- Vương giả Sinh tử cảnh nắm giữ một tia linh hồn huyền bí, cho dù Kiếm
hồn hay vũ hồn cấp năm cũng giống nhau cả, uy năng Vương giả Sinh tử
cảnh biểu hiện ra đều vượt xa cảnh giới dưới Sinh Tử Cảnh, mà ý chí võ
đạo của Đông Vương này, gần như là lục giai đỉnh phong.
Huyền Hậu hừ lạnh một tiếng, không nói gì, hốt nhiên, nàng ngẩng đầu nhìn về phía xa nơi hư không, ở một nơi nào đó, có một cỗ khí tức cực kì mạnh mẽ, vượt
xa tưởng tượng của nàng đang cực tốc bay đến.
Cỗ khí tức vô cùng
cường đại, thế nhưng một đạo khí tức khác, chỉ có hơn chứ không kém,
dường như đè ép cả phiến hư không, người chưa tới, cỗ đại khí huy hoàng
đã đến, chấn kinh thiên địa.
Hai đạo khí tức cách không giao kích, tất cả mọi người ở đây đều yên tĩnh đi, không dám xuất ngôn.
- Là sư phụ.
Khương Thiên có thể cảm nhận được hơi thở của sư phụ Không Đế, lại có
thêm một người nữa, không sai, đúng là có thêm Hư Hoàng, chỉ có Hư Hoàng mới mang loại đại khí này, làm ngộp cả đất trời.
- Hai vị Phong đế vương giả!
Diệp Trần đã sớm nghe qua tên tuổi của Hư Hoàng, hiện giờ đã gặp được,
về phần Không Đế, danh tiếng trên đại lục mặc dù không bằng Hư Hoàng,
nhưng với những người biết chuyện, Không Đế và Hư Hoàng tự nhiên đã là
một bậc cao nhân, không chỉ có như thế, mỗi một vị Vương giả Sinh Tử
Cảnh ở đây, trong mắt người bình thường, đều là nhân vật truyền kỳ, hắn
mặc dù có thể nhìn thấy, không phải vận khí, mà là hắn đã muốn chạm đến
cấp bậc này, dù sao ở đây thực lực thấp nhất đều là những tông sư đứng
đầu.
Oanh! Oanh!
Âm thanh vang lên như bọt nước vỡ tan, hai vòng hào quang cùng lúc hiện ra, từ trong hào quang, hai vị quân lâm thiên
hạ bước ra, quả là long hổ song hành, uy vũ vô cùng, chỉ riêng thân ảnh
đã mang đến cho người ta một cảm giác rất áp lực, vừa giống như trời,
lại giống cả đất, thương mang mênh mông, gió cát cuồn cuộn điên cuồng.
Không Đế!
Hư Hoàng!
Đồng thời bước xuống!
- Lăng Thiên Hư, đã nhiều năm như vậy, thực lực của ngươi còn có thể phát triển thêm một bậc, bội phục.
Không Đế là một trung niên anh vĩ, bả vai rộng lớn giống như có thể
mang cả trời đất, mũi rất cao và thẳng, môi mỏng, đôi mắt tựa như hai
hắc động, ánh mắt thập phần tập trung, nhưng rốt cuộc vẫn không thể biết hắn đang nhìn về phía nào, cứ liếc qua nhìn lại, tất thảy mọi thứ như
đều bị hút vào ánh mắt đó.
- Thực lực của ngươi cao sâu không lường được, chỉ sợ chừng hai năm nữa, ta cũng không phải đối thủ của ngươi.
Hư Hoàng là một nam tử trung niên mặc hoa phục, đầu đội Kim Quan, ánh
mắt của hắn, giống như ẩn chứa từng phiến hư không, thôn tính cả đất
trời, tuy nói nông sâu không thấy được, hơi kém Không Đế một bậc, nhưng
cả người Hư Hoàng toát ra một loại khí thôn sơn hà, bao trùm nhật
nguyệt.
- Ngươi thật là tâng bốc ta quá cao a!
Không Đế ảm đạm cười, ánh mắt nhìn vào pho tượng Tứ Cực Đại Đế giữa quảng trường Tứ Cực.
Ánh mắt Hư Hoàng cũng dừng lại trên pho tượng.
Không Đế thở dài:
- Ta và ngươi mặc dù đạt tới cùng một bậc, nhưng so với cổ nhân cũng
không thể bằng, không biết từng bước đã gần hơn chưa, thật sự cái gì mới là cảnh giới.
- Đi đến thì sẽ biết.
Hư Hoàng thần tình lạnh nhạt.
- Là như vậy.
Không Đế khẽ nhếch đầu, ánh mắt cao ngạo, bên trong ẩn chứa điều gì,
người thường khó mà tưởng tượng được dã tâm, khát vọng, cho đến khí
phách.
- Sư phụ!
