Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 742: Chương 742: Một tin xấu một tin tốt




- Ánh mắt của Cung Chủ và tiểu thư thật lợi hại.

Thủ Các trưởng lão thu hồi ánh mắt, phản hồi bí các.

. . .

Bên ngoài Vân Hà Cư, Du trưởng lão chờ ở đó.

- Thần Long Sử!

Nhìn thấy Diệp Trần, Du trưởng lão lộ ra vẻ tươi cười.

- Du trưởng lão, mời vào trong ngồi.

Diệp Trần vung tay lên, trận pháp ở Vân Hà Cư lập tức mở ra.

Dưới trung phẩm phong thụ, trước hồ nước bị mây tía nhuộm thành sắc ửng đỏ, hai người vây quanh một trương bàn đá, chậm rãi thưởng trà.

Nửa ngày, Du trưởng lão đặt chén trà xuống

- Thần Long Sử, tình huống trước mắt của Thanh Long Điện như thế nào?

Diệp Trần khóe miệng nhấc lên:

- Có một tin tốt, một tin xấu, ngươi muốn nghe tin nào trước?

- Tin xấu trước đi!

Du trưởng lão hít sâu một hơi, nghe xong tin tức tốt lại nghe tin tức xấu, tâm tình của hắn sẽ rất trầm trọng, trước hết nghe tin tức xấu, lại nghe tin tức tốt, nói không chừng sẽ tốt một chút.

- Một tuần lễ trước, lúc ta và Hứa Đại Niên Hứa phó điện chủ vận chuyển tài nguyên, bị mai phục, tổn thất hơn bốn trăm ba mươi người, Đại năng Linh Hải Cảnh chết hai mươi ba, Cường giả Tinh Cực Cảnh hơn bốn trăm.

Hít!

Du trưởng lão hít một hơi khí lãnh, thần sắc biến ảo mấy lần, lần này này Đại năng Linh Hải Cảnh chết hơi ít một chút, nhưng Cường giả Tinh Cực Cảnh thoáng cái đã chết hơn bốn trăm, so với lần tổn thật của Hồ phó điện chủ càng thêm nghiêm trọng, nghe xong tin tức này, hắn cơ hồ hít thở không thông.

Cười khổ một tiếng, Du trưởng lão mạnh mẽ uống hết một ngụm trà.

- Quả nhiên vẫn như thế...

Chợt, thần sắc bắt đầu trở nên lăng lệ ác liệt.

- Để cho ta biết ai là gian tế, nhất định khiến hắn nếm thử sự thống khổ của vạn xà phệ thể.

Không có gian tế, Thanh Long Điện há có thể hai lần lọt vào mai phục, hai lần tổn thất, đã tiếp cận 800 người rồi, đây là một con số khiến lòng người căm phẫn a.

Qua cả nửa ngày, Du trưởng lão cũng không nói ra lời, tâm tình phập phồng.

Thở dài một hơi, Diệp Trần nói:

- Du trưởng lão, không muốn nghe tin tức tốt sao?

- Ngươi nói đi!

Du trưởng lão không trông cậy Diệp Trần có thể nói ra tin tức gì quá tốt.

- Bên ta chết hơn bốn trăm ba mươi người, quân địch chết hơn hai ngàn người, đây có thể được xem là tin tức tốt không?

Diệp Trần nâng chung trà lên, cười nói.

- Địch nhân chết hơn hai ngàn người?

Du trưởng lão nhất thời không kịp phản ứng lại, tương phản quá lớn.

- Ngươi lập lại lần nữa, địch nhân chết bao nhiêu?

- Hơn hai ngàn.

- Hơn hai ngàn! Hơn hai ngàn! Ha ha, rõ ràng chết hơn hai ngàn, tổn nhất còn nhiều hơn chúng ta gấp năm lần, ha ha!

Du trưởng lão cười lớn ra tiếng, tiếng cười chấn cho phong thụ run lên bần bật, phong diệp hỏa hồng phiêu phiêu rơi xuống, theo gió bay múa.

- Thần Long Sử, các người đến cùng làm thế nào mà đánh chết được hơn hai ngàn địch nhân thế?

Du trưởng lão quét sạch phiền muộn, tâm tình vô cùng tốt, vẻ mặt tò mò hỏi.

Diệp Trần cũng không dấu diếm, nói mọi chuyện ngày đó một lần.

Nghe xong, ánh mắt Du trưởng lão nhìn về phía Diệp Trần mang theo kính ý.

- Thần Long Sử quả thật là thần nhân, Du mỗ ta bội phục không thôi.

