Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 377: Chương 377: Ma luyện tâm cảnh, ra ngoài!




Đến bây giờ, Diệp Trần đã có thể xác định, mấu chốt của việc có thể rời khỏi đây là nằm ở ý chí. Đúng vậy, chính là ý chí, ý chí càng cường đại càng không dễ bị sương mù ở đây ảnh hưởng, người có ý chí yếu cho dù có dùng phương pháp gì cũng chỉ có thể luẩn quẩn bên trong Mê Vụ Cấm Khu mà thôi.

Nhưng vấn đề là Diệp Trần không biết ý chí của hắn có đủ hay không, phải biết rằng, Mê Vụ Cấm Khu này Linh Hải Cảnh đại năng giả cũng không phải muốn tới là tới muốn đi là đi. Trước mắt ý chỉ của Diệp Trần chỉ tương đương với một kiếm khách Linh Hải Cảnh bình thường. Ý chí của kiếm khác từ xưa tới giờ vẫn luôn kiên định, so với võ giã Linh Hải Cảnh bình thường còn mạnh hơn một chút.

Mặt khắc, linh hồn cũng là thứ hắn có thể cậy vào, hắn có thể khẳng định, đại bộ phận Linh Hải Cảnh đại năng giả cũng có người có linh hồn mạnh hơn hắn, đây chính là ưu thế của hắn!

- Linh hồn siêu cường, ý chí siêu cường, có lẽ có hi vọng không nhỏ!

Ngày hôm sau.

Diệp Trần không hề nói với bất luận người nào, một mình hắn tiến vào trong màn sương mù dày đặc đưa tay không thấy ngón tay.

Sương mù trùng trùng điệp điệp, Diệp Trần lơ lửng giữa không trung, trên tay trái cầm một viên cảm ứng cầu.

- Ánh sáng trên cảm ứng cầu đã hiện lên màu vàng chanh, khoảng cách tới Mê Vụ Đảo có lẽ vào khoảng tám trăm dặm, khoảng cách tới cảm ứng tháp là một ngàn dặm. Nếu nói Mê Vụ Đảo nằm ở vùng trung tâm ba vạn dặm Mê Vụ Cấm Khu thì ta hiện tại đang cách biên giới của Mê Vụ Cấm Khu là khoảng chừng một vạn bốn ngàn dặm. Một vạn bốn ngàn dặm a, linh hồn lực của ta ở trong đám sương mù này chỉ có thể phóng ra tối đa là bốn mươi bảy dặm, nói cách khác, linh hồn lực của ta cần định vị khoảng ba trăm lần, chỉ cần một chút sai sót đều là kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ!

- Bất quá, một lần tiến tới bốn mươi bảy dặm so với không có kế hoạch đi loạn thì hữu hiệu hơn nhiều. Tiến tới trước bốn mươi bảy dặm, dùng cường độ ý chỉ của ta hẳn là bị ảnh hưởng không lớn, sai số có thể khống chế trong phạm vi nhỏ. Tiến thẳng tới một vạn bốn ngàn dặm, ý chí của tuyệt đại đa số Linh Hải Cảnh cường giả cũng khó mà chống đỡ nổi, rất dễ bị lạc hướng!

- Ừm, bắt đầu thôi!

Thu hồi cảm ứng cầu, Diệp Trần nhắm hai mắt lại, linh hồn lực cường hãn của hắn từ trong mi tâm phóng ra xa, xuyên thẳng qua đám sương mù dày đặc phía trước xác định một khối khu vực cách đó bốn mươi bảy dặm. Sau đó vẫn không mở mắt ra, chân nguyên của Diệp Trần tuôn trào, cực tốc bay đi.

Hai mươi nhịp hô hấp qua đi.

- Tới!

Sau đó Diệp Trần lại dùng linh hồn lực định vị một khu vực cách đó bốn mươi bảy dặm theo một đường thẳng tắp.

Định vị lần thứ ba!

Định vị lần thứ mười!

...

Định vị lần thứ ba trăm!

- Khoảng cách tới biên giới Mê Vụ Cấm Khu tựa hồ còn rất xa, có lẽ khoảng cách tới biên giới cũng không chỉ một vạn bốn ngàn dặm, dù sao cả phiến Mê Vụ Cấm Khu này cũng không phải hoàn toàn là hình tròn mà có chỗ rộng chỗ hẹp! Cố gắng kiên trì thêm một chút vậy!

Lần định vị thứ ba trăm hai mươi!

Lần thứ bốn trăm!

Năm trăm!

