Chương 1240: Ma Tộc Đại Quân Xuất Hiện
“Diệp Trần, không nghĩ tới chúng ta còn có thời điểm kề vai chiến đấu.”
Theo Diệp Trần đến, các thế hệ Vương giả trẻ cũng rối rít xuất hiện, nói chuyện chính là một thanh niên mặc y phục màu ngọc bích, hai mắt hẹp dài sắc bén, trên người thanh niên này có mang theo một tia tà khí.
"Liễu Vô Kiếm, đã lâu rồi không gặp ngươi."
Diệp Trần cười nhạt, người này không phải là ai khác mà chính là Tây Hải Kiếm Tông Liễu Vô Kiếm, dĩ nhiên, hiện tại hắn đã không còn là Tây Hải Kiếm Tông nữa, mà đã là Tây Hải Kiếm Vương.
"Đáng tiếc, Tuyết Kiếm Vương ở Thiên Kiếm đại lục vẫn chưa đến, bằng không bản thân ta cũng muốn nhìn qua một chút, xem ai là kiếm khách thứ hai của thời đại này." trong đầu Liễu Vô Kiếm đã giảm đi tranh phong ý niệm cùng Diệp Trần, đây cũng không phải vì hắn đã mất đi ý chí chiến đấu, mà là cảm thấy vị trí của Diệp Trần giờ đây đã quá cao xa, cho dù là Tuyết Kiếm Vương hay Tinh Kiếm Vương cũng đều muốn cường thế hơn so với hắn, chứ đừng nói chi là Kiếm Vương Diệp Trần sáng chói như mặt trời ban trưa.
"Ha ha, Tây Hải Kiếm Vương, thực lực ngươi bây giờ so với Tuyết Kiếm Vương còn kém không ít nha." Phương xa, Sở Trung Thiên một thân khí phách nhanh chóng bay đến, vừa cười một tiếng.
"Ah, nguyên lai là Thiên Cương Vương!"
Liễu Vô Kiếm quay đầu nhìn, đánh giá Sở Trung Thiên.
Hiện tại ở Chân Linh thế giới, người có danh tiếng nhất tự nhiên chính là Diệp Trần, mà dưới Diệp Trần chính là bốn Vương giả cùng thời với hắn, bốn Vương giả này theo thứ tự là Độc Cô Đao Vương Độc Cô Tuyệt, Tuyết Kiếm Vương Dịch Thủy Hàn, Thiên Cương Vương Sở Trung Thiên, Minh Nguyệt Vương Đạm Thai Minh Nguyệt. Trong đó, Độc Cô Tuyệt có phong hào là Độc Cô Gia, trùng với tên gọi của gia tộc, Dịch Thủy Hàn Tuyết Kiếm Hầu đổi một chữ “Hầu” thành “Vương”, Sở Trung Thiên lúc trước phong hào vẫn không thay đổi là Cương Linh Tử, nhưng hắn lại không thích phong hào Vương giả của mình là “Cương Linh Vương”, cho nên đem phong hào đổi
thành “Thiên Cương Vương”, về phần Đạm Thai Minh Nguyệt, nàng lấy tên của mình làm thành phong hào “Minh Nguyệt Vương”.
Bốn Vương giả phong hào này cũng không phải là một cách gọi, chẳng qua đại biểu cho thứ bậc Vương giả của bọn họ trong thời đại mới.
Dưới bốn Vương giả này, còn lại là những Vương giả của thời đại mới có cấp bậc thứ hai thấp hơn, thế nhưng nhân số cũng không ít, ví như Tinh kiếm Vương Vệ Thiên Thần, Kiếm Trận Vương Bộ Thanh Vân, Thanh Phượng Vương Yến Phượng Phượng, Bạch Tuyết Vương Bạch Vô Tuyết, Du Hồng Kiếm Vương Lục Thiếu Du, Tây Hải Kiếm Vương Liễu Vô Kiếm, Thiên Không Vương Khương Thiên, Ma Đao Nữ Vương Lam Sơn Mi....
Rất nhiều, cấp bậc thứ nhất chỉ có bốn vị, cấp bậc thứ hai có chừng hơn ba mươi, đa phần chính là các thiên tài vừa tấn nhập Sinh Tử Cảnh những năm gần đây, đều được xếp ở vị trí trung bình của hai đại cấp bậc.
Thiên Cương Vương Sở Trung Thiên và Liễu Vô Kiếm ban đầu cũng không có chiến lực quá lớn, nhưng cũng không ai nghĩ đến, khi bọn họ đạt được cảnh giới càng cao thì chiến lực càng phát ra đáng sợ, đến khi đạt tư cách là một trong bốn Vương giả cự đầu thì tốc độ tăng phúc thực lực của họ sợ rằng cả Chân Linh thế giới chỉ có Diệp Trần mới có thể so sánh.
