Theo Độc Cô Tuyệt ly khai, người tản đi ngày càng nhiêu, trước khi rời đi, rất nhiều người bỗng nhiên nghĩ đến, Cửu Long Hồ náo nhiệt như vậy là vì Bạch Vô Tuyết và Hạ Hầu Tôn một năm trước đã từng có một trận chiến ở đây, năm nay cũng có Độc Cô Tuyệt và Diệp Trần, vậy sang năm thì sao?
- Chúng ta đi!
Bạch Vô Tuyết và Lục Thiếu Du ly khai ngay sau đó.
- Diệp Trần, hẹn gặp lại.
Hải Vô Nhai, Yến Phượng Phượng hướng Diệp Trần lên tiếng chào hỏi sau đó cũng rời khỏi.
Qua một lát, Cửu Long Hồ từ náo nhiệt trở nên im lặng, mọi sự vạn vật, vật cực tất suy, cường thịnh qua đi, chính là suy sụp, đây là không thể tránh khỏi.
Ba người Lý Đạo Hiên đi đến ngọn núi nhỏ nơi Diệp Trần đứng, Lý Đạo Hiên cười nói:
- Diệp Trần, đã lâu không gặp.
Diệp Trần mỉm cười nói:
- Quả thật đã lâu không gặp, thơi gian trôi qua thật nhanh.
- Tuế nguyệt vội vàng, dung nhan dịch lão, cũng may, chúng ta đều đã đến Linh Hải Cảnh, vài chục năm sau gặp lại cũng không có thay đổi gì cả.
Diệp Trần cười cười.
Thời gian vô tình, cũng là vô địch, chỉ có tu luyện mới có thể bảo trụ tuế nguyệt trân quý nhất, dù chỉ ngắn ngủi vài chục năm. Nhớ lại, Diệp Trần tại trận đấu Tiềm Long Bảng gặp gỡ bọn người Lý Đạo Hiên, đã là hơn tám năm trước, khi đó, bọn hắn chỉ vừa mới ra đời, nguyên một đám tài hoa xuất chúng, nhưng vẫn còn rất non nớt, nhoáng một cái tám năm qua đi, lúc này mới cảm thán thời gian qua nhanh cỡ nào, lặng yên không một tiếng động.
- Tám năm qua đi, dung nhan đổi, nhưng tâm đã đổi, bất kể như thế nào, ta vẫn rất vui khi được biết ngươi, Diệp Trần, sự xuất hiện của ngươi, đã mang đến cho chúng ta biến hoa long trời lở đất.
Nói chuyện chính là Nghiêm Xích Hỏa, tám năm trước, hắn tuyệt đối sẽ không nói như thế, bởi vì khi đó hắn tuổi trẻ khí thịnh, không cho phép thất bại, mà tám năm qua đi, tâm tình của hắn đã thay đổi, góc độ đối đãi mọi việc cũng thay đổi, sự xuất hiện của Diệp Trần, cũng không khiến bọn hắn yên lặng, ngược lại còn khiến cho bọn hắn càng bộc phát ra tiềm lực lớn hơn nữa.
- Nghiêm huynh nói không sai, bất quá ngoại trừ dung nhan, duy nhất đổi chính là, ngươi vẫn chói mắt như vậy, chúng ta nên xưng hô ngươi là Kiếm Tông rồi.
Băng Linh hiếm có cười cười, như băng hoa tách ra.
Cười khổ một tiếng, Diệp Trần hỏi:
- Các ngươi định ngốc ở đây một thời gian sao?
- Đúng vậy, vừa tới đây, có chút lạ lẫm, định lưu lạc một phen.
Lý Đạo Hiên gật gật đầu.
Diệp Trần nói:
- Bọn người Hải Vô Nhai, Yến Phượng Phượng cũng không tệ, gặp phải bọn hắn, các ngươi cứ nói là bằng hữu của ta, về phần ta, phải về trước Nam Trác Vực rồi. "
- Tốt.
Ba người cũng không có từ chối, ra ngoài lăn lộn, bằng hữu càng nhiều càng tốt.
- Ta xin cáo từ, các ngươi cẩn thận một chút.
Giơ tay lên, phi hành khôi lỗi bị ném lên không trung, Diệp Trần xoay người ngồi lên, hóa thành một đạo lưu quang biến mất phía chân trời.
- Chúng ta tới rồi, hắn lại đi.
Lý Đạo Hiên cảm thán một tiếng, thu hồi ánh mắt.
Đối với ba người mà nói, nơi này còn rất lạ lẫm, là khởi đầu mới, đối với Diệp Trần mà nói, nơi đây đã không còn gì đang để lưu luyến nữa, nên có, hắn cũng đã có rồi.
. . .
Quay trở lại Nam Trác Vực phải đi qua Quy Bàn Sơn Mạch
Vèo!
Một đạo lưu quang phá không mà đến, tốc độ cực nhanh.
- Diệp Trần, ta chờ ngươi đã lâu.
Nhưng vào lúc này, một đạo thân ảnh lướt ra từ không trung, chặn trước phi hành khôi lỗi đang phi hành, người này thân mặc kim y, đầu đội kim quan, không phải Hạ Hầu Tôn thì ai nữa.
