Mỹ phụ áo đỏ thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói với Diệp Trần:
- Cảm ơn.
- Không cần cảm ơn, không có thiên hoả tịch lịch châu của ngươi, chưa chắc ta đã chạy thoát thành công.
Nói xong, Diệp Trần nhìn bốn phía, nói:
- Ta phải đi đây, Bảo Hà Đảo này không lớn, chỉ có một ngàn dặm vuông, tiếp tục ở lại, rất có khả năng sẽ đụng Thiết Chưởng Tông một lần nữa.
- Ừm, ngươi nói không sai!
Mỹ phụ áo đỏ gật gật đầu.
Sưu! Sưu!
Hai người xuyên qua tầng hào quang ngũ sắc, ra khỏi Bảo Hà Đảo.
- Có người ra, giết!
Xung quanh Bảo Hà Đảo tập trung rất nhiều Linh Hải Cảnh đại năng, Đông một nhóm, Tây một nhóm, nhóm nhỏ nhất cũng có hơn mười người, họ vì không có đủ thực lực, không thể vào được Bảo Hà Đảo, cho nên mới nảy sinh tâm tư thâm độc, liên hợp với những kẻ giống mình, thành lập đội ngũ giết người đoạt bảo, đương nhiên, bởi vì Bảo Hà Đảo nói thế nào cũng có một ngàn dặm vuông, muốn toàn bộ là điều không thể, nên chúng chỉ thể đọ vận khí, vài chục người một nhóm, chia nhau thủ bốn phía xung quanh Bảo Hà Đảo, chỉ còn có người ra là lập tức động thủ.
Diệp Trần và mỹ phụ áo đỏ vận khí không được tốt, vừa ra ngoài đã bị hơn hai mươi Linh Hải Cảnh đại năng bao vây, trong đó không thiếu chân nhân cấp đại năng.
- Muốn chết!
Mất đi hai đồng đội, tâm trạng mỹ phụ áo đỏ rất tệ, đang không có chỗ phát tiết, đám người này xuất thủ là cho nàng cơ hội phát tiết nộ hoả, ám khí bay ra như cánh hoa, vừa giống tiên nữ tán hoa, vừa giống bạch hoa nộ phóng.
Phốc phốc phốc phốc....
Ba bốn người trúng ám khí, thân thể thành cái sàng.
Bên cạnh, Diệp Trần lắc lắc đầu, đám người này đúng là xui xẻo, mai phục ai thì không, lại mai phục trúng hai người họ, may mà hắn không có ý định đại khai sát giới, chỉ cầm kim sắc trường kiếm, tuỳ ý vung một kiếm.
Một kiếm, năm sáu người bị phân thây, những người khác sợ quá, bỏ chạy tán loạn.
- Được rồi, chia tay ở đây!
Đánh lùi đám Linh Hải Cảnh đại năng mai phục, Diệp Trần nói tiếng cáo từ, quat người bay về hướng Nam Trác Vực.
Nhìn theo bóng dáng Diệp Trần, mỹ phụ áo đỏ tâm tình trầm trọng, đi ba người, bây giờ chỉ còn lại một mình nàng, ít nhiều có chút thê lương.
- Người nhà các ngươi, ta sẽ thay các ngươi chăm sóc.
Nhủ thầm một câu, mỹ phụ áo đỏ bay về nơi nàng xuất phát, chỉ một lúc đã biến mất nơi chân trời.
...
Hai trăm dặm phía Đông Nam Trác Vực.
Một trang viên lớn đã được kiến thành, trang viên có non có nước, chim hót hoa thơm, võ giả qua lại không ít, phần lớn đều mặc trường bào chế thức của Diệp gia.
Trong một viện tử gần đỉnh núi, dưới thức nước tung bọt trắng xoá, mấy gốc quế hoa đang trong thời kì sinh trưởng thịnh vượng nhất, hai đứa trẻ đang ngồi đùa nghịch dưới gốc cây, bên cạnh là Diệp Thiên Hào và Trầm Ngọc Thanh, họ vừa uống trà, vừa nói chuyện.
Một đường lưu quang nhanh chóng tiếp cận, lúc đến gần Diệp gia, lưu quang tiêu tán, một thanh niên lam y đáp xuống, chính là Diệp Trần.
- Trần Nhi!
Diệp Thiên Hào và Trầm Ngọc Thanh đứng dậy, dáng vẻ tươi cười.
Diệp Trần xoa xoa đều Diệp Huyền và Diệp Tiểu Tiểu, nhìn xung quanh, cười nói:
- Phụ thân, mẫu thân, trang viên mới thế nào!
- Ha ha, có tiền có người, trang viên mới sao không đẹp được chứ.