- Không xong, lạc hướng rồi! Năm trăm lần định vị, mỗi một lần đều là bốn mươi bảy dặm, tổng cộng là khoảng hai vạn ba ngàn năm trăm dặm, nếu không bị lệch hướng thỉ sớm đã ra tới bên ngoài rồi!

Tuy trước đó Diệp Trần đã chuẩn bị tâm lý cho việc thất bại nhưng sự đáng sợ của Mê Vụ Cấm Khu vẫn khiến hắn không khỏi cười khổ.

- Hiện tại cũng không biết ta đang ở vị trí nào trong Mê Vụ Cấm Khu nữa, đúng là sai một bước thì các bước đều sai a!

Không có thời gian để phiền muộn, năm trăm lần di động bất quá cũng chỉ khoảng nửa canh giờ mà thôi. Diệp Trần muốn tiếp tục đi theo một đường thẳng tắp, bởi vì mặc kệ khoảng cách dài ngắn thế nào thì cứ đi theo một đường thẳng thì chắc chắn sẽ có cơ hội đi ra ngoài, hắn không tin vận khí bản thân lại kém như vậy được!

...

Một tháng trôi qua.

Trong một tháng này, Diệp Trần đã dùng linh hồn lực định vị mười tám vạn lần, mỗi ngày mười hai canh giờ thì có mười canh giờ là hắn ở trong trạng thái bay, còn lại hai canh giờ dùng để hấp thu nguyên khí trong Thượng phẩm linh thạch và nghỉ ngơi.

Trong một tháng này có tới mười một lần Diệp Trần trở lại vị trí của Mê Vụ Đảo.

Nhưng Diệp Trần cũng phát hiện ra khoảng cách tới Mê Vụ Đảo càng gần thì chịu ảnh hưởng của sương mù càng nhỏ, mà càng gần biên giới Mê Vụ Cấm Khu thì ảnh hưởng càng lớn.

- Cho dù là Linh Hải Cảnh đại năng giả muốn thoát ra ngoài cũng phải dựa vào vận khí a. Vận khí tốt thì có thể trong thời gian ngắn đi ra ngoài, vận khí kém thì bị khốn ở đây năm ba năm cũng bình thường.

- Bất quá, chỉ cần ta kiên trì thì vận khí cũng sẽ rơi lên người ta!

"Vèo!"

Thân hình của Diệp Trần xuyên thẳng qua đám sương mù bay vút đi.

...

Lại một tháng nữa trôi qua.

"Oanh!"

Một hoàng sắc quyền ảnh đánh ra, mặt hồ nổi sóng.

- Đáng chết, hai tháng rồi, chẳng lẽ biện pháp của ta là sai? Chỉ dựa vào ý chí là không thể ra ngoài hay là ý chí của ta còn chưa đủ?

Hai tháng thời gian đối với Tinh Cực Cảnh cường giả bất quá chỉ là một lần bế quan nháy mắt là qua mà thôi. Nhưng hiện giờ lại khác, trong hai tháng này Diệp Trần liên tục bay tới phía trước rồi lại định vị rồi lại bay tới, cứ tái diễn hành động buồn tẻ như vậy, nếu như có thời gian hạn định Diệp Trần ngược lại sẽ không tâm phiền ý loạn như bây giờ. Nhưng hắn biết bản thân không thể phán định được thời gian, cho nên trong hai tháng này liên tục thất bại khiến hắn ức khí, hiện giờ mới chịu bộc phát ra.

"Ầm! Ầm! ..."

"Ầm! Ầm! ..."

Phạm vi mười dặm trên mặt hồ quanh đây liền bị chọc thủng mấy ngàn cái lỗ, sóng nước dâng cao tới hơn ngàn mét, không ít yêu thú chết oan.

Sau khi phát tiết cho hết, Diệp Trần hỗn hển thở.

- Không được, ta nếu ngay cả bản thân cũng không tin thì còn tu cái gì kiếm đạo? Kiếm đạo càng đi về sau càng gian nan, không được phép có một tia tạp chất nào. Xem ra thực lực của ta đã đủ nhưng tâm tính còn chưa được. Lúc bình thường vẫn cho rằng rất tỉnh táo, trời có sâp xuống cũng không sợ, nhưng đến lúc bị khảo nghiệm thì lại không được. Hừ, lần này chẳng những là tìm đường ra mà còn phải kết hợp ma luyện tâm tính!

Đây chính là sự khủng bố của Diệp Trần, nếu đổi lại là người khác có lẽ vẫn tiếp tục quay mòng mòng với vấn đề đúng sai này, nhưng Diệp Trần lại có thể nhảy ra bên ngoài nhìn thấy được vấn đề của bản thân!

"Ông!"

