mặt ôn hoà, nhưng nụ cười của nàng lại khiến cho Diệp Trần phát lạnh.
"Không dễ chọc!"
Diệp Trần phán cho đối phương một nhận định.
So với lầu hai thì người gây chú ý của Diệp Trần ở lầu ba không ít, có
một cặp song sinh huynh đệ, thân hình cường tráng như thép, mỗi người
đều đeo một cái hoa tai phân biệt tai trái và tai phải. Còn có một trung niên văn sĩ tay ôm kiếm đang nhắm mắt dưỡng thần, một lão phu nhân
gương mặt tiều tuỵ nhưng khí tức lại âm độc, một gã mập mạp đầu trọc lóc có hình xăm, còn có một lão đầu cổ quái luôn mặc áo mưa ...
- Bán
bộ Vương Giả ở trong tửu lâu này tới mấy chục người, trong đó có bảy tám người ta nhìn không thấu, chỉ sợ đã tiếp cận tới Bán bộ Vương Giả tối
cường giả!
Mộ Dung Khuynh Thành cũng quan sát mọi người trong trà lâu, nói.
Diệp Trần nói:
- Hoàng y nữ tử ở lầu hai cùng với lão đầu mặc áo mưa ở tầng ba có lẽ
là mạnh nhất, những người khác cũng không yếu, đều là những cường giả
khó gặp!
Hoàng y nữ tử và lão đầu mặc áo mưa gây cho Diệp Trần cảm
giác uy hiếp lớn nhất, chỉ sợ không kém bao nhiêu với Bán bộ Vương Giả
tối cường giả.
- Nhãn lực của ta so với chàng còn kém một chút, hai người này ta không nhìn ra được cái gì không đúng!
Mộ Dung Khuynh Thành một lần nữa dò xét hoàng y nữ tử và lão đầu mặc áo mưa rồi lắc lắc đầu, nói. Nàng không có được cảm ứng khủng bố như Diệp
Trần!
Diệp Trần cười cười, nói:
- Chỉ là cảm giác đầu tiên mà thôi, có lẽ vẫn có nhiều người còn che giấu rất sâu!
Trong trà lâu rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có một vài người từ trong các
gian phòng riêng rời đi khiến cho trà lâu càng lúc càng vắng, không khí
càng thêm yên tĩnh.
- Nhìn kìa, hoàng y nữ tử được mời đi!
Mộ Dung Khuynh Thành nói.
Diệp Trần nhìn sang thì thấy một tiểu nhị của trà lâu mời hoàng y nữ tử đi vào trong một gian phòng.
Qua thời gian khoảng nửa chén trà nhỏ, tiểu nhị kia lại tới mời hai huynh đệ song sinh.
Lại qua thêm nửa chén trà nhỏ, tiểu nhị đi đến trước mặt Mộ Dung Khuynh Thành, nói:
- Vị tiểu thư này, chủ nhân bên trong gian phòng kia mời tiểu thư qua một chút!
- Hửm?
Mộ Dung Khuynh Thành cũng không kinh ngạc, bởi vì mọi người đến đây đều có chung mục đích là muốn tìm tổ đội cùng nhau đi thám hiểm di tích!
- Ta đi cùng hắn!
Mộ Dung Khuynh Thành cũng biết với tu vi của Diệp Trần sẽ bị người ta
khinh thường, bởi vì trong thiên hạ có mấy người như Diệp Trần có thể
đem chuyện vượt cấp chém giết trở thành như ăn cơm? Những người khác
cùng lắm chỉ có thể chống lại với Bán bộ Vương Giả bình thường, còn có
giết được hay không lại là một chuyện khác!
Tiểu nhị hiển nhiên cũng đã được phân phó, nói:
- Vậy thì cùng đi a!
Đi theo phía sau tiểu nhị, hai người tới trước cửa phòng mở ra rồi đi vào trong.
"Xem ra trên vách tượng có khảm Hồn Thạch làm trận pháp!"
Vừa vào trong phòng, Diệp Trần cũng không có phát hiện mê hoặc gì, Linh hồn lực vẫn có thể thẩm thấu ra bên ngoài nhưng ở bên ngoài thì Linh
hồn lực không thể nào thẩm thấu vào trong đây được.
Trong phòng đang có chín người ngồi, ngoài trừ hoàng y nữ tử và huynh đệ song sinh kia
ra thì còn có hai thanh niên, một mỹ phụ, hai đại hán và một lão giả.
Người ngồi ở thủ toạ là một đại hán có làn da màu cổ đồng, trên da thịt
có những hoa văn như kim loại khắc lên, đôi mắt của người này thanh minh rạng rỡ, phảng phất như hai khoả bảo thạch màu đen vậy.
- Chuyện gì thế này? Một tên Linh Hải Cảnh hậu kỳ đỉnh phong cũng có thể gia nhập đội ngũ của chúng ta ư?
Mỹ phụ tỏ ra thần sắc cay nghiệt, thầm nói.
- Hắc hắc, tiểu tử, ngươi đi nhầm cửa rồi!
Một tên trong cặp huynh đệ song sinh cười hắc hắc nói.
Hai gã thanh niên thì biểu lộ khác nhau, một tên lộ vẻ trào phúng, một
tên thì không chút biểu tình, đối với chuyện gì cũng thờ ơ. Mà ánh mắt
của một tên đại hán mặt vàng khè thì không hề cố kỵ lộ ra vẻ dâm tà,
Linh hồn lực trực tiếp phóng ra quét tới Diệp Trần, tựa hồ muốn cho Diệp Trần xấu mặt.
Cổ đồng đại hán và hoàng y nữ tử ngược lại vẫn bất động thanh sắc theo dõi bì biến.
- Hừ!
Diệp Trần hừ nhẹ một tiếng, Linh hồn lực phản kích ngược lại.
Tên đại hán mặt vàng cảm giác linh hồn chấn động, thân thể mất tự chủ
run rẩy một hồi. Càng khiến cho hắn hoảng sợ là Linh hồn lực của Diệp
Trần giống như một thanh kiếm sắc bén cắn xén Linh hồn lực của hắn khiến cho hắn có cảm giác trong mắt Diệp Trần hắn không khác gì một con cá
nằm chờ Diệp Trần chém giết.