Khương Thiên hai ba bước đã đi tới, chắp tay hành lễ.
- Là ai giết Liên Phong?
Không Đế khẽ gật đầu, dò hỏi.
Nghe vậy, Khương Thiên nhìn về phía Diệp Trần.
- Ta đã hiểu.
Không Đế nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Trần.
- Không tệ, không tệ, Lăng Thiên Hư, không ngờ Chân Linh đại lục của
ngươi lại có thể xuất hiện kỳ tài như thế, đồ đệ ngươi cũng không bằng.
Hư Hoàng nói:
- Chuyện của Tiểu bối, ta không muốn quản, mỗi người đều có phúc khí, bất quá lệnh đồ hình như chịu thiệt trong tay hắn.
- Ha ha, đúng vậy!
Không Đế nói xong, liếc mắt nhìn Khương Thiên một cái.
Khương Thiên vội vàng cúi đầu, vẻ mặt xấu hổ.
- Không Đế, Hư Hoàng!
Huyền Hậu thấy manh mối tựa hồ không thích hợp, liền đứng dậy.
- Tiểu nha đầu, vài thập niên không thấy, khí tức của ngươi ngay cả ta cũng không nhận ra rồi.
So sánh với Không Đế, Huyền Hậu Yến Khinh Huyên chỉ như một tiểu nha đầu.
Huyền Hậu cười nói:
- Nói thật, mọi người bảo thực lực ta với các ngươi tương đồng, nhưng đúng chỉ là mang tính biểu tượng.
Trong mắt thế nhân, Huyền Hậu tài mạo song toàn, nhân phẩm của nàng
càng cao hơn, chính vì vậy mà làm cho nàng cao thêm một bậc, nhưng chính nàng cũng thấy không được như vậy, phong đế vương giả chính là phong đế vương giả, đứng đầu vương giả mạnh hơn đi nữa, cùng phong đế vương giả
cũng có chênh lệch không nhỏ.
- Đây cũng không phải là khen tặng ngươi, ngay cả Khương Kiến ta cũng còn chưa cần phải khen ngợi nữa là.
Không Đế lắc đầu, thật sự không hề khen tặng Huyền Hậu- Yến Khinh
Huyên, mười năm nay, phong đế vương giả và vương giả đỉnh tiêm đã không
còn ranh giới rõ ràng nữa, thập phần mơ hồ, mà thực lực của Huyền Hậu
quả thật không thể làm cho người khác xem thường, phải biết rằng đến
trình độ này của bọn hắn, tu vi thâm ảo mặc dù cũng rất trọng yếu, nhưng chưa hẳn đã vạn vô nhất thất, dù có một chút thủ đoạn huyền ảo có thể
dùng để lấy yếu thắng mạnh, sinh tử cảnh, chính là một huyền ảo cảnh
giới.
Huyền Hậu lắc đầu cười, không hề biện giải, đương nhiên, so
với Không Đế chưa chắc đã hơn, nhưng ít ra còn có có một chút năng lực
tự bảo vệ mình.
Ánh mắt của Huyền Hậu lại dời người Không Đế một lần nữa, nhìn về phía Diệp Trần, nói:
- Khương Kiến ta sẽ không ỷ lớn hiếp nhỏ, nhưng cũng không phải là
không quan tâm đến thủ hạ, nếu không có ai biết làm thủ hạ của ta, giúp
ta làm việc, ngươi giết Bạo Phong vương, thì thực lực của ngươi cũng đủ
mạnh, nhưng thật ra trước khi sát hại đối phương ngươi cũng có thể giữ
lại cho hắn một mạng, xem ra ảnh hưởng trên đại lục của Khương Kiến
Không ta còn chưa đủ.
Không Đế thanh âm mặc dù không ẩn chứa sát
khí, nhưng đám người Tần Liễu vừa nghe xong thì tóc gáy trên người dựng
thẳng, hô hấp của Diệp Trần lại đột nhiên tăng nhanh.
Không Đế yếu hưng sư vấn tội!
- Không Đế!
Huyền Hậu nhíu mày.
Không Đế cũng không quay đầu lại, nói:
- Yên nha đầu, chuyện này, ta không thể bỏ mặc, nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ không lấy tính mệnh của hắn, cũng sẽ không khiến hắn không làm được
chuyện gì.
- Vậy ý người là?
Trong lòng Huyền Hậu bất giác nảy lên ý nghĩ, nhưng cũng không cách nào đoán được ý tứ của Không Đế.
- Tiền bối, giết Bạo Phong vương, quả thật là ta nhất thời xúc động, không biết ngươi muốn ta trả giá thứ gì?
Diệp Trần không có ý định cãi lại đối phương, lại cãi với phong đế
vương giả kia là một chuyện rất ngu xuẩn, chẳng khác gì chọc giận đối
phương, chỉ làm bản thân hi sinh vô ích mà thôi.