"Ngươi nói dễ nghe thế nhỉ."
Sở Trung Thiên có một mái tóc đỏ hồng giống như huyết sắc hoả diễm, trong thật bắt mắt.
Sưu!
Sưu!
Lúc hai người đang nói chuyện thì Độc Cô Tuyệt có mái tóc trắng cùng Đạm Thai Minh Nguyệt dắt tay nhau bay đến.
Sau khi tấn nhập Sinh Tử Cảnh, Độc Cô Tuyệt sinh ra đầy dẫy khí tức đáng sợ khiến người khác khó đến gần, nhưng đôi mắt của hắn thoạt nhìn vẫn trong trẻo như một cơn sóng biển. Trên lưng đeo một thanh bảo đao dài hẹp, cả người hắn lóe ra hàn quang
nghiêm nghị không mang theo bất kỳ tạp sắc nào, bất luận kẻ nào vừa tiếp xúc cùng hàn quang này sẽ lập tức có loại cảm giác như linh hồn mình bị cắt rời vậy.
Còn Đạm Thai Minh Nguyệt ở bên cạnh hắn lại không có bộc lộ bất kỳ khí tức bành trướng nào, nàng tựa như là một ánh trăng tỏa sáng nhu hòa, đồng thời làm cho người ta cảm thấy không có bất kỳ áp lực nào, cũng như làm cho họ không thể cảm nhận được chính xác vị trí của nàng, tựa hồ bản thân nàng chính là một đoàn Nguyệt Hoa ngưng tụ mà thành, không có hình thể nhất định.
"Độc Cô Tuyệt, nhìn dáng vẻ hẳn ngươi hẳn đã chuẩn bị kỹ càng rồi ah."
Diệp Trần đánh giá hai người một chút.
"Tất nhiên rồi."
"Cuộc chiến tranh này sẽ rất thảm thiết, trong chúng ta, bất luận kẻ nào cũng có thể vẫn lạc, hy vọng ngươi không có ý khinh địch ah." Độc Cô Tuyệt thực lực rất mạnh, nhưng đối với Sở Trung Thiên, Độc Cô Tuyệt thì có khả năng dễ chết hơn, bởi vì Sở Trung Thiên có Cương Linh Thể nên phòng ngự thân thể cực mạnh, hộ thể cương nguyên của hắn cũng không phải thứ mà người khác có thể phá rách dễ dàng, Diệp Trần cũng không hy vọng Độc Cô Tuyệt chết trong trận đại chiến này, đây đối với Chân Linh thế giới mà nói sẽ là một tổn thất thật lớn.
"Đa tạ đã nhắc nhở, mặc dù ta đã giác ngộ mình hẳn phải chết, nhưng bất quá, bất luận kẻ nào muốn giết ta thì hắn cũng cần biết phải trả một cái giá lớn đó chính sinh mệnh của hắn." Độc Cô Tuyệt có thể cảm nhận được Diệp Trần đích thực đã trưởng thành, trên vẻ mặt của hắn đã nhu hòa đi một chút.
Kế tiếp, Thiên Không Vương Khương Thiên cũng tới, nói đến Khương Thiên cùng với Không Đế, những người này cùng Diệp Trần cũng có một chút ân oán, nhưng bất quá Diệp Trần cũng không đi so đo, nguyên nhân không phải là vì đại chiến sắp tới, mà bởi vì thứ ân oán nhỏ nhặt này không cần thiết phải đi so đo, chỉ cần sau này đối phương không đến trêu chọc hắn là được.
"Diệp Trần, cô gái kia đứng chung một chỗ cùng bá mẫu vẫn thường xuyên nhìn chàng kìa."
Một bên, Mộ Dung Khuynh Thành đối với Diệp Trần nói.
"Huynh biết."
Đối với ánh mắt nhạy cảm của Diệp Trần thì sao không chú ý tới Cơ Tuyết Nhạn, "Chuyện cũ đã như mây khói, đã theo gió tan biến đi từ lâu rồi, muội có muốn biết cô gái đó là ai không?"
Diệp Trần trước giờ đã không nói với Khuynh Thành về chuyện này.
"Muội không muốn biết."
Mộ Dung Khuynh Thành cười lắc đầu.
"Hy vọng nàng ấy có thể sống sót được qua biến cố này!" Suy nghĩ một chút, Diệp Trần lặng yên không một tiếng động, rồi một ngón tay đưa ra hướng phía Cơ Tuyết Nhạn bắn ra một mảnh tinh thể như quả đậu tằm màu xanh mà lấy Linh Hồn Lực cũng khó cảm nhận được tốc độ của nó, mảnh tinh thể bay thẳng vào đến mi tâm Cơ Tuyết Nhạn.