Có thể nhìn ra, tâm trạng Diệp Thiên Hào và Trầm Ngọc Thanh rất tốt.
Trầm Ngọc Thanh nói:
- Trần Nhi, lần này ra ngoài, trải qua những gì, kể cho mẫu thân nghe.
Làm phụ mẫu, ái chẳng muốn hiểu về con mình, Trầm Ngọc Thanh cũng không phải ngoại lệ.
Diệp Trần kể lại những gì mình đã trải qua, đương nhiên lược bỏ phần Thiết Chưởng Tông, hắn không muốn phụ mẫu lo lắng, sau đó nói:
- Lần này con đi Bảo Hà Đảo, lấy được năm trái tinh linh quả và sáu gốc phạt mạch thảo, phạt mạch thảo có thể nâng cao tư chất, đẩy nhanh tốc độ tu luyện của võ giả, tinh linh quả có thể giúp Bão Nguyên Cảnh hậu kì đỉnh phong võ giả thuận lợi đột phá lên Tinh Cực Cảnh.
- Cái gì, phạt mạch thảo và tinh linh quả!
Diệp Thiên Hào và Trầm Ngọc Thanh không phải là những người thiếu hiểu biết, họ sớm đã được nghe đến đại danh phạt mạch thảo và tinh linh quả, hai loại linh thực này đối với võ giả mà nói tuyệt đối là bảo vật vô giá, nghư nói năm mươi năm trước, võ lâm Thiên Phong Quốc từng phát sinh một trận huyết chiến, nguyên nhân của trận huyết chiến này chính là một khe nói với một trái tinh linh quả, không ngờ Diệp Trần đi một chuyến mang về những năm trái tinh linh quả và sáu gốc phạt mạch thảo.
Diệp Trần hiểu tâm tình phụ mẫu, họ bây giờ mặc dù là võ giả Bão Nguyên Cảnh hậu kì đỉnh phong, nhưng nếu không có gì bất ngờ, trong vòng ba đến năm năm nữa, họ không thể tấn nhập Tinh Cực Cảnh, cũng có thể là bảy tám năm hoặc mười mấy năm. Mười mấy năm sau, họ đã hơn sáu mươi tuổi, có phần gì yếu, bây giờ có tinh linh quả, họ sẽ trở thành cường giả Tinh Cực Cảnh trong một thời gian ngắn nữa, sở hữu hai trăm năm thọ mệnh, duy trì tướng mạo trước mắt, không quá trẻ cũng không quá già.
- Đây là tinh linh quả và phạt mạch thảo.
Dưới ánh mắt hiếu kì của phụ mẫu, Diệp Trần lấy ra năm trái tinh linh quả và sáu gốc tiểu thảo ngoằn ngoèo màu vàng nhạt.
Nhận tinh linh thảo, Trầm Ngọc Thanh mặt mày rạng rỡ, trong mắt nữ nhân, ngoài người thân, tuổi tác và tướng mạo là quan trọng nhất, một trái tinh linh quả có thể khiến Trầm Ngọc Thanh sớm trở thành Tinh Cực Cảnh cường giả, sở hữu hai trăm năm thọ mệnh, hai trăm năm thọ mệnh có ý nghĩa gì, không ai không biết, nghĩa là tốc độ lão hoá sẽ chậm đi hai lần, bởi vì họ đã hơn bốn mươi tuổi, cho nên sau khi tiến nhập Tinh Cực Cảnh, sẽ duy trì tướng mạo hiện tại trong một thời gian dài, mấy chục năm sau cũng không thay đổi.
- Ha ha, Ngọc Thanh, có con trai ngoan đúng là tốt thật!
Diệp Thân Hào ha ha cười lớn.
Thấy phụ mẫu vui, đại ca vui, Diệp Huyền và Diệp Tiểu Tiểu cũng cười hớn hở.
Trang viên mới rất lớn, lớn hơn Diệp gia Lạc Thuỷ Thành rất nhiều lần, kiến trúc kéo tài từ tận đỉnh núi đến chân núi nối thành một phiến phồn vinh thịnh vượng, khí thế bất phàm.
Ngọn núi nơi đặt trang viên là Vân Vụ Sơn, một danh sơn gần Nam La Tông, cho nên từ giờ trở đi trang viên sẽ được gọi là Diệp gia Vân Vụ Sơn, là gia chủ của cả Diệp gia.
Trên đỉnh Vân Vụ Sơn, cuồng phong lạnh thấu xương, sương khói mơ hồ.
- Mặc dù ngộ tính của mình đã được nâng cao, có thể dễ dàng tham ngộ áo nghĩa, nhưng muốn tiếp tục thâm nhập, thực sự không dễ dàng gì.
