Cách đó hơn một vạn dặm, Linh Hải Cảnh đại năng chạy thoát bây giờ vẫn còn thấy sợ, sắc mặt tái nhợt.
- Đáng sợ quá, căn bản không có cơ hội đánh trả, may mà mình là Linh Hải Cảnh trung kì tu vi, khinh công tu luyện ẩn hàm lôi chi áo nghĩa.
- Ba người bọn chúng mạnh quá, mình vào Bảo Hà Đảo, chẳng may gặp phải chúng chỉ có một con đường chết, nhưng từ bỏ Bảo Hà Đảo cũng không phải tác phong của mình, cơ duyên hiếm có, gặp được thì nhất định phải liều, tính sao đây, phải làm thế nào mới nắm được cơ duyên?
- Đúng rồi, tung tin ra ngoài.
Người này mắt sáng rực, hưng phấn nói:
- Bảo Hà Đảo có rất nhiều bảo vật, nhiều ngươi đi, chưa chắc đã là chuyện xấu, bánh dù to, một người vẫn có thể ăn được, nếu như mình ăn không hết, chi bằng tung tin ra ngoài, minh không tin ba người bọn chúng có thể giết hết tất cả mọi người.
- Làm như vậy đi.
Hạ xong quyết tâm, người này phi độn không ngừng, bay về phía Hoành Lăng Vực gần đó nhất.
...
Thông tin liên quan đến Bảo Hà Đảo truyền đi rất nhanh, trong tình huống bình thường, thông tin bí mật có vài người biết đã là không tệ, nhưng lần này, gần như ai cũng biết, đương nhiên, đều là khi vực gần Tinh Vực Hồ, cự ly quá xa, thông tin truyền đi không nổi, người tung tin cũng không muốn mọi người đều biết, những người biết đều giữ bí mật, phi độn cả đếm đến nơi Bảo Hà Đảo xuất thế.
Võ Thành Hắc Long đế quốc.
- Bảo Hà Đảo?
Diệp Trần mới đến Võ Thành Hắc Long đế quốc, hắn muốn đi qua Võ Thành, cùng một số Linh Hải Cảnh đại năng trao đổi đơn dược hoặc linh dược có thể năng cao thực lực, những thứ này chuẩn bị cho phụ mẫu, để họ sớm tấn thăng Tinh Cực Cảnh, dù sao bản thân có năng lực, lại có thân phận Linh Hải Cảnh đại năng, tại sao không làm chút gì cho phụ mẫu, những việc này đối với hắn mà nói, dễ như trở bàn tay, lúc nãy, hắn đang chuẩn bị cùng một Linh Hải Cảnh đại năng Võ Thành thoả thuận thì có người chân nguyên truyền âm cho họ, nói Bảo Hà Đảo xuất thế, ở nơi nào đó trong Tinh Vực Hồ.
- Xin lỗi, cáo từ trước.
Linh Hải Cảnh đại năng đang thoả thuận với Diệp Trần, sau khi nhận được thông tin, vội vàng rời đi.
Diệp Trần cũng không quan tâm, Bảo Hà Đảo bảo vật nhiều, nói không chừng có thể tìm được linh dược năng cao cảnh giới cho phụ mẫu.
- Nếu như là trước đây, mình sẽ còn phải suy nghĩ tính toán, nhưng bây giờ thực lực mình không tệ, chắc chắn lên được Bảo Hà Đảo.
Ánh mắt chợt loé, Diệp Trần rời khỏi phòng bao tửu lầu.
Hòn đảo rộng chừng ngàn dặm vuông, bởi vì hào quang ngũ sắc quá bắt mắt nên đứng cách đó vài trăm dặm vẫn có thể nhìn thấy hào quang.
Xung quanh đảo, thỉnh thoảng lại có người chạy đến, từ xa nhìn lại, trông như những đốm đen nhỏ xíu.
Diệp Trần tìm thấy Bảo Hà Đảo thì Bảo Hà Đảo đã xuất thế được nửa tháng, hòn đảo này cũng không phải quá lớn, chí ít Diệp Trần đã từng nhìn thấy không ít nơi lớn hơn Bảo Hà Đảo, nhưng chẳng có hòn đảo nào bên ngoài được bao phủ một tầng hào quang ngũ sắc như nơi này, chính vì có hào quang ngũ sắc nên Bảo Hà Đảo mới trở nên nguy nga dị thường, chấn động linh hồn.
Panh!
Cách đó không xa, một Linh Hải Cảnh đại năng đang triển khai công kích, định phá cấm để vào, chỉ là hào quang ngũ sắc kiên cố dị thường, cả người bị bắn ngược trở về, không chỉ có vậy, hào quang ngũ sắc còn phân ra những dải quang đới ngũ sắc, truy kích người kia.
