Là
Từ Tĩnh sư tỷ!
Diệp Trần lập tức biết rõ, Hoàng kim Tiểu Long này không phải ai khác biến hình
mà chính là Từ Tĩnh.
Bản thể thật sự của Từ Tĩnh là Hoàng Kim cự long, khi còn nhỏ, không biết do
nguyên nhân gì mà hóa thành nhân loại, hiện tại cái Hóa Long Trì này có tác dụng
để cho nàng trở về bản thể một lần nữa, một khi trở về bản thể một cách triệt để
thì gần như không còn là nhân loại nữa mà chính thức biến thành Hoàng Kim cự
long. Đương nhiên, về sau khi đạt tới cảnh giới Yêu Vương, Hoàng Kim cự long
cũng có thể biến hóa thành hình dáng nhân loại.
Ở tăm tối bên trong, hoàng kim Tiểu Long tựa hồ cảm ứng được Diệp Trần đến, đôi
mắt thanh tú cao quý liền mở ra.
"Diệp sư đệ!"
Hoàng kim Tiểu Long ngẩn đầu với chiếc sừng non dài, bơi đến chỗ Diệp Trần.
"Từ Tĩnh sư tỷ, hiện tại vẫn chưa thể biến trở về hình dáng nhân loại sao?"
Diệp Trần không tự chủ được xòe bàn tay ra, vuốt ve chiếc sừng non nhẵn mịn mang
theo một tia lành lạnh trên đầu hoàng kim Tiểu Long.
Hoàng kim Tiểu Long được vuốt ve lộ vẻ vô cùng là thoải mái, trên mặt cũng hiện
lên một tia đỏ ửng, mở miệng nói: " bình thường Cự Long Hóa Hình đều là cảnh
giới Yêu Vương, chờ ta trở thành Yêu Vương mới có thể biến hóa về hình dáng
cũ."
Bình thường mà nói, yêu thú càng cường đại thì việc hóa hình càng gian nan,
nhưng khi đat đến cảnh giới Yêu Vương thì có thể hóa hình rất dễ dàng. Tuy nhiên,
mặc dù không nhiều đôi khi cũng có trường hợp ngoại lệ đối với những yêu thú cường
đại thì khả năng hóa hình có thể đạt được rất sớm.
" Bộ dạng hiện tại của ta có phải là rất khó coi hay không?" Hoàng
kim Tiểu Long bỗng nhiên khẩn trương nói.
Diệp Trần cười nói: "Nếu như nàng thấy không quen với thân thể này thì hãy
sớm đạt tới cảnh giới Yêu Vương là được rồi."
Trò chuyện trong chốc lát, Hoàng kim Tiểu Long bắt đầu có chút buồn ngủ, thì
ra Từ Tĩnh đang đứng ở trạng thái đột phá nên cần ngủ say một thời gian dài
mới có thể tiến hành đột phá thật sự. Không quấy rầy nàng, Diệp Trần im ắng rời
khỏi đại điện, cũng không quên đóng cánh cửa lớn của đại điện.
"Diệp sư huynh!"
Trần Vũ Hân gặp Diệp Trần đi ra, tinh thần có chút dao động.
Diệp Trần nói: "Long Thần Thiên Cung đã được thu phục trở lại, ta sẽ đem
những người khác đi ra ngoài, nhưng các muội vẫn chưa thể rời khỏi, huynh muốn các
muội trấn thủ tại chỗ này cho đến khi Thần nữ Điện Hạ đột phá thành công."
"Vũ Hân hiểu rõ lời Diệp Trần. Diệp sư huynh, huynh yên tâm đi!"
"Thần Long Sứ Điện Hạ, ta cùng Vũ Hân sẽ bảo vệ tốt Thần nữ Điện Hạ."
Hình Mỹ Liên cũng nói.
"Rất tốt, vất vả cho các ngươi rồi."
Nói xong, từ bên trong trữ vật linh giới, Diệp Trần lấy ra hai cây Dưỡng Tâm thảo
cùng hai cây Dung Linh thảo đưa cho hai người: "Các ngươi cũng là những trụ
cột quan trọng của Long Thần Thiên Cung, việc đột phá cảnh giới nửa bước Vương
Giả ở trong tầm tay. Hai loại thảo dược này là Dưỡng Tâm thảo cùng Dung Linh thảo,
có thể làm cho các ngươi tiến nhanh hơn vào cảnh giới nửa bước Vương Giả."
Cảnh giới Nửa bước Vương Giả có thể xem là một đạo cửa khẩu, khi đột phá qua
thì gần như đã có hi vọng tấn phong Sinh Tử cảnh, nếu đột phá không qua, như vậy
vĩnh viễn cũng không có khả năng đột phá đến Sinh Tử cảnh.