Dưới cuồng phong, Diệp Trần lẳng lặng đứng trên một tảng đá trên đỉnh núi, tà áo tung bay.
So với hai tháng trước, Diệp Trần lại có chút tiến bộ, mộc hệ áo nghĩa kiếm chiêu sinh sinh bất tức, từ sáu thành hoả hậu nâng lên thành bảy thành, khinh công áo nghĩa, phân thân hoá ảnh cũng từ sáu thành nâng lên bảy thành, về phần thiên lôi thiết và kim diệu trấn sát kiếm, vẫn là bảy thành và tám thành hoả hậu.
Thiên lôi thiết là kiếm chiêu do Diệp Trần tự sáng, có thể đạt đến trình độ bây giờ quả thật không dễ, dù sao Diệp Trần mới tấn thăng Linh Hải Cảnh chưa được bao lâu, Linh Hải Cảnh đại năng bình thường, mười năm hai mươi năm chưa chắc đã tự nghĩ ra áo nghĩa võ học của riêng mình, mà đều là học người khác.
- Bất luận thế nào, ngộ tính của mình bây giờ không thể so sánh với trước kia, dành chút thời gian, khẳng định có thể đem mấy đại kiếm chiêu tham ngộ đến đại thành.
Mấy năm trước, Diệp Trần còn tưởng ngộ tính là vậy, rất khó chủ động nâng cao, bây giờ xem ra mình đã sai, linh hồn lực kì thực chính là căn nguyên của ngộ tính, đạt đến Linh Hải Cảnh, có thể nhận biết một số bản chất sự vật, khiến tốc độ tham ngộ càng nhanh, hộ trợ cho ngộ tính.
Ong!
Từ sườn núi Vân Vụ Sơn truyền đến sóng nguyên khí cường liệt.
- Đột phá! Không biết là phụ thân? Hay là mẫu thân?
Ba ngày trước, Diệp Thiên Hào và Trầm Ngọc Thanh bắt đầu bế quan, chạy nước rút lên Tinh Cực Cảnh cảnh giới.
- Ý, phụ thân mẫu thân đều đột phá?
Diệp Trần mắt ánh lên vẻ kinh ngạc, trận sóng nguyên khí đầu tiên qua đi đúng một tuần trà, trận sóng nguyên khí thứ hai lại truyền đến.
- Hai người họ đúng là phu xướng phụ tuỳ!
Diệp Trần cười cười, lắc người bắn lên sườn núi.
- Chúc mừng phụ thân mẫu thân!
Trong viện tử, Diệp Thiên Hào và Trầm Ngọc Thanh đều đang có mặt, Diệp Trần chắp hai tay, vẻ mặt tươi cười.
Diệp Thiên Hào ngoác miệng cười nói:
- Ta cứ mong đợi Diệp gia có thể xuất hiện một Tinh Cực Cảnh cường giả, rạng danh môn hộ, sau khi Trần Nhi đạt đến Tinh Cực Cảnh, tâm nguyện cũng thoả mãn, nhưng chưa bao giờ nghĩ bản thân cũng có thể đột phá Tinh Cực Cảnh, tâm tình này, thật sự không biết phải nói thế nào?
- Kì thực không cần tinh linh quả, đợi thêm vài năm nữa, hai người cũng có thể tấn nhập Tinh Cực Cảnh.
Diệp Trần chỉ là muốn để cho phụ mẫu sớm bước vào Tinh Cực Cảnh mà thôi, như vậy, họ có thể duy trì dung mạo hiện tại, không tiếp tục già đi nữa.
Trần Ngọc Thanh nói:
- Ta và phụ thân đều tự biết sức mình, không có sự ủng hộ của Trần Nhi con, chúng ta không thể tấn thăng Bão Nguyên Cảnh đỉnh phong chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, đừng nói bây giờ là Tinh Cực Cảnh cảnh giới.
- Ngọc Thanh nói đúng lắm.
Diệp Thiên Hào gật gật đầu.
Diệp Trần cười khổ nói:
- Nói những lời này làm gì, hai người là phụ mẫu của con, con giúp đỡ cha mẹ là chuyện đương nhiên, thiên kinh địa nghĩa.
Kiếp trước, hắn là cô nhi, chưa từng cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, sau khi đến thế giới này, dung hợp với thế giới tình cảm của Diệp Trần, trong mắt hắn, Diệp Thiên Hào và Trầm Ngọc Thanh chính là phụ mẫu, rất tự nhiên, không có một tia xa cách.
Xét cho cùng, Diệp Trần của thế giới này không phải hắn, những hắn cũng là Diệp Trần của thế giới này, giống như con người có hai thân phận, cho nên ngay từ ban đầu hắn đã có thể tiếp nhận việc mình có phụ mẫu.