Quang đới ngũ sắc thế đi cực nhanh, đan xen với nhau, người kia bị truy sát, mồ hôi chảy ướt lưng, vết máu loang lổ, sắc mặt khó coi lùi xa vài dặm.
Đồng thời, xung quanh Bảo Hà Đảo, những cảnh tượng tương tự cũng xuất hiện, người có thể phá cấm, mười thì chỉ có ba.
Rút ra trường kiếm phỉ lục sắc, Diệp Trần hít một hơi thật sâu, một kiếm chém về phía hào quang ngũ sắc.
Có tiếng khí kình nổ, hào quang ngũ sắc bị xé ra một đường nhỏ, viền vết rách đan xem ti tuyến ngũ sắc, giống như một miếng vải bị xé, vẫn còn sợi vải dính liền, xuy xuy, ti tuyến ngũ sắc lại dệt vào với nhau, bắn ra càng nhiều ti tuyến ngũ sắc hơn, hoá thành quang đới công kích Diệp Trần.
Diệp Trần thân ảnh chớp loé, tránh khỏi quang đới công kích.
- Sức mạnh đặc biệt quá, là dùng tơ năng lượng dệt thành, một đòn toàn lực của mình chỉ có thể xé được một vết nhỏ, không chui vừa người.
Xì!
Một kiếm chém đứt quang đới trước mặt, Diệp Trần đột nhiên gia tốc, xuyên qua khe hở giữa các quang đới, trường kiếm mang theo quang mang thanh sắc, khéo léo bổ vào hào quang ngũ sắc.
Vết nứt trên hào quang ngũ sắc trở nên dài và rộng hơn, ti tuyến ngũ sắc không ngừng mai một và trùng sinh, nhất thời duy trì trạng thái cân bằng.
Sưu một tiếng!
Diệp Trần hoá thành lưu quang bay vào bên trong.
- Ý, hắn vào được kìa?
Linh Hải Cảnh đại năng lúc nãy nhìn thấy cảnh tượng đó, mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Bên trong hào quang ngũ sắc, trên trời, thân hình Diệp Trần trĩu xuống, tựa hồ như có một sức mạnh vô hình quấn lấy hắn, lại tựa hồ như có một áp lực cực nặng đè lên vai, chân nguyên và khí huyết ứ đọng, hô hấp cũng khó khăn hơn.
Đợi đến khi chỉ còn cách mặt đất chừng mười mét, Diệp Trần mới lấy lại cân bằng.
Quay đầu nhìn, thì ra là phương bị hào quang ngũ sắc vân hải bôn đằng, mưa phùn lất phất, trong vân hải, vẫn còn một vết nứt cho kịp khép lại, rõ ràng vết nứt này là do Diệp Trần để lại... thuận theo vết nứt, Diệp Trần xuyên qua hào quang ngũ sắc, nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài. Cảnh tượng vặn vẹo mơ hồ, tựa hồ như bị khúc xạ.
Thu hồi thị tuyến, Diệp Trần bắt đầu quan sát xung quanh.
Phía trước là dãy núi nhấp nhô, có cao xanh bát ngát, có thấp bé kì lạ, trên đỉnh núi, thác nước sôi trào, muôn hồng nghìn tía, thỉnh thoảng lại có linh quang và bảo quang mỹ lệ lao ra, tựa hồ bên trong có bảo vật gì đó đang phóng xuất hào quang.
Bởi vì không thể phi hành trên cao không, Diệp Trần chỉ có thể nhìn thấy trong một phạm vi nhỏ, linh hồn lực ở đây cũng bị khúc xạ, phạm vi thăm dò không quá năm dặm.
Không chần chừ nhiều, Diệp Trần bay về phía khu vực có linh quang, vừa bay vừa ra sức thu liêm khí tức.
Sau nửa tuần trà, Diệp Trần tìm thấy nguồn gốc linh quang.
Trong một khe núi hẹp, mọc một gốc linh hoa lá màu trắng ngà, cánh hoa thanh sắc, gốc linh hoa này lớn bằng bàn tay, có thể nhìn rõ những đường gân máu chằng chịt trên thân, giống như kinh mạch con người, bởi vì có đủ linh khí nên gốc linh hao này mới không ngừng phóng xuất ra linh quang.
- Luyện cân hoa!
Diệp Trần nhận ra lai lịch của nó, hắn từng luyện hoá luyện cân hoa khi còn ở Mê Vụ Vực, luyện cân hoa là trung phẩm linh hoa, một gốc có thể bán năm ngàn miếng trung phẩm linh thạch, nếu có thể kết hợp cũng những nguyên liệu khác luyện chế luyện cân đơn, ba vạn miếng trung phẩm linh thạch cũng không phải là nhiều, có thể gọi là vô giá.