Một khối gỗ rộng rãi từ trong Trữ Vật Linh Giới hiện ra, rơi trên mặt hồ, Diệp Trần ngồi xếp bằng lên đó bình phục tâm thần lại.

- Gặp bất luận trắc trở gì đều là khảo nghiệm đối với ta!

- Bất luận cái gì ngăn trở đều có thể giúp cho ta tiến thêm một bước!

- Bất luận cái gì không thuận lợi đều là cơ hội để ta tiến bộ!

- Đem tất cả những thứ bất lợi biến thành có lợi cho bản thân, đây chính là ý chỉ của ta, là tinh thần của ta và là kiếm đạo của ta!

Trong màn sương mù dày đặc, một người trẻ tuổi đã bước vào lần lột xác tâm cảnh đầu tiên trong đời. Đương nhiên quá trình lột xác hiện giờ mới bắt đầu, có thành công hay không phải nhìn vào nổ lực của hắn!

...

Tháng thứ ba, thất bại!

Tháng thứ tư, thất bại!

Tháng thứ năm ... sắp bắt đầu!

Trong khoảng thời gian này, Diệp Trần từng có uể oải, từng có chán chường, từng có mất đi lòng tin, cũng từng có cảm ngộ, từng có kiên trì, từng có bình tầm suy ngẫm ...

Mỗi một lần bình tâm lại, Diệp Trần đều cảm giác được tâm linh được tẩy lễ, được ma luyện, Kiếm Ý càng thêm sắc bén càng thêm cứng cỏi.

Tháng thứ năm.

Ngày thứ bảy.

Diệp Trần vẫn đang tiếp tục bay tới trước với ánh mắt đầy kiên định.

...

- Phượng Yên Nhu, ngươi đuổi theo ta ba tháng vẫn không thể đuổi kịp ta mà vẫn không chịu từ bỏ sao?

Trên mặt hồ mêng mông, hai đạo nhân ảnh cách xa nhau bảy tám dặm một trước một sau truy đuổi. Người nói chuyện là một nam tử đang chạy phía trước, thân hình hắn cao gầy, mặc một bộ trường bào có tốc độ rất nhanh phảng phất như một ngọn u linh trong gió vậy.

Đuổi theo phía sau là một nữ tử tầm hơn hai mươi tuổi, hông đeo trường kiế, một thân bạch y tuyết trắng, mái tóc đen tuyền như thác nước đổ xuống trên lưng, mắt lấp lánh như hai vì sao nhưng vẻ mặt lại mang theo thần sắc lạnh như băng tạo nên một loại mỹ cảm kinh diễm. Càng làm cho người ta chú ý là trên mi tâm của nàng có mộ ấn ký hình bông tuyết làm cho nàng thêm vẻ thánh khiết tuyệt luân. Lúc này nàng lạnh lùng nói:

- Cao Thiên Hạc, việc ngươi giết sư muội của ta sẽ không thể chấm dứt được, cho dù truy đuổi một năm thời gian ta cũng muốn tự tay giết chết ngươi!

- Hừ, vậy ngươi tiếp tục đuổi theo a! Thực lực của ta mặc dù không bằng ngươi nhưng luận khinh công trong Tinh Cực Cảnh không ai có thể sánh được với ta!

Nữ tử tên là Phượng Yên Nhu kia khẽ nhíu mày, đối phương nói đúng, khinh công của nàng xem như cũng được nhưng khinh công của đối phương lại cao hơn, một thân ngộ tính không hề tầm thường. Hắn đã có tehẻ đem Phong chi ý cảnh cùng với Nhu chi ý cảnh tìm hiểu tới cực hạn, nếu không phải bản thân nàng có chân nguyên hùng hậy, hơn nữa còn nắm giữ một loại bí kỹ tăng phúc tốc độ thì sớm đã bị đối phương bỏ xa rồi. Mặc dù là vậy, vẫn bị hắn trốn thoát mấy lần, may mắn nàng ở thuật truy tung cũng có nghiên cứu nên vẫn có thể tiếp tục đuổi theo tới bây giờ.

- Ngươi nói không sai, có lẽ ta không đuổi kịp ngươi nhưng ta lại có thể chịu đựng được thời gian dài truy đuổi, nhưng ngươi có thể chịu đựng được bị đuổi giết thời gian dài vậy sao?

Cao Thiên Hạc giận dữ:

- Ngươi!

