- Vậy sao? Có muốn ta kiểm tra Trữ Vật Linh Giới của ngươi một chút hay không?
Tên mặt ngựa trừng mắt nói.
- Ngươi có chút quá phận rồi đó!
Trong lòng Diệp Trần đã nổi lên sát cơ, kỳ thật muốn giết tên mặt ngựa này hắn chỉ cần một đạo Thanh Liên kiếm khí là có thể. Tuy chân nguyên hắn chỉ mới khôi phục được nửa thành nhưng trong đan điền đã hình lại đủ chín đạo kiếm khí cùng phối hợp với Kiếm Ý thì đừng nói là một tên mặt ngựa này, cho dù Tinh Cực Cảnh đỉnh phong tới đây cũng không phải là đối thủ của hắn.
- Quá phận? Quá phận hơn ngươi còn chưa thấy đâu! Toàn bộ linh thạch của ngươi vừa lấy ra ta một khối đều không chiếm được, cho nên ngươi phải đưa thêm ba ngàn khối Trung phẩm linh thạch cho ta, bằng không thân phận lệnh bài đừng mong có được.
Tên mặt ngựa này khi bóc lột người mới tới đúng là xem thực lực mà đưa giá. Giống như Diệp Trần là Tinh Cực Cảnh hậu kỳ cường giả, hắn tối đa chỉ làm cho Diệp Trần đưa thêm năm trăm khối Trung phẩm linh thạch mà thôi, nhiều hơn nữa hắn cũng không dám, ai biết đối phương có gia nhập vào thế lực nào đó trên Mê Vụ Đảo hay không? Về sau để đối phương mang địch ý với bản thân chỉ vì một ít linh thạch thì không đáng. Nếu như đối phương là Tinh Cực Cảnh hậu kỳ đỉnh phong cường giả thì hắn sẽ nhanh chóng làm thủ thục cho đối phương, không dám bóc lột chút nào, dù sao một cường giả Tinh Cực Cảnh hậu kỳ đỉnh phong cũng siêu việt hắn, đáng sợ hơn là đối phương có khả năng là Tinh Cực Cảnh đỉnh phong cường giả, bóc lột đối phương không khác gì muốn chết!
Nếu vận khí kém nữa, gặp phải đối phương là Tinh Cực Cảnh cực hạn cường giả thì không cần nghĩ cũng biết hắn chỉ có một con đường chết!
Về phần Tinh Cực Cảnh vô địch cường giả, mặt ngựa hắn không hề nghĩ tới. Qua nhiều năm như vậy, ngoại trừ ba vị đảo chủ ra hắn chưa từng thấy có một vị Tinh Cực Cảnh vô địch cường giả nào khác xuất hiện trên Mê Vụ Đảo. Loại cường giả cấp độ này chỉ cần vừa đến lập tức sẽ bị đảo chủ lôi kéo cho hắn ngồi lên ghế phó đảo chủ liền.
Diệp Trần đang suy nghĩ có nên thoáng uy hiếp tên mặt ngựa này một chút hay không, nhưng nghĩ lại vẫn buông tha cho hắn. Thanh Liên kiếm khí chính là lá bài bảo mệnh hiện tại của hắn, dùng một đạo là thiếu đi một phần bảo mệnh, muốn bù đắp lại sẽ tốn không ít thời gian. Hơn nữa chiến lực hiện tại của hắn quá thấp, nếu bộc lộ Thanh Liên kiếm khí ra ngoài sẽ khiến người khác hoài nghi. Nếu hắn có tu vi Tinh Cực Cảnh hậu kỳ thì hắn sẽ không chút do dự mà cho tên mặt ngựa này đẹp mặt. Dù sao ở chỗ này cũng là cường giả vi tôn.
- Thật có lỗi, ta không lấy đâu ra được ba ngàn khối Trung phẩm linh thạch cả, tối đa chỉ có một ngàn năm trăm khối.
Diệp Trần cũng không sợ đối phương kiểm tra Trữ Vật Linh Giới của hắn, bởi vì cái trung phẩm Trữ Vật Linh Giới hắn đã để vào một chỗ hẻo lánh trong một cái hạ phẩm Trữ Vật Linh Giới cất Hạ phẩm linh thạch, nếu không kiểm tra cẩn thận và tốn thời gian thì khó có thể phát giác được.
- Hai ngàn khối Trung phẩm linh thạch, ta biết ngươi có, lấy ra đi, nếu không đừng trách ta tự mình kiểm tra, đến lúc đó một khối ngươi cũng đừng mong lưu lại được!