Theo
đánh giá của Diệp Trần, Trần Vũ Hân chẳng những có hi vọng đột phá đến cảnh giới
nửa bước Vương Giả, nói không chừng cũng rất có thể đạt tới Sinh Tử Huyền Quan
cảnh giới, mà Hình Mỹ Liên tuy thiên phú có ít hơn một chút nhưng ngày sau nhất
định cũng có hi vọng trở thành Sinh Tử cảnh Vương Giả bình thường.
Đương nhiên, có thể đạt tới cảnh giới này mỗi người đều có hi vọng tiến vào Sinh
Tử cảnh, Diệp Trần chỉ có điều muốn giúp cho tiến bộ của các nàng càng nhanh một
chút mà thôi. Còn lại phải xem khả năng và năng lực của chính các nàng.
"Đa tạ Diệp sư huynh!" "Đa tạ Thần Long Sứ Điện Hạ!"
Trên mặt hai nữ tử lộ ra sắc mặt vui mừng, các nàng kỳ thật cũng có thể chạy nước
rút đến cảnh giới nửa bước Vương Giả, nhưng trước mắt vẫn có chút miễn cưỡng, nếu
không chuẩn bị tốt nói không chừng sẽ bị huyết nhục băng hoại thập phần nguy hiểm,
nhưng nếu đã có Dưỡng Tâm thảo cùng Dung Linh thảo thì không giống với lúc trước,
tính nguy hiểm thoáng cái thấp đã được hạ xuống hơn phân nửa.
Long Thần Thiên Cung đã bị thu phục, bốn thế lực lớn không có Hắc Long Lão Tổ
chống lưng. Hơn phân nửa không dám xâm chiếm với quy mô lớn. Ngoại trừ việc thủ
hộ Từ Tĩnh của phần đông nữ nhân bên ngoài, Diệp Trần đem những người khác ra khỏi
Bí Cảnh.
"Nơi này giao cho các ngươi."
Ngày hôm đó, Diệp Trần bàn giao nhắn nhủ hết mọi thứ rồi phá vỡ không gian phi
hành về phía Nam Trác Vực.
. . .
Tin tức Diệp Trần thành Sinh Tử Cảnh Vương Giả, rất sớm đã truyền đến mọi ngóc
ngách của Nam Trác Vực, Thiên Phong quốc…làm cho phong quang của Diệp gia cùng
Lưu Vân tông thập phần sáng lạn.
Thế nhưng tại Lưu Vân Tông mọi người chờ đợ mãi vẫn không thấy Diệp Trần trở về.
"Tiểu Tiểu, ngươi nói đại ca lúc nào trở về ah!"
Trên đỉnh một tòa núi nhỏ cách đó Diệp gia không xa, thiếu niên và thiếu nữ nhìn
ra phương xa, trong ánh mắt tràn đầy mong chờ.
Niên kỷ của Thiếu niên và thiếu nữ này ước chừng khoảng mười bốn mười lăm tuổi,
dung mạo thiếu niên lớn tuổi hơn hao hao giống Diệp Trần, tuấn tú phiêu dật,
còn thiếu nữ lại có làn da tuyết trắng, đôi mắt cùng sáng trắng tinh, giờ phút
này, thiếu niên ngồi trên ngọn cây quay đầu lại nói với thiếu nữ.
Thiếu nữ có chút oán giận nói: "Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai, hừ, đại ca khẳng
định không tưởng nhớ chúng ta, bằng không như thế nào thời gian dài như vậy đều
không trở lại."
"Tiểu Tiểu, Tiểu Huyền!"
Đúng lúc này, không gian một hồi vặn vẹo, một đạo nhân ảnh đi ra, áo lam tóc
đen, mặt mũi tràn đầy mỉm cười.
"Đại ca!"
Thiếu niên thiếu nữ xoay người, vẻ mặt kinh hỉ.
Thiếu niên thiếu nữ chính là đệ đệ và muội muội Diệp Trần Diệp Huyền , Diệp Tiểu
Tiểu, chỉ có điều lúc trước khi Diệp Trần rời khỏi Chân Linh đại lục, hai người
mới chừng mười tuổi, hiện tại đã mười bốn mười lăm tuổi rồi.
Đối với Diệp Trần lo lắng nhiều lắm, hai người tuy nhiên niên kỷ đã không nhỏ,
nhưng vẫn nhào vào ngực Diệp Trần ôm chặc
lấy hắn.