Diệp Thiên Hào và Trầm Ngọc Thanh cũng cảm thấy có chút bất ngờ, con trai giúp phụ mẫu, là hiếu tâm của con trai, không cần đi quản những thứ khác.
- Chân khí quả nhiên không thể so sánh với chân nguyên, lực bạo phát mạnh hơn trước năm lần.
Hai người vừa đột phá, vẫn còn lạ lẫm với chân nguyên, thỉnh thoảng lại buông lời cảm thán.
Diệp Trần nói:
- Đợi hai người củng cố tu vi, có thể dùng địa tinh đơn, nâng tu vi lên sơ kì đỉnh phong, về phần sau này, chỉ có thể dựa vào bản thân hai người, đơn dược nâng cao cảnh giới chỉ gặp chứ không thể cầu, phải xem vận khí.
- Ha ha, bây giờ ta vẫn cảm thấy giống như đang nằm mơ, dù sao lên Tinh Cực Cảnh, có hai trăm năm thọ mệnh, thời gian cũng nhiều gấp đôi.
- Ừm!
Trầm Ngọc Thanh đồng cảm, bà để tâm nhất vẫn là thọ mệnh, nếu tính theo hai trăm năm thọ mệnh, hơn chín mươi năm chỉ tương đương hơn bốn mươi năm của Bão Nguyên cảnh, bây giờ bà đang bốn mươi tuổi, cũng chính là nói bốn mươi năm nữa cũng không già đi, vẫn là phụ mẫu Diệp Trần, dung mạo Diệp Trần sớm đã ngừng thay đổi, rõ ràng là hai tư hai nhăm tuổi, nhưng chỉ giống như mới ngoài hai mươi.
Thấy phụ mẫu vui như vậy, Diệp Trần cũng vui, kì thực từ xưa đến nay, hắn luôn bị bao vây bởi một vấn đề, đó là theo thời gian chuyển dời, phụ mẫu rồi cũng sẽ già đi, mười năm già đi một chút ít, hai ba mươi năm sẽ thành lão nhân, may mà bây giờ vấn đề đã được hoá giải, trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Xích!
Chân trời, một đường lưu quang cực tốc phá không bay đến, tốc độ kinh nhân, nhanh gấp hai mươi lần âm tốc.
Đến gần Nam La Tông, lưu quang dừng lại, là một nam tử trung niên khoác hắc y, nam tử trung niên thân hình cao lớn, vai rộng chân dài, khí chất thập phần thần bí, nam tử trung niên đột nhiên dừng lại, vì phía trước xuất hiện hai người, một người là Nam La Tông tông chủ Long Bích Vân... người còn lại là một thanh niên tuấn mỹ với mái tóc màu bạc, xét bề ngoài chỉ kém Long Bích Vân chừng một hai tuổi, khoảng ngoài ba mươi.
- Các hạ là ai?
Hắc y nam tử khí tức cường đại, Long Bích Vân không thể nhìn ra, nhưng nàng biết, đối phương chỉ là Linh Hải Cảnh tông sư, cho nên nàng cũng không sợ.
Hắc y nam tử mỉm cười,
- Chào Long tông chủ, tại hạ Mộ Dung Chỉ Thuỷ.
- Ngươi chính là gia chủ đương đại Mộ Dung gia tộc!
Nghe vậy, Long Bích Vân lập tức nhận ra thân phận Mộ Dung Chỉ Thuỷ, đối phương là tông chủ Nam Trác Vực Nhân Ma gia tộc Mộ Dung gia tộc, cũng chính là phụ thân của Mộ Dung Khuynh Thành, chỉ không biết sao lại xuất hiện ở đây.
- Đúng vậy, vị này là?
Mộ Dung Chỉ Thuỷ nhìn sang thanh niên tóc bạc.
Thanh niên tóc bạc lạnh nhạt nói:
- Mạc Phong!
- Mạc Phong, Bạch Long Điện điện chủ Mạc Phong.
Mộ Dung Chỉ Thuỷ thoáng giật mình, chẳng trách Lão Long Vương yên tâm để Long Bích Vân một mình đến Thiên Phong Quốc, thành lập Nam La Tông, thì ra không chỉ có một mình Long Bích Vân mà con Bạch Long Điện điện chỉ Mạc Phong.
- Ngươi đến đây có mục đích gì?
Long Bích Vân hỏi.
- Diệp Trần sống gần đây không?
Mộ Dung Chỉ Thuỷ không trả lời mà hỏi ngược lại.
- Tìm Diệp Trần? Có phải vì con gái Mộ Dung Khuynh Thành không?
Long Bích Vân hình như biết điều gì, nửa cười nửa không.
Mộ Dung Khuynh Thành kiên nhẫn nói:
- Đúng vậy.