Tên mặt ngựa này cũng không muốn làm đến tuyệt tình, đối phương nếu mạnh mẽ chạy ra khỏi Chấp Sự đường đưa đám trưởng lão chú ý tới đây thì hơn phân nửa sẽ không bị giết chết, dù sao hắn cũng đã giao ra nhiều hơn một ngàn năm trăm khối Trung phẩm linh thạch so với quy củ rồi.
Diệp Trần mặt không chút biểu tình lấy ra từng đống Trung phẩm linh thạch, nhìn động tác đúng là không có nhiều lắm, tên mặt ngựa kia không khỏi lộ vẻ tươi cười.
- Đúng là ngươi không còn nhiều lắm, một Tinh Cực Cảnh sơ kỳ cường giả đúng là chỉ có như thế mà thôi!
- Tốt, đây là thân phận lệnh bài của ngươi, mau rời đi đi!
Thu hồi Trung phẩm linh thạch lại, tên mặt ngựa liền phất phất tay đuổi Diệp Trần đi.
Diệp Trần liếc mắt nhìn hắn thật sâu, rời xoay người rời đi.
...
Trên đường phố của toà thành tầng thứ nhất của Mê Vụ Đảo, Diệp Trần một thân áo lam không nhanh không chậm bước đi.
- Việc cấp bách hiện giờ là trước hết phải điều dưỡng thương thế cho tốt, đem chiến lực khôi phục đến đỉnh phong. Ở Mê Vụ Đảo này cường giả vi tôn, cường giả chính là quy củ, không đủ thực lực chỉ có bị bóc lột!
Nhổ ra một ngụm tức khí, Diệp Trần bước chân nhanh hơn hướng về quán rượu ở cuối đường đi tới.
- Khách quan, ăn cơm hay ở trọ?
Điếm tiểu nhị chào đón.
- Ở trọ bao nhiêu tiền?
Diệp Trần hỏi.
- Một ngày một khối Hạ phẩm linh thạch!
- Trước ở lại một tháng, đâu là tiền cọc cùng với khen thưởng.
Đất trống trên Mê Vụ Đảo rất nhiều, nhưng Diệp Trần không muốn có liên hệ với đám thế lực của Mê Vụ Đảo lúc này cho nên mới có ý định thuê một phòng trong tửu lâu.
Lên lầu, điếm tiểu nhị đưa Diệp Trần tới một phòng trống, nói:
- Khách quan, ngài còn cần thêm gì không?
- Tuỳ tiện cho ta một bàn đồ ăn cùng một bầu rượu!
Nhiều ngày ăn cá nướng với lương khô, miệng của Diệp Trần đã đắng chát rồi.
- Ngày đợi một lát có ngay!
Điếm tiểu nhị lập tức rời đi, Diệp Trần đi vào trong phòng.
Trong phòng có nước ấm, Diệp Trần mở van cho nước chảy vào trong bồn tắm rồi bỏ quần áo nhảy vào.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, đồ ăn với rượu cũng đã mang lên, đại đa số là thịt, thức ăn chay rất ít. Sau khi ăn uống thoả thê, thời gian cũng đã là ban đêm.
Đêm khuya, sương mù dày đặc tù bốn phương tám hướng kéo tới, đem toàn bộ Mê Vụ Đảo bao phủ lại, ban ngày và ban đêm ở Mê Vụ Đảo khác biệt rất lớn.
Đóng chặt cửa sổ, Diệp Trần ngồi xếp bằng trên giường.
Vì để tốc độ khôi phục kinh mạch nhanh hơn, Diệp Trần một bên dùng Kỳ Linh Đan một bên lấy ra Thiên Ma Hoa hấp thu dược lực.
Dùng nội thị, Diệp Trần rã ràng có thể thấy được kinh mạch toàn thân. Đám kinh mạch này có chủ có phó, có thô có mảnh, còn có một ít kinh mạch ẩn giấu rất sâu, không cẩn thận cảm ứng rất khó phát hiện. Các kinh mạch này dây dưa cùng một chỗ, trên một lộ tuyến có tới mấy đường kinh mạch rắc rối phức tạp giống như một lộ tuyến đồ ẩn chứa huyền ảo cả thiện đại vậy, nói chung một môn công pháp cho dù là thượng thừa nhất cũng không thể nào dùng hết được kinh mạch toàn thân, có thể sử dụng bảy tám phần đã là rất tốt rồi.
Hắc sắc phấn của Thiên Ma Hoa dưới sự khống chế của Diệp Trần chậm rãi hướng chỗ kinh mạch bị tổn hại tràn qua, từ từ tu bổ, dược lực của Kỳ Linh Đan đồng thời cũng phát huy tác dụng.
Nhóng cái đã năm ngày trôi qua, kinh mạch của Diệp Trần đã khôi phục dược khoảng bảy thành, tốc độ rất nhanh, lúc đầu thì hơi chậm chạp nhưng càng về sau càng nhanh, dù sao tốc độ khôi phục cũng tỷ lệ thuận với số lượng chân nguyên.