Trên đỉnh núi nhỏ, Cơ Tuyết Nhạn vẻ mặt hoảng hốt một chút, cảm thấy trong đầu mình tựa hồ có thứ gì đó vừa tiến vào, nhưng lại không có gì phát sinh, cuối cùng, nàng cho rằng nguyên nhân chỉ là vì áp lực quá lớn mà thôi.
Ngắm Hải vực trước mặt, so với Nam Trác Vực thì nhỏ hơn rất nhiều, tứ phía bất quá rộng chừng hơn hai trăm vạn dặm, nơi đây các Võ Giả cao cấp hội tụ về càng ngày càng nhiều, từ mấy chục vạn đã gia tăng đến gần trăm vạn, người người tấp nập.
Mà trên bầu trời, Sinh Tử Cảnh vương giả tụ họp cũng vượt qua năm trăm.
Tại Chân Linh đại lục, Vương giả nhân loại có trên dưới một trăm vị, cộng thêm số lượng Vương giả nhân loại mới tăng thêm những năm gần đây, tổng số ước chừng là 120 người, Vương giả nhân loại ở Huyết Thiên đại lục cũng phân tách ra, một phần nhỏ tiến về Thiên Kiếm đại lục, số còn lại chiếm tới hai phần ba nhân số lại tiến đến Chân Linh đại lục, cũng có chừng hơn ba mươi người, về phần các Vương giả nhân loại đến từ hải ngoại, có trên năm mươi người, tổng cộng tăng lên khoảng chừng hai trăm người.
Đây là Vương giả nhân loại, còn Yêu Vương thì số lượng muốn vượt qua Vương giả
nhân loại không ít, ước chừng hon ba trăm.
Tổng cộng có hơn năm trăm Sinh Tử Cảnh vương giả, gần trăm vạn Tinh Cực Cảnh cùng Linh Hải Cảnh Võ Giả tề tựu tạo thành một đại quân, đây là một cổ thế lực vô cùng kinh khủng, thế nhưng Diệp Trần biết rằng, đối với đại quân Ma Tộc thì như cũ vẫn quá ít, bốn trăm chiếc Khôi Lỗi chiến hạm, mỗi một chiếc cũng có thể mang chừng năm ngàn tên Ma Tộc, tổng cộng ít nhất cũng là hai trăm vạn đại quân, như vậy là nhiều hơn gấp đôi rồi.
Chiến tranh giữa các quốc gia, lấy ít thắng nhiều không phải là chuyện Thần Thoại, đánh lén một lần có lẽ cũng có thể giải quyết được đại lượng sinh lực của quân địch, nhưng đây là chiến tranh giữa các Võ Giả cao cấp, việc lấy ít thắng nhiều là điều ít có thể xảy ra, nếu muốn đánh lén quân địch thì chỉ có đường đưa thuốc độc vào đồ ăn thức uống của chúng mà thôi. Cho nên, chỉ có thể đường đường chánh chánh đánh một trận, lấy máu tươi của chính mình mà lót đường cho đồng đội tiến lên.
Các Vương giả thế hệ trẻ lẫn thế hệ trước, vẻ mặt cả đám đều ngưng trọng ngắm phương hướng Tây Nam, đó là nơi Ma Tộc đại quân sắp sửa đến đây.
Ngày đầu tiên qua đi, mọi người vẫn chờ đợi.
Hai ngày qua đi.
Ba ngày...
Ngày thứ tư.
Đầu tiên tới không phải là Ma Tộc, mà là hai gã Sinh Tử Cảnh vương giả.
"Ma Tộc muốn chiếm lĩnh Chân Linh đại lục, phải hỏi Ngục Tổ ta trước xem có được đồng ý hay không."
Hai người này có khí tức vô cùng cường đại, so với Hư Hoàng thì cường đại hơn rất nhiều.
"Sư phụ." Ngục Vương trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ như điên, người này không phải là ai khác mà chính là Ngục Tổ, tông chủ của Ngục Môn đời trước, mà bản thân hắn thừa kế cũng là Ngục Tổ Y Bát.
Cùng lúc đó, một vài Sinh Tử Cảnh vương giả cao tuổi cũng nhận ra thân phận hai người này.
Hai người lão giả này, người có vóc dáng khôi ngô là Ngục Tổ, từng là nhân vật huy hoàng của Ngục Môn, còn người có đầu tóc hoa râm chính là Hư Không Lão Tổ, môn chủ đời trước của Hư Không Môn. Bọn họ đã mai danh ẩn tích từ lâu, nghe người đời tương truyền rằng họ đã có Lục Tinh chiến lực từ mấy trăm năm trước, hôm nay nếu nói thực lực họ không có có một chút tiến bộ thì đến quỷ cũng không tin.