Tuy rằng Diệp Trần không nói tới mình nhiều, nhưng Du trưởng lão há lại không biết, có thể đánh chết hơn hai ngàn địch nhân, nhân tố mấu chốt chính là Diệp Trần, không có hắn, thì không thể nào tránh khỏi mai phục được, kết cục sẽ hoàn toàn trái lại, đến lúc đó chỉ có rơi vào kết cục bị quân địch toàn diệt thôi.

- Thần Long Sử, đây là một chuyện đại sự, nếu ngươi không chê phiền toái thì kính xin đi cùng ta đến trưởng lão điện một chuyến, tất cả mọi người đều rất quan tâm tình thế của Thanh Long Điện.

- Tốt.

Diệp Trần không có từ chối.

. . .

Trưởng lão điện, không còn chỗ ngồi.

Đại trưởng lão lộ ra vẻ khó có được, vui vẻ càng ngày càng đậm, cuối cùng cười ha ha thành tiếng, mà Nhị trưởng lão Tam trưởng lão bên cạnh hắn cũng nhao nhao nở nụ cười, đó là một nụ cười như trút được gánh nặng vậy.

Các trường lão khác nào có được hàm súc như Đại trưởng lão, nguyên một đám hoa chân múa tay vui sướng, dùng động tác của từng người để diễn tả cảm giác hưng phấn, tiếng nghị luận quả thật như nước được đun sôi, đùng đùng không dứt, trưởng lão điện chưa từng loạn như vậy bao giờ, nhưng không một người đi ra ngăn cản.

- Giết hơn hai ngàn địch nhân, con số này đã tương đương với tổn thất của Long Thần Thiên Cung ta trong mấy năm qua rồi, đây chỉ là một lần chiến dịch ah.

- Tứ đại thế lực đối địch lần này nên đau lòng rồi, thật hả giận.

- May mắn là chúng ta mời tới Thần Long Sử, bằng không người đau lòng lần này phải là chúng ta rồi.

- Việc này còn cần ngươi nói sao.

Trưởng lão hội tiếng người huyên náo.

Khục khục!

Quá rối loạn, không dễ nói chuyện, Nhị trưởng lão hắng giọng một cái, khiến mọi người im lặng, lập tức nói:

- Thần Long Sử, đệ tử Long Thần Thiên Cung ta chết bao nhiêu?

Điểm mấu chốt của hăn là chết một nữa, tuy rằng trong hàng đệ tử được phái đi, chỉ có ba vị là tu vị Linh Hải Cảnh, mặt khác đều là tu vị Tinh Cực Cảnh, nhưng có thể trở thành đệ tử của Long Thần Thiên Cung đều là thiên tài trong thiên tài, chết một người, tương đương với chết mấy chục Cường giả Tinh Cực Cảnh bình thường.

- Chết bốn người, đệ tử hạch tâm không chết ai cả.

Diệp Trần thành thật trả lời.

- Tốt.

Nhị trưởng lão thả lỏng một hơi, chết người, xa xa thấp hơn điểm mấu chốt tâm lý của hắn.

- Tiếp tục để bọn hắn ở Thanh Long Điện tôi luyện thoáng một chút, qua lần này, lại đổi một nhóm người qua.

Nghe vậy, Đại trưởng lão gật gật đầu, chiến tranh có thể dễ dàng tôi luyện người nhất, hai lần không chết, bất kể là năng lực sinh tồn hay là tâm tình, đều tăng lên một mảng lớn, đương nhiên, tôi luyện hai lần vậy là đủ rồi, cũng phải cho những đệ tử Long Thần Thiên Cung khác một ít cơ hội.

Sau khi tâm tình được phát tiết, dần dần trì hoãn xuống, Đại trưởng lão mở miệng nói:

- Lần này tứ đại thế lực đối địch tổn thất thảm trọng, nhất định sẽ không bỏ qua, Thần Long Sử, ngươi khó tránh khỏi sẽ trở thành mục tiêu bị bọn hắn nhắm vào, bọn hắn nhất định sẽ tìm cách trừ khử ngươi đấy.

- Việc này ta biết rõ, Đại trưởng lão yên tâm.

Diệp Trần sớm đã có chuẩn bị tâm lý.

- Ngươi có năng lực xu cát tị hung (*thích hên tránh xấu), ta tin tưởng ngươi sẽ không có việc gì, dưới tình huống vạn bất đắc dĩ, ngươi có thể bỏ qua bất luận kẻ nào, chỉ cần ngươi sống sót là được rồi.

Đại trưởng lão không cách nào giải thích Diệp Trần vì sao có thể tránh thoát khỏi mai phục, tập kích đối phương, chỉ có thể quy về lực lượng xu cát tị hung huyền bí thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.