Đưa tay vuốt ve đầu đệ đệ muội muội, Diệp Trần nháy mắt có chút cảm khái, những
năm qua, hắn nhớ rõ lúc xuyên việt đến Chân Linh thế giới, đệ đệ muội muội cũng
không quá mười bốn tuổi nhưng giờ khắc
này chúng đã lớn đến vậy, thần sắc Diệp Trần có chút hoảng hốt khi cảm giác thời
gian trôi qua thật sự rất nhanh.
"Đại ca, huynh một chút cũng không thay đổi!"
Diệp Tiểu Tiểu nâng lên xinh đẹp khuôn mặt, nhìn qua Diệp Trần kỳ quái nói.
Tướng mạo Diệp Trần rất sớm gần như đình trệ tại chừng hai mươi tuổi, hiện tại
đột phá đến Sinh Tử cảnh, dung mạo mấy trăm năm không thay đổi đều bình thường.
Hôm nay vẫn cùng Diệp Huyền, Diệp Tiểu Tiểu đứng tại một chỗ như lúc xưa, đã mấy
năm trôi qua kể từ thời thanh xuân, giờ đây ánh mắt Diệp Trần đã không còn non nớt
như ở thời thiếu niên, nhàn nhạt đã có rất nhiều uy nghiêm cùng kiên nghị.
"Đại ca là Sinh Tử cảnh Vương Giả, dung mạo không thay đổi cũng rất bình
thường."
Diệp Huyền hít hít cái mũi.
"Lúc ta không có ở đây, các đệ có lười biếng hay không ?" Buông hai
người ra, Diệp Trần lui ra phía sau một bước, đánh giá hai người, hai đứa tu vị
coi như không tệ, mới mười bốn mười lăm tuổi, gần như đã có tu vi Bão Nguyên Cảnh
sơ kỳ, bất quá lúc Diệp Trần mười bốn mười lăm tuổi, khó khăn lắm đạt tới Ngưng
Chân Cảnh.
Đương nhiên, Diệp Trần một điểm cũng không kinh ngạc.
Hai người vừa hạ sinh không lâu cũng là thời điểm hắn tại Tiềm Long cổ thành lấy
được Long mạch chi khí mạnh nhất, hơn nữa với tài trợ của hắn, Diệp gia trên cơ
bản cái gì cũng không thiếu, muốn cái gì có cái đó, so với Ngũ phẩm tông môn một
điểm cũng không kém hơn, nhiều ưu thế như vậy, mười bốn mười lăm tuổi đạt tới tu
vi Bão Nguyên Cảnh sơ kỳ là điều rất bình thường.
Nhưng với Diệp Trần thì tu vi rõ ràng chỉ là trụ cột, còn thiên phú hay kinh
nghiệm cùng ý chí của mỗi người mới là điều quyết định.
"Đại ca, bọn đệ luôn rất cố gắng đấy."
"Ah, cho ta xem cố gắng của các đệ nào?" Diệp Trần mang trên mặt vui
vẻ, lại để cho Diệp Huyền cùng Diệp Tiểu Tiểu biểu hiện ra một bộ kiếm pháp cho
hắn xem.
Đầu tiên diễn luyện kiếm pháp
Là Diệp Tiểu Tiểu, Diệp Tiểu Tiểu tuổi tuy nhỏ, nhưng đã trưởng thành một tiểu
mỹ nhân, một bộ kiếm pháp diễn luyện xuống vô cùng hoa lệ nhưng cũng cực kỳ cường
lực.
Diệp Trần lại thở dài một tiếng, kiếm pháp căn bản không cái gì đặc biệt nhưng tôi
luyện thực chiến thì lại khiếm khuyết, nếu đối với địch nhân có tu vi tương
đương thì Diệp Tiểu Tiểu có lẽ sẽ chiến thắng, thế nhưng nếu tu vi cao hơn nàng
thì gần như sẽ gặp nguy hiểm. Muốn biết một người có phải thiên tài không chỉ cần
dựa vào việc vượt cấp chiến đấu và chiến thắng người có tu vi cao hơn mình.
Diệp Tiểu Tiểu có thiên phú tu luyện cực kỳ cường đại, nhưng muốn nói đến thiên
phú chiến đấu thì căn bản không vượt lên trên thiên tài cùng cấp, chỉ có thể
nói là đã trên trung đẳng.
"Đại ca, huynh thấy như thế nào ?"
Diệp Tiểu Tiểu thấp thỏm không yên nhìn về phía Diệp Trần.
Diệp Trần không muốn đả kích tâm tình tích cực của đối phương, nhưng cũng không
muốn lại để cho đối phương quá mức lạc quan, "Đệ còn phải luyện tập nhiều hơn để
không làm lãng phí thiên phú tu luyện của đệ nhé."