Bị đuổi giết ba tháng, Cao Thiên Hạc sớm đã mệt mỏi không chịu nổi rồi, không chỉ là thân thể mệt mỏi là tinh thần cũng rất mệt mỏi khiến hắn thống khổ không thôi. Bây giờ hắn rất hối hận lúc trước đã giết sư muội của người ta. Mà chuyện này chính là việc xảy ra từ ba tháng trước, lúc đó Cao Thiên Hạc tu luyện một bộ tà môn công pháp. Một ngày kia, trong một khu vực vắng vẻ, hắn gặp được sư muội của Phượng Yên Nhu nên sinh lòng ác ý định đả thương nàng trước rồi thực hiện hành vi đồi bại sau. Nhưng ao ngờ nàng kia dùng phương thức bí mật nào đó liên hệ được với Phượng Yên Nhu rồi ở trong thời điểm hắn sơ ý ám toán hắn. Hắn cùng với nàng dây dưa một hồi thì liền giân dữ giết chết nàng, đúng lúc này thì Phượng Yên Nhu đến.

Phượng Yên Nhu mới chỉ hai mươi hai hai mươi ba tuổi mà thôi, nhưng võ công cực kỳ cao, nghe nói trong đám thanh niên cao thủ của Phiêu Miễu Tuyết Vực nàng được xếp vào top năm, còn về phần đứng thứ mấy trong top năm thì không ai biết được. Sau khi giap thủ khoảng hơn mười chiêu, Cao Thiên Hạc không đánh lại Phượng Yên Nhu nên bắt đầu chạy trối chết, sau đó chính là một màn đuổi giết ba tháng trời kéo tới như hiện tại.

- Phi tuyết liên thiên!

Cách bảy tám dặm, Phượng Yên Nhu rút trường kiếm bên hông, lăng không chém ra một kiếm. Kiếm khí băng hàn xoaáy lên mạn thiên phi tuyết chém tới Cao Thiên Hạc, Kiếm Ý cẩn chứa trong một kiếm này khiến da đầu Cao Thiên Hạc rung lên, tốc độ bất tri bất giác phải đẩy nhanh thêm mấy phần.

"Crắc!"

Kiếm khí còn chưa chém trúng Cao Thiên Hạc thì mặt hồ bên dưới đã bị đóng thành băng, trên mặt băng còn có một vết kiếm dài gần trăm trượng, nhìn thấy mà giật mình.

- Mẹ nó, tiểu bì nương có tu vi kiếm đạo quá khinh khủng. Ta tuyệt đối không phải đối thủ, chỉ sợ cả Phiêu Miễu Tuyết Vực cũng khó tìm ra kiếm khách Tinh Cực Cảnh nào lợi hại hơn nàng!

Cao Thiên Hạc thầm hô may mắn khi nhìn về phía trước.

- Ồ, chỗ đó có sương mù, nói không chừng có cơ hội chạy thoát a!

Cách đó mấy chục dặm là một vùng sương mù nồng đạm che khuất cả bầu trời rộng không biết bao nhiêu mà nói, cao cũng không thể nào ước lượng được, đây chính là một nơi dùng để đào mệnh tuyệt vời!

- Hừ, trên Tinh Vực Hồ này lại có vụ khu!

Phượng Yên Nhu nhíu mày.

Ba mươi dặm!

Hai mươi dặm!

Ngay lúc Cao Thiên Hạc chỉ còn cách vụ khu chưa tới hai mươi dặm thì một tiếng cười dài từ bên trong vụ khu truyền ra, ngay sau đó một đạo lam ảnh hiện ra, là một người trẻ tuổi.

- Ha ha, rốt cuộc cũng đã đi ra!

Diệp Trần ngửa đầu nhìn lên trời thoả thích hưởng thụ cảm giác ánh nắng mặt trời chíu rọi lên người.

Ngày thứ bảy của tháng thứ năm Diệp Trần đã phá vỡ thiết tắc của Mê Vụ Cấm Khu, dùng tu vi Tinh Cực Cảnh thuận lợi thoát ra ngoài. Nếu việc này truyền đi không biết dễ dẫn tới hậu quả gì, nhưng hiện giờ không trọng yếu, trọng yếu là rốt cuộc cũng đã thoát khỏi cái nơi quỷ quái kia.

Nghĩ tới đây, Diệp Trần thầm cảm thấy may mắn vì bản thân đã cố gắng kiên trì, nếu không có sự kiện trì thì khả năng hắn có thể thoát ra ngoài là gần như bằng không. Đoán chừng mấy Linh Hải Cảnh đại năng giả từng đi vào Mê Vụ Cấm Khu bởi vì không thể kiên trì trong thời gian dài nên mới phải mất càng nhiều thời gian hơn mới đi ra được. Dù sao tốc độ của Linh Hải Cảnh đại năng giả cũng siêu việt Diệp Trần và hẳn là có phương diện ưu thế nào đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.