- Dùng kiếm pháp chấn động để đối phó Băng Điểm Nhất Kiếm của ta?
Tuyết KiếmHầu không biết Diệp Trần làm gì, Băng Điểm Nhất Kiếm, so với Phá
Diệt Trảm của Lam Sơn Mi còn mạnh hơn ba phần, mà kiếm pháp chấn động
của Diệp Trần, còn không bằng Ma Trảm của Lam Sơn Mi.
Choang!
Một kiếm đâm ra, tay trái của Diệp Trần nắm chặt Tàn Huyết Kiếm bên hông,
rút ra, sau đó cũng đâm ra, vẫn là Chấn Kiếm Quyết như trước.
Song kiếm!
Nhất tâm nhị dụng!
Chỉ có Diệp Trần mới có thể làm được chuyện này trong lúc chiến đấu kịch
liệt, nhất tâm nhị dụng, hơn nữa còn có thể bảo trì thực lực đỉnh phong, không có mảy may yết bớt.
- Song kiếm!
Song kiếm Diệp
Trần, tại Nam Phương Vực Quần Vũ Đạo Trà Hội đã bày ra, hắn khó có thể
lý giải, vì sao Diệp Trần lại có thể sử dụng hai thanh kiếm, đều có thể
thể hiện ra uy lực mạnh nhất.
Phanh!
Diệp Trần Phá Tà
Kiếm, cùng trường kiếm của Tuyết Kiếm Hầu giao kích với nhau, lực lượng
chấn động và lực lượng áp súc va chạm với nhau, triệt tiêu lẫn nhau,
khiến cho không khí cũng nổ tung.
Mà Tàn Huyết Kiếm trong tay
trái của Diệp Trần, cũng đã tới trước mặt của Tuyết Kiếm Hầu, chỉ thiếu
chút nữa, đâm thủng yếu hầu của hắn.
Không có người nào nghĩ tới, cục diện biến thành như vậy.
Cũng không có ai sẽ nghĩ tới, Diệp Trần lại dùng song kiếm phá tan Băng Điểm Nhất Kiếm của Tuyết Kiếm Hầu, Băng Điểm Nhất Kiếm của Tuyết Kiếm Hầu,
tuy uy lực cực lớn, có mục tiêu là thân thể Diệp Trần, nhưng Diệp Trần
lại có thêm một thanh kiếm, cũng có thể đâm thủng yếu hầu của Tuyết Kiếm Hầu, so sánh với nhau, ngược lại là Diệp Trần chiếm cứ một tia thượng
phong.
Sau khi Băng Điểm Nhất Kiếm bị Chấn Kiếm Quyết làm suy
yếu, quỹ tích hơi chút chếch đi, vốn kiếm này phải đâm vào cổ họng của
Diệp Trần, biến thành đâm vào lồng ngực của Diệp Trần, nếu như Diệp Trần phòng ngự mạnh hơn một chút, nói không chừng có thể lưu lại, mà
Tuyết Kiếm Hầu sẽ bị Diệp Trần một kiếm đâm trúng yết hầu, khi đó hắn
phải chết không thể nghi ngờ.
- Kiếm Vực!
- Kiếm Vực!
Hai người đống thời thúc dục Kiếm Vực, Kiếm Chi Quy Tắc tràn ngập.
Xoẹt!
Băng Điểm Nhất Kiếm của Tuyết Kiếm Hầu, đâm không trúng, quỹ tích chếch đi
thật lớn, mà kiếm khí phong bạo hiện ra, cũng bị Kiếm Chi Quy Tắc ảnh
hưởng, không có một tia bắn về phía Diệp Trần, toàn bộ quỹ tích vặn vẹo.
Kiếm Vực, chẳng những có thể ảnh hưởng tới quỹ tích xuất kiếm, chỉ cần có
hình thức của kiếm, thi triển công kích, đều có thể ảnh hưởng, thập phần kỳ diệu và bá đạo.
Kiếm của Tuyết Kiếm Hầu, thất bại, kiếm của Diệp Trần, đương nhiên cũng thất bại.
Hai người đống thời thúc dục Kiếm Vực, ảnh hưởng lẫn nhau, ai cũng không tổn thương được ai, ai cũng không làm gì được ai.
- Kiếm Vực đúng là quá cường đại, một kiếm khách nếu như không có Kiếm
Vực, chiến đấu với bọn họ, quả thực là muốn chết, chỉ có hai kiếm khách
có Kiếm Vực, mới có thể đấu một trận.
Mọi người ngừng thở, đối
với bọn họ mà nói, quyết đấu của kiếm khách đỉnh phong bực này, cả đời
cũng chưa chắc nhìn thấy một lần, dù sao cả Chân Linh thế giới, kiếm
khách có được Kiếm Vực, cũng không quá nhiều, hai cánh tay cũng có thể
đếm hết.