"Đến ta rồi, đại ca!"
Diệp Huyền không thể chờ đợi được diễn luyện kiếm pháp.
Nhìn thấy Diệp Huyền kiếm pháp, ánh mắt Diệp Trần sáng ngời, dùng nhãn lực của
hắn rất dễ dàng nhìn ra, kiếm pháp đệ đệ chẳng những lăng lệ ác liệt vô cùng, từng
chiêu từng thức tuần hoàn không thôi còn mang theo sát khí, loáng thoáng ở bên
trong đã chạm đến biên giới của kiếm ý, kiếm khí nội liễm không phát ra ngoài
nhưng biểu hiện kinh tâm.
"Đệ đã từng giết người ư?"
Diệp Trần hỏi.
Diệp Tiểu Tiểu cướp hồi đáp: "Đại ca, cái tên tiểu phôi đản này một điểm cũng
không nghe lời, thường xuyên sát nhân, nửa năm trước còn một mình đồ sát một trại
đạo tặc, phụ thân mẫu thân đều vì hắn lo lắng gần chết."
"Ta giết đều là ác nhân."
Diệp Huyền vội vàng giải thích.
Diệp Trần cười nói: "Kiếm pháp là dùng để sát nhân đấy, ta không trách đệ,
tuy đệ là đệ đệ ta nhưng ta cũng không muốn đệ lớn lên ở bên trong nhung gấm gia
đình. Nhưng đệ phải nhớ kỹ, gặp được chuyện nguy hiểm nhất định phải động não nhiều
hơn, xem xét thời thế, lượng sức mà đi, không thể mù quáng. Điểm này thật vô
cùng trọng yếu."
Diệp Huyền có thiên phú chiến đấu cao làm cho tâm tư Diệp Trần hơi có chút dao động,
hắn cảm thấy đệ đệ hoàn toàn có khả năng trở thành một cường giả, nếu được bồi
dưỡng đặc biệt thì sẽ có hy vọng đạt tới Sinh Tử cảnh, điều kiện tiên quyết là
có đầy đủ kinh nghiệm cùng kỳ ngộ.
"Tốt rồi, chúng ta về nhà a!"
Tay áo phất một cái, ba người biến mất khỏi ngọn núi, xuất hiện lần nữa thì đã
đến Diệp gia.
. . .
Tin tức Diệp Trần trở lại Diệp gia lan truyền nhanh chóng khiến toàn bộ Nam
Trác Vực đều sôi trào.
Nam Trác Vực đã trãi qua bao nhiêu năm nhưng rõ ràng đều không sinh ra một Sinh
Tử cảnh Vương Giả nào, làm cho các võ giả tại Nam Trác Vực sinh sống tại địa
phương rời đi, bọn hắn cho rằng Nam Trác Vực bị nhận nguyền rủa, đã không có khí
vận sinh ra Sinh Tử cảnh Vương Giả, nhưng khi Diệp Trần trở về thì sự nguyền rủa
này đã bị đập nát.
Trước kia Diệp Trần là một truyền kỳ tại Nam Trác Vực
Ngày nay, Diệp Trần đã trở thành một Thần Thoại, từ một kẻ bị xem là phế vật cuối
cùng đã quật khởi trở thành một Sinh Tử cảnh Vương Giả Thần Thoại. Cuộc đời của
hắn nhưng mang đến cho người khác cảm giác như mộng ảo.
Những kinh nghiệm của Diệp Trần đã khích lệ không biết bao nhiêu thiếu niên, rất
nhiều thanh niên cao thủ đã danh chấn một phương, hoặc nhiều hoặc ít đều nhận lấy
Diệp Trần làm hình tượng để phấn đấu.
Diệp Trần đã có thể trở thành cường giả, bọn hắn vì cái gì không thể, dù là còn
xa mới đạt được thành tựu như Diệp Trần nhưng ít nhất cũng không làm cho bản
thân cảm thấy tiếc nuối.
Lúc trước Diệp gia tại Nam Trác Vực chỉ là một cửu phẩm gia tộc, theo sự cường
đại của Diệp Trần, Diệp gia đã vươn lên từ cửu phẩm đến bát phẩm, đến thất phẩm,
hiện tại thì thoáng cái nhảy tới Ngũ phẩm.
Ngũ phẩm Diệp gia!
Vương Giả gia tộc!
Một gia tộc một khi đạt tới Ngũ phẩm thì ý nghĩa thật phi phàm.
Vương Giả gia tộc, vinh dự này cũng không phải là chuyện một đại gia tộc bình thường
có thể hưởng thụ được, giờ khắc này, Diệp gia chân chân chính
chính đã trở thành một truyền kỳ gia tộc.