"Thật tốt quá, Hư Không Lão Tổ cùng Ngục Tổ đã trở về, thực lực tổng thể của chúng ta vừa tăng thêm không ít."
Trải qua truyền miệng, tất cả mọi người đã biết đến thân phận hai người này.
Hơn nữa khi bọn hắn biết được hai người này mấy trăm năm trước đã có Lục Tinh chiến lực thì ai cũng thập phần hưng phấn, phải biết rằng trong bọn họ, ngoại trừ Diệp Trần có thực lực hết sức thâm sâu, không lường được thì cơ hồ không có một người nào đạt được Lục Tinh chiến lực, điểm này chính là điều làm cho bọn họ tuyệt vọng nhất, hiện tại có thêm hai vị Vương giả cường đại như thế, làm sao có thế không cao hứng cho được.
"Lục Tinh chiến lực sao?" Diệp Trần nhìn tới.
Nói thật, mọi người biết đến các nhân vật Lục Tinh chiến lực, cũng không phải là chỉ có mình hắn, còn có Huyền Hậu, mấy năm này nàng tiến bộ hết sức khổng lồ, trừ một phần tinh hoa lực lượng dùng vào việc nghiên cứu phong ấn, phần lớn tinh lực cũng dùng để tăng cường thực lực lên, hơn nữa cảnh giới đã tăng lên tới Sinh Tử Cảnh Nhất trọng thiên đỉnh phong, tổng họp chiến lực của nàng giờ đây đã bước vào Lục Tinh.
Trừ việc đó ra, đạt cảnh giới Sinh Tử Cảnh Nhị trọng thiên đỉnh phong còn có Hắc Ám Ma Nữ huyết thống Mộ Dung Khuynh Thành, cũng là Lục Tinh chiến lực, về điểm này đã được nghiệm chứng từ chính Diệp Trần.
Hơn nữa, Diệp Trần cũng không tin là Hư Hoàng mấy năm gần đây cũng không có một điểm tiến bộ, mấy năm thời gian qua đi, Diệp Trần có thể làm cho thực lực của mình tăng lên gấp mười lần, thì ít nhất Hư Hoàng có thể tăng lên gấp đôi gấp ba cũng không khiến người khác ngạc nhiên.
Còn những Phong Đe Vưcmg Giả khác có Ngũ tinh cao đẳng chiến lực, đoán chừng họ cũng đạt đến gần Lục Tinh chiến lực .
Độc Cô Tuyệt, Sở Trung Thiên, Đạm Thai Minh Nguyệt thực lực cụ thể thì Diệp Trần không biết ra sao, nhưng từ biểu hiện thực lực của bọn họ trong một thời gian ngắn gần đây, toàn bộ đều là Ngũ Tinh Cao đẳng, dù sao bọn họ cũng vừa tấn nhập Sinh Tử Cảnh chừng một hai năm nay, ban đầu Diệp Trần tấn nhập Sinh Tử Cảnh, trong vòng một năm cũng đã có thể đánh bại Hư Hoàng, những người này có thiên phú chỉ thua kém một chút so với hắn mà thôi, mà đều vì riêng bản thân mình mà chuẩn bị cho đại chiến.
"Ngươi chính là Diệp Trần?" Hư Không Lão Tổ đứng ở phía trước mặt Diệp Trần mà đánh giá.
"Đúng là tại hạ." Diệp Trần gật đầu.
"Rất tốt, còn rất trẻ tuổi, cuối cùng cũng có một nhân vật tuyệt thế, cuộc chiến tranh này, chúng ta còn có hi vọng." Hư Không Lão Tổ từng một đời là Hư Không Môn môn chủ, nhãn lực sắc bén đến bực nào, nhưng hắn vẫn không cách nào nhìn thấu được Diệp Trần, điều này đại biểu cho thực lực của đối phương rất có thể không kém hơn hắn chút nào, thậm chí còn vượt qua hắn.
"Người này không thể khinh thường ah."
Ngục Tổ cũng chú ý thấy Diệp Trần không giống với những người khác, từ việc đối phương có thể đứng dẫn đầu ở phía trước mà không một người nào tỏ vẻ nghi hoặc, chỉ như vậy liền có thể thấy được, mọi người đối với hắn tâm phục khẩu phục vô cùng.
"Di! Cô gái này tựa hồ cũng không đơn giản ah."
Đem lực chú ý từ trên người Diệp Trần dời đi, ánh mắt của hai người vừa rơi vào trên người Mộ Dung Khuynh Thành, bọn họ đang muốn nói chuyện, chợt phía chân trời vọt tới một tầng mây đen, đó là do từng chiếc từng chiếc khôi lỗi chiến hạm khổng lồ hợp thành, hình ảnh các chiến hạm khổng lồ di động trong mắt mọi người khiến như có một cổ chướng khí làm người ta phải ngạt thở.