Mọi người thập phần chú ý trận chiến này, Tinh Kiếm Hậu
và Diệp Trần đương nhiên càng thêm chú ý, tuy quan sát Kiếm Vực thi
triển, nhưng bọn họ không có khả năng nắm giữa cách Kiếm Vực được sinh
ra, nhưng lý giải nhiều một chút cũng không phải là không tốt.
Bá!
Đồng thời thúc dục Kiếm Vực, hai người đều bay ngược về sau, cẩn thận nhìn đối phương.
- Có Kiếm Vực, sát chiêu đã không có ý nghĩa, chỉ xem là việc phí chân nguyên mà thôi.
Tuyết Kiếm Hầu nhíu mày, suy nghĩ nên làm cách nào đánh bại Diệp Trần.
- Kiếm Vực sẽ triệt tiêu lẫn nhau, nhưng chỉ có thể triệt tiêu hơn phân nửa, còn lại phân nửa, cũng đủ để ảnh hưởng tới quỹ tích xuất kiếm.
Trong một sát na vừa rồi, Diệp Trần có thể cảm giác được Kiếm Vực bị áp chế một ít, đương nhiên, đối phương cũng như hắn.
- Xem ra, chỉ có thể thăm dò cực hạn của Kiếm Vực.
Diệp Trần cũng chưa từng giao thủ với kiếm khách có được Kiếm Vực, cho nên
không cách nào quan sát tỉ mỉ về Kiếm Vực, hắn cũng không rõ ràng, bây
giờ là một cơ hội, làm sao hắn bỏ qua cơ hội lý giải về Kiếm Vực chứ.
Hai người giằng co một lát.
Bỗng nhiên.
Xuất kiếm!
Xuy xuy xuy xuy xuy xuy xuy xuy. . .
Hơi buồn cười, nhưng một chút buồn cười lại không xảy ra, hai người giống
như những đứa trẻ học kiếm, đâm thê nào, cũng không trùng đối phương,
trảm thế nào, cũng không trảm được đối phương, nhanh và chuẩn là siêu
nhất lưu, biến thành bất nhập lưu.
Kiếm khí mãnh liệt, lưu chuyển lung tung trong Kiếm Vực của hai người, sau đó phát tiết ra ngoài.
- Linh Tê Nhất Kiếm!
Phá Tà Kiếm huy động, đánh ra hàn trăm điểm hàn tinh bắn về phía Tuyết Kiếm Hầu.
- Tuyết Vũ Trường Thiên!
Tuyết Kiếm Hầu cũng nghĩ tới điểm nỳ, thi triển ra Tuyết Vũ Trường Thiên có
phạm vi công kích lớn nhất, nhất thời, bông tuyết bay múa đầy trời, bành trướng, lao về phía Diệp Trần.
Xùy!
Một đám tóc của Diệp Trần bị kiếm khí bắn hàn cắt qua, hàn khí bốn phía.
Mà trên gương mặt của Tuyết Kiếm Hầu, hiện ra một vết máu nhàn nhạt, một giọt máu chảy xuống.
- Thì ra là thế.
Con mắt Diệp Trần sáng lên.
Kiếm Vực, là có cực hạn, bất cứ vật gì cũng có cực hạn, đã có cực hạn, thì
Kiếm Vực Sinh Tử Cảnh Kiếm Vương cũng có thể bị giết chết, chỉ cần trong nháy mắt phát ra công kích đủ nhiều, làm cho Kiếm Vực không cách nào
khống chế hết, xuất hiện chỗ sơ suất, cái này giống như bắt cá, bắt cá
nhiều, luôn luôn có cá lọt lưới.
Đương nhiên, nguyên nhân chủ
yếu là do Kiếm Vực của hai người chưa đủ mạnh, cũng chỉ mới sinh ra một
tia Kiếm Chi Quy Tắc, nếu như Kiếm Chi Quy Tắc thập phần cường đại, sẽ
không có hiệu quả như vậy.
Trừ việc đó ra, thì Kiếm Vực của hai người có quan hệ và triệt tiêu lẫn nhau.
Đổi thành một kiếm khách không có Kiếm Vực, cho dù trong nháy mắt hắn có
thể phả ra công kích gấp mười lần, cũng không làm nên chuyện gì.
Bởi vì, đây chính là quyết đấu giữa Kiếm Vực và Kiếm Vực.
- Linh Tê Nhất Kiếm, Song Phân!
Tay phải Phá Tà Kiếm, tay trái Tàn Huyết Kiếm, Diệp Trần nhất tâm nhị dụng, đồng thời thi triển ra một kiếm Linh Tê Nhất Kiếm, nhân đôi hàn tinh,
kích xạ đánh về phía Tuyết Kiếm Hầu, rậm rạp chằng chịt.