Phải biết kinh mạch con người thập phần quan trọng, hơn nữa tương đối yếu ớt, kinh mạch không thông, chiến lực không thể phát huy đến đỉnh phong, kinh mạch bị đứt, đối với võ giả mà nói là một tai nạn nghiêm trọng, rất khó phục hồi, một viên luyện cân đơn, không những có thể nối liền kinh mạch bị đứt trong một thời gian ngắn mà còn có thể cường hoá kinh mạch, khiến kinh mạch trở nên thập phần đáng sợ, không dễ tổn thương.
- Luyện cân hoa này mặc dù là trung phẩm linh hoa, nhưng hoả hậu chỉ sợ đã đạt đến cấp bậc vạn năm, luyện cân hoa vạn năm cho dù chưa bằng thượng phẩm linh hoa, nhưng chẳng thua kém là bao.
Diệp Trần động tâm thần, tay hơi chiêu, luyện cân hoa bật gốc bay lên, rơi vào tay hắn, bị hắn thu vào linh giới trữ vật.
Trong linh giới trữ vật, có một số chậu hoa, chậu hoa có lớn có bé, đầy đủ đất và phân bón, còn có những bình ngọc nhỏ, trong bình ngọc là linh dịch giúp hoa cỏ sinh trưởng thịnh vượng, số linh dịch này là hắn mua được từ một số chỗ đặc thù, dược thuỷ dinh dưỡng mà Vương Hằng cho hắn, sớm đã dùng hết.
Trồng luyện cân hoa vào một chậu cây, thêm đất, Diệp Trần rút tinh thần lực, bay về nơi linh quang bạo phát.
- Nhiều linh thực quá!
- Hình như trên mỗi ngọn núi đều có linh quang trùng xuất, chuyện này khó lòng xảy ra ở ngoại giới.
Hai Linh Hải Cảnh đại năng vừa vào quay sang nhìn nhau, đầy vẻ kinh hỉ.
- Còn đợi gì nữa! Mau đi hái.
Kìm nén hưng phấn, hai người thôi động chân nguyên, bay vút lên trời.
A!
Từ một nơi khác truyền đến những tiếng kêu thảm thiết.
Bên một gốc linh thảo đỏ máu, có một người một thú, phát ra tiếng kêu là một Linh Hải Cảnh đại năng, một cánh tay của hắn bị thứ gì đó cắn đứt, dung dịch chảy ra không phải máu tươi mà là mủ đục, kinh khủng dị thường, theo thời gian, cánh tay người này dần dần phân huỷ, dịch mủ mỗi lúc một nhiều.
Trước mặt hắn, là một con độc xà huyết hồng dài hơn mười mét, nửa trên độc xà nhô cao, miệng phun nọc độc, con ngươi loé lên hào quang hung ác.
- Đáng ghét, bên cạnh long huyết thảo tại sao lại có huyết giao xà cấp chín.
Người kia mặt đầy vẻ tuyệt vọng, huyết giao xà là yêu thú thượng cổ, độc tính cường liệt, người trúng độc không có thuốc giải độc đặc chế chắc chắn sẽ chết, trừ phi bước qua Sinh Tử Cảnh, tu xuất bất tử chi thân, thì mới có thể coi nhẹ độc tố.
- Chết đi!
Biết mình sẽ chết, người kia thôi động chân nguyên, tung đòn phản kích cuối cùng.
Panh!
Thân thể huyết giao xà bất động, quẫy đuôi, đến hư ảnh cũng không có, Linh Hải Cảnh đại năng ngực lõm xuống, bay ra ngoài, không còn sự sống.
- Huyết giao xà!
Cách đó vài trăm mét, Diệp Trần đứng trên dốc núi, thảo mộc trên đó cực thịnh, che kín cả người hắn, chỉ để lọt đôi mắt.
Đại danh huyết giao xà Diệp Trần đã từng nghe thấy, trong thiên hạ độc vật, huyết giao xà xếp hạng mười, nghe nói dưới Sinh Tử Cảnh, không ai có thể kháng cự nổi độc dịch của huyết giao xà, ở giai đoạn trưởng thành, huyết giao xà có thực lực của yêu thú cấp chín, không hề thua kém thuỷ viên, nếu như luận đẳng cấp, cấp chín hình như không cao, nhưng đừng quên, đối phương là yêu thú thượng cổ, chiến lực cường hoành, thuỷ viên bình thường không thể bằng được huyết giao xà, cũng chỉ có thượng phẩm tư chất như tôn tiểu kim, mới sánh được với nó.