Ngày hôm nay, ở bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa dồn dập.
- Chuyện gì?
Diệp Trần nhíu mày, nói.
- Khách quan, có người tới thu thuế!
- Thu thuế?
Diệp Trần không rõ ràng lắm, nói:
- Cho họ tiến vào đi.
Tiếng mở cửa vang lên, một đội võ giả đi vào.
- Ngươi chính là khách trọ? Vậy phải nộp thuế!
- Nộp thuế gì?
Điếm tiểu nhị liền giải thích cho Diệp Trần:
- Mê Vụ Đảo một tháng sẽ thu thuế một lần, Ngưng Chân Cảnh một khối Hạ phẩm linh thạch, Bão Nguyên Cảnh mười khối Hạ phẩm linh thạch, Tinh Cực Cảnh năm trăm khối Hạ phẩm linh thạch.
Nghe vậy, Diệp Trần thầm cười lạnh, thế lực trên Mê Vụ Đảo đúng là coi mọi người ở đây thành dê nuôi, một tháng thu hoạch một lần, bình thường muốn ra vào thành cũng phải tốn phí, đối với Diệp Trần thì không đán gì nhưng đối với những người sinh tồn lâu năm nơi này chính chính là áp lực mười phần.
- Đây!
Không hề dây dưa để đưa tới phiền toái không cần thiết, Diệp Trần lấy ra năm trăm khối Hạ phẩm linh thạch đưa cho tên võ giả cầm đầu.
...
Thời gian từng ngày trôi qua.
Kinh mạch cùng thương thế của Diệp Trần rốt cuộc cũng đã khỏi hẳn.
Trải qua nhiều ngày được Thiên Ma Hoa chữa trị, thân thể tố chất của Diệp Trần hiện giờ đã viễn siêu so với trước khi tiến vào Mê Vụ Cấm Khu. Đương nhiên thân thể tốt chất cũng không riêng khí lực, mà cường độ thân thể cùng với độ dẻo dai cũng tăng lên rất nhiều, không dễ dàng bị thương tổn.
Có thể do bị thương quá lâu, chân nguyên luôn ở trong trạng thái áp lực nên lần này vừa khỏi thì đã bành trướng hơn nhiều so với trước, sinh cơ vô hạn.
- Có lẽ cũng nên trung kích vào Tinh Cực Cảnh trung kỳ đỉnh phong rồi!
Tinh Cực Cảnh trung kỳ và Tinh Cực Cảnh trung kỳ đỉnh phong chỉ khác nhau ở cường độ chân nguyên. Chân nguyên khi tích luỹ đến một mức cực hạn không thể tiến thêm nữa chính là đạt tới đỉnh phong, muốn tiếp tục tiến tới thì phải đột phá cảnh giới.
Hai tay nắm hai khối Trung phẩm linh thạch, Diệp Trần hít sâu một hơi, thúc dục chân nguyên theo lộ tuyến vận chuyển của Thanh Liên kiếm pháp thập tam trọng.
Một đại chu thiên tuần hoàn.
Hai đại chu thiên tuần hoàn.
...
Bảy mươi hai đại chu thiên tuần hoàn.
Chân nguyên trong cơ thể Diệp Trần ngày càng hùng hậu, mãnh liệt như thuỷ triều, dồn dập không ngừng, ngày càng mạnh mẽ hơn.
Sáng sớm ngày hôm sau.
"Ông!" Không khí chấn động, ba động chân nguyên bành trướng phóng ra, đem toàn bộ vật thể xung quanh chấn động không ngừng.
- Chuyện gì thế?
Chấn động này khiến cho mọi người trong tửu lâu đều kinh ngạc.
Trong phòng, Diệp Trần từ trên giường bước xuống dưỡi người, toàn thân phát ra tiếng rắc rắc liên tục.
- Tinh Cực Cảnh trung kỳ đỉnh phong, tuy nói vẫn còn kém Tinh Cực Cảnh vô địch cường giả nhưng ở trong đám Tinh Cực Cảnh cực hạn cường giả cũng có thể xem là số một số hai rồi!
Trước khi đột phá, Diệp Trần đã có thực lực đấu ngang tay với Thân Đồ Tuyệt, hôm nay chân nguyên đã hùng hậu hơn trước gấp đôi, chiến lực của Diệp Trần đã tiến thêm một tầng cao mới, nếu một lần nữa đối mặt với Thân Đồ Tuyệt hắn không dám nói chắc thắng nhưng tối thiểu cũng ở vào thế bất bại.
"Phanh!"
Chấn động không khí của một quyền này đánh nát bình hoa trong phòng, Diệp Trần cười nhạt một tiếng bước ra ngoài.