Phi hành khôi lỗi vỗ cánh, hóa động lực thành lực cản, chậm rãi đình trệ lại, nơi phần lưng của phi hành khôi lỗi, Diệp Trần đứng người lên, nhìn chằm chằm vào Hạ Hầu Tôn nói:
- Nếu ta đoán không sai, ngươi đã tu luyện Phá Hư Chỉ đến mười thành đại viên mãn rồi, nếu không thì ngươi cũng không dám đến khiêu chiến ta đâu.
Phá Hư Chỉ là áo nghĩa võ học cấp thấp, bởi vì ẩn chứa chính là không gian áo nghĩa, so với áo nghĩa võ học trung cấp bình thường thì cao hơn rất nhiều, trước mắt Diệp Trần cũng đã tu luyện Phá Hư Chỉ đến chín thành hỏa hầu, cách mười thành đại viên mãn bất quá chỉ một bước ngắn, đương nhiên, một bước này cũng là bước khó khăn nhất, không có lý giải bản chất đối với không gian áo nghĩa, rất khó tăng lên.
- Ngươi đoán không sai, cho nên ngươi phải bại!
Trong mắt Hạ Hầu Tôn hiện lên kim quang, khí thế mười phần.
Diệp Trần lắc đầu.
- Vốn ngươi còn chút hy vọng, nhưng hiện giờ ngay cả chút hy vọng ngươi cũng không có, bởi vì ngươi không dám khiêu chiến ta trước mặt mọi người, đây cũng là nguyên nhân vì sao ngươi lại chặn đường ta lúc này.
- Buồn cười, nói khoác không biết ngượng.
Hạ Hầu Tôn thần sắc lạnh xuống.
- Tốt rồi, nếu ngươi đã có lòng tin như vậy, thì phóng ngựa tới đi!
Diệp Trần thu hồi phi hành khôi lỗi, tay nắm lấy chuôi kiếm.
- Lưu Tinh Chỉ!
Hạ Hầu Tôn cũng không muốn nói nhảm với Diệp Trần, vừa ra tay đã là Lưu Tinh Chỉ sở trưởng nhất của mình, trải qua nửa năm bế quan, Hạ Hầu Tôn ngoài trừ có đột phá mang tính tiến triển về không gian áo nghĩa, tinh quang áo nghĩa cũng tăng lên không ít, lúc này Lưu Tinh Chỉ được hắn thi triển ra không khác thì mưa sao chổi chính thức cả, thành từng mảnh bộc phát ra, bay vụt khắp trời.
- PHÁ...!
Lôi kiếp kiếm ra khỏi vỏ, Diệp Trần hai tay cầm kiếm, một kiếm nghiêm nghị đánh xuống, kiếm thế mênh mông bao phủ lấy ngôi sao, thế không thể đỡ được.
Ầm ầm!
Một mảng lớn mưa sao chổi bị phá diệt, kiếm khí nguy nga từ trong mưa sao chổi chém ra một thông đạo màu đen, thông đạo màu đen một đường lan tràn, ảnh hướng đến Hạ Hầu Tôn.
- Kiếm thế này?
Hạ Hầu Tôn lộ ra nghi hoặc, một chỉ điểm toái kiếm khí.
- Kim Chi Liên Y!
Diệp Trần bay vút đến, quần áo tung bay, tựa như thiên ngoại phi tiên, lại là một kiếm quét ngang ra, gợn sóng màu vàng mãnh liệt nhanh chóng khuếch tán.
- Không thể nào, kiếm của hắn sao lại mạnh như thế được.
Hạ Hầu Tôn liên tiếp phát ra ba chiêu Tuệ Tinh Chỉ mới xé mở được gợn sóng màu vàng, lực lượng phá hoại cường hãn khiến hắn lui về phía sau hơn mười bước.
- Không không có gì không thể cả, ta hôm nay thân chịu danh xưng Kiếm Tông, tinh khí thần dần dần lột xác, ngưng tụ thành đại thế, mà ngươi một tên co đầu rụt cổ, đại thế tiên thiên chưa đủ, thứ hiện giờ ngươi ỷ lại cũng chỉ là Phá Hư Chỉ mười thành đại viên mãn, ngoài ra, ngươi chỉ có hai bàn tay trắng.
Tiếp nhận danh xưng Kiếm Tông, Diệp Trần trong tối tăm cảm giác được mình mạnh hơn, loại mạnh mẽ này, cũng không phải là mạnh ở bên ngoài, mà là nội tâm mạnh, nội tâm mạnh có lẽ không cách nào trực tiếp phát huy ra, nhưng có thể khiến cho nhất cử nhất động của Diệp Trần đều có được sức mạnh lớn lao to lớn, giống như là mặt trời lên rồi xuống, Hắc Bạch thay phiên, xuân đi đông đến, đã có một loại hương vị phát triển theo chiều hướng, mà Hạ Hầu Tôn chịu kiếm thế của Diệp Trần ảnh hưởng, tiên thiên liền rơi xuống hạ phong, có lẽ có thể phát huy ra mười thành lực lượng, nhưng tuyệt đối không cách nào đột phá cực hạn, phát huy ra mười một thành lực lượng.