- Thực lực của mình cùng lắm tương đương huyết giao xà, muốn lấy được long huyết thảo, thì phải có sách lược.
Diệp Trần mặc dù bước vào Linh Hải Cảnh, thực lực có thể sánh với đỉnh tiêm nhân cấp đại năng, nhưng so với tôn tiểu kim thì chỉ tương đương, cứ vậy suy đoán, thực lực huyết giao xà không hề thua kém mình, huống hồ đối phương sở hữu độc dịch thứ mười thiên hạ, tuyệt đối là đại sát thủ.
Một lúc lâu sau, Diệp Trần vẫn chưa nghĩ ra phương pháp giải quyết, đẳng cấp yêu thú đạt đến cấp chín, trí tuệ đã tương đương một người bình thườngm thủ đoạn cấp thấp khó lòng lừa được nó.
- Đành phải lợi dụng phân thân hoá ảnh khinh công cưỡng đoạt vậy.
Hạ quyết tâm, Diệp Trần chạy ra từ bụi cỏ, thôi động chân nguyên đến cực hạn, lăng không lao ra!
Xèo xèo!
Huyết giao xà phát hiện Diệp Trần, vẩy dựng lên, thân thể bàng trướng một vòng, yêu khí tử lục tán phát từ trên cơ thể.
Phốc!
Một đường độc dịch bắn ra, nhanh như điện xẹt, thảo mộc trên đường không chịu nổi khí tức độc dịch, khô héo, tan rã.
- Phân!
Thân thể như ảnh, chân thân Diệp Trần bay ra từ trong hư ảnh, vòng sau lưng huyết giao xà, lại gần long huyết thảo.
Huyết giao xà phản ứng cực nhanh, lớp vẩy sau lưng giật một cái, rơi xuống, bắn ra lộp độp như mưa.
- Quả nhiên khó nhằn!
Diệp Trần không dám coi thường lực công kích của vẩy, chỉ có nửa trên người hắn là mặc thượng phẩm phòng ngự bảo khí kim lưu giáp, tứ chi và đầu không bố trí phòng ngự, chân nguyên hộ thể nếu bị phá, khó tránh trọng thương, hắn mới chỉ đem bất tử chi thân luyện đến đệ nhất trùng huyết nhục hợp nhất, không phải bất tử bất thương chân chính.
- Hoá ảnh!
Thân thể biến mỏng, như một đường hư ảnh, Diệp Trần dán mình xuống đất, chạy về phía long huyết thảo, trên đầu là âm thanh phá không do lân phiến kích xạ mang đến.
Phân thân hoá ảnh của Diệp Trần quá xảo diệu, huyết giao xà mặc dù có muôn vàn thủ đoạn, nhưng cũng không ngăn được hắn, đành phải du động thân thể, liều mình đuổi theo.
Thấy long huyết thảo sắp nằm trong tay, trong không khí nổi lên một đường hào quang lấp lánh, thoắt ẩn thoắt hiện, cực kì quỷ dị, tâm sinh cảnh giác, Diệp Trần vặn thân thể, mạnh mẽ tách ra.
Xì!
Mặt đất lập tức xuất hiện một vết nứt nhỏ như sợi tóc, đầu vết nứt, là vị trí long huyết thảo, chỉ thấy ngân quang loé lên, phần đất bên dưới long huyết thảo sụp xuống, tốc độ cực nhanh, gần như vượt qua khăng năng quan sát của Diệp Trần.
- Long huyết thảo này, lão hủ sẵn sàng nhận.
Thanh âm truyền đến từ một nơi khá xa, sắc mặt Diệp Trần trở nên khó coi, đối phương trước khi đi, còn tạo ra một bức tường khí chặn đường, sau lưng là huyết giao xà cuồng nộ.
- Lão già đáng ghét, ngươi bất nhân quá đấy, cướp đi long huyết thảo của ta, còn đẩy ta vào chỗ chết.
Phạm vi thăm dò linh hồn lực của Diệp Trần lớn gấp năm lần Linh Hải Cảnh đại năng, cho nên tướng mạo người xuất thủ thế nào, hắn đều nhìn thấy hết, đối phương không hề hay biết, linh hồn lực của Diệp Trần cao hơn hắn một bậc.
Xèo xèo!
Sau lưng là huyết giao xà hung hãn, trước mặt là bức tường khí dày dặn, trái hay phải đều bị huyết giao xà chặn mất, Diệp Trần gần như không còn đường thoát.
- Không thể dây dưa với huyết giao xà, phòng ngự của thượng phẩm yêu thú là cường hãn nhất, không có một hai canh giờ, tuyệt đối không thể giết chết đối phương, nếu cả hai cùng bại thì dễ dàng cho lão già kia quá.