- Đến lúc đi báo thù rồi!
...
Chấp sự đường!
- Đại nhân, Tinh Cực Cảnh trung kỳ cường giả rõ ràng chỉ giao nộp chín ngàn khối tptl, vì cái gì muốn ta giao ra một vạn hai ngàn khối?
Trong đại sảnh, một gõ Tinh Cực Cảnh cường giả mới tới không phục, nói.
Tên mặt ngựa cười lạnh, nói:
- Ngươi là Tinh Cực Cảnh trung kỳ đỉnh phong, cho nên so với Tinh Cực Cảnh trung kỳ bình thường phải giao ra nhiều hơn ba ngàn khối Trung phẩm linh thạch, như thế nào? Ngươi không muốn giao? Hãy nhìn tới hậu quả đi, nơi này là Mê Vụ Đảo, không phải nơi ngươi có thể định đoạt!
Hắn dám kiêu ngạo như vậy ngoại trừ bản thân là Tinh Cực Cảnh hậu kỳ cường giả, mà bên trên còn có một vị nguyên lão cùng với phần lớn trưởng lão ủng hộ hắn. Đương nhiên phần linh thạch thu được bên ngoài này tám phần đã ngoài là hắn dùng để hiếu kính thượng cấp, còn hai thành thì hắn cũng phải dùng để làm đường lui một chút, tối đa cũng chỉ có thể lưu lại một thành để sử dụng.
Dưới sự bức bách của mặt ngựa, tên Tinh Cực Cảnh trung kỳ vừa mới tới này không thể không phục, nộp lên một vạn hai ngàn khối Trung phẩm linh thạch. Nhưng làm sao có thể dừng lại ở đây? Tên mặt ngựa liền tiếp tục bắt hắn giao thêm năm ngàn khối Trung phẩm linh thạch nữa!
- Khinh người quá đáng!
Tên Tinh Cực Cảnh trung kỳ cường giả này nổi giận.
- Muốn chết?
Thân hình tên mặt ngựa loé lên, lập tức đã tới trước mặt đối phương, một chưởng mang theo uy thế khủng bố đánh ra, không khí bạo liệt.
"Phốc!" tên Tinh Cực Cảnh trung kỳ cường giả liền thổ huyết, sắc mặt tái nhợt lui ra sau.
- Một chưởng này ta đã hạ thủ lưu tình, lần tới không dễ dàng như vậy đâu!
Sau khi lướt về trên thủ toạ, tên mặt ngựa này liền hả hê nói.
- Ồ, trông rất uy phong đó!
Đúng lúc này, một thanh âm lanh lảnh cách không truyền tới.
- Ai?
Tên mặt ngựa quát lớn.
Lam ảnh mông lung, Diệp Trần đột nhiên xuất hiện trong đại sảnh.
- Là ngươi? Ồ, đã là Tinh Cực Cảnh trung kỳ đỉnh phong cường giả. Khá lắm, dám lừa gạt ta, ngươi biết tội gì chưa?
Tên mặt ngựa này hơu chút khiếp sợ rổi sau đó nổi giận quát.
Diệp Trần lạnh nhạt nói:
- Ta làm gì có tội? Ngươi mới có tội!
- Làm càn, ngươi đã là Tinh Cực Cảnh trung kỳ đỉnh phong cường giả, vậy phải nộp thêm bảy ngàn năm trăm khối Trung phẩm linh thạch, mặt khác giao cho ta thêm năm ngàn khối Trung phẩm linh thạch. Thiếu một khối ta liền lấy mạng ngươi!
Tên mặt ngựa liền nổi lên sát tâm, Diệp Trần cho hắn kinh ngạc quá lớn, hắn có một tia dự cảm không tốt, bất đắc dĩ thì hắn đành phải giết Diệp Trần dẹp trừ hậu hoạn!
- Thật có lỗi, ta lần này tới đây không phải để đưa linh thạch cho ngươi mà tới đòi lại linh thạch của ta. Ba vạn khối Trung phẩm linh thạch, thiếu một khối cũng không được!
- Đúng là ăn gan hùm mật gấu, chết đi cho ta!
Tên mặt ngựa quát lớn, một chưởng phách tới Diệp Trần.
"Phanh!" dùng quyền đối chưởng, Diệp Trần thi triển ra Ngũ Nhạc Thần Quyền đã lâu không dùng. Thổ chi ý cảnh tạo nghệ của Diệp Trần cũng không thấp, trong hư không phảng phất như có một ngọn núi lớn ép xuống tên mặt ngựa.
"Crắc!"
Đại sảnh vỡ vụn, tên mặt ngựa bị đánh bay ngược về sau, phun ra một ngụm máu.