Tự bạo Ly Hoả Trùng là một loại hung trùng rất mẫn cảm với huyết khí.
Mọi người đều vận chuyển chân nguyên nên huyết khí càng thêm dày đặc, độ hấp dẫn đối với đám hung trùng này càng lớn. Cho nên có vài con bị kích thích phóng tới, sau đó là từng bầy, rồi từng mảng lớn ... phóng mắt
nhìn lại chỉ thấy đầy trời đều là quang điểm bủa vây.
"Rầm rầm rầm ..."
Ánh lửa bao phủ mọi người bên trong, xen lẫn còn có từng đợt âm thanh
kim loại nổ vang lên, đó là âm thanh do Tự bạo Ly Hoả Trùng trùng kích
lên tấm chắn tạo thành.
- Đi!
Tấm chắn Thượng phẩm trên tay báo
hỏng, Diệp Trần chấn động chân nguyên, tấm chắn mang theo một mảng Tự
bạo Ly Hoả Trùng bay nhanh ra xa, sau đó trong tay lại xuất hiện một tấm chắn khác, mà tấm chắn vừa bị hắn đẩy đi kia mang theo một đoàn ánh lửa nóng bỏng biến mất ở phía xa.
Tốc độ hư hỏng của tấm chắn quá
nhanh, Thượng phẩm bảo khiêng cũng không kiên trì được bao lâu, chỉ có
Bán Cực phẩm bảo khiêng mới có thể hơi ngăn cản được tần suất bạo tạc
như thế này! Đáng tiếc, bảo khiêng vốn là một trong những bảo khí có số
lượng rất ít, Bán Cực phẩm bảo khiêng trên người mỗi người cũng chỉ có
một hai kiện, tối đa cũng chỉ cam lòng xuất ra một kiện mà thôi, không
ai muốn đem toàn bộ Bán Cực phẩm bảo khiêng của mình ra tiêu hao với đám Tự bạo Ly Hoả Trùng này. Do đó, Thượng phẩm bảo khiêng lúc này không
khác gì tiêu hao phẩm, chỉ vài chục nhịp hô hấp mà mọi người đã thay đổi mấy chục tấm chắn, nghe rợn cả người!
"Phanh!"
Đột nhiên một tiếng nổ mạnh gấp mười lần bình thường vang lên, đem trận hình của mọi người chia năm xẻ bảy.
Diệp Trần nhìn lại thì chẳng biết lúc nào mấy con Tự bạo Ly Hoả Trung
lớn bằng nắm tay, phần đuôi toả ra màu lam quang mang kia cũng đã tham
dự vào công kích. Uy lực tự bạo của chúng gấp mười lần những con Tự bạo
Ly Hoả trùng bình thường!
Mọi người sau khi bị phân tán ra, không ai dám ý nghĩ gì khác, tốc độ chẳng những không giảm mà ngược lại dùng bí
pháp thúc dục cho tốc độ bạo tăng lên. Đương nhiên, không ai ngu ngốc
hướng tới gần đám Tự bạo Ly Hoả Trùng màu xanh lam kia mà đều kiệt lực
tránh đi. Cho dù tránh không được thì cũng sẽ phát ra một đạo công kích
đánh nó văng ra xa.
Thời gian trôi qua, mọi người càng lúc càng cảm thấy được sự đáng sợ của Tự bạo Ly Hoả Trùng.
Những công kích bình thường đối với chúng là vô dụng, bên ngoài cơ thể
chúng có một lớp màng mỏng vô hình có tác dụng hoá giải kình khí, cho
nên chỉ có những chiêu thức cực độ cô đọng mới có thể cách không đánh
trúng khiến chúng nó nổ tung ra. Mà đám Tự bạo Ly Hoả Trùng này còn có
thể xuyên qua hộ thể chân nguyên của mọi người ở một trình độ nhất định, nếu trên tay mọi người không có tấm chắn thì sớm đã bị bạo tạc thành
trăm ngàn mảnh rồi.
- Hắc Ám Lực Trường!
Chỗ Diệp Trần và Mộ
Dung Khuynh Thành có hơn mười con Tự bạo Ly Hoả Trùng màu xanh lam phóng tới, tốc độ phá không của bọn chúng cực nhanh, nhưng Mộ Dung Khuynh
Thành cũng không kém. Lúc này, sắc mặt của nàng rất nghiêm túc, trên
thân người bỗng nhiên hiện liên điện hồ màu tím đen, theo đó một luồng
từ trường gấp khúc lan ra tác dụng lên đám Tự bạo Ly Hoả Trùng kia khiến bọn chúng bị bắn ra xa không cách nào tới gần hai người được.
Mộ
Dung Khuynh Thành lúc vẫn còn là Bão Nguyên Cảnh thì đã nắm giữ Thiên Ma Lực Trận, mà hôm nay tất nhiên Thiên Ma Lực Trận đã không còn đủ dùng
nên nàng căn cứ theo đặc tính của nó lấy Hắc Ám áo nghĩa làm cơ sở tạo
nên Hắc ám Lực Trường. So với Thiên Ma Lực Trận thì Hắc Ám Lực Trường đã là hai cấp bậc không thể so sánh.
Có Hắc Ám Lực Trường thủ hộ, Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành thoáng cái đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
- Không ngờ ở trong hoàn cảnh này, lực trường lại có tác dụng lớn như vậy!
Diệp Trần có chút cảm thán.
Hắc Ám Lực Trường của Mộ Dung Khuynh Thành còn chưa đạt tới cảnh giới
cao thâm, nếu dùng để đối phó với Bán bộ Vương Giả thì còn có chút miễn
cưỡng, hiệu quả không được bao nhiêu, nhưng nếu dùng đối phó đám côn
trùng hung hăng này thì dư sức, đây cũng là một dạng như đạo lý quả quýt dày có móng tay nhọn.
Mộ Dung Khuynh Thành nói:
- Lúc trước ta
còn chưa hiểu rõ đặc điểm của đám hung trùng này, nên mới thử dung Hắc
Ám Lực Trường thử xem sao, không ngờ hiệu quả lại tốt như vậy!
Diệp Trần cười nói:
- Có Hắc Ám Lực Trường thì nơi này đã có thể đi lại tự nhiên rồi!
Chỗ hai người bỗng nhiên an tĩnh lại, tự nhiên cũng khiến cho những
người khác hoài nghi, lập tức có người dùng Linh hồn lực phóng tới dò
xét.
- Ồ!
Hai mắt trung niên phụ nhân sáng ngời, lộ ra vẻ mặt mừng như điên.
Trong tất cả mọi người ở đây thì nàng ta là người chật vật nhất. Liên
tục bị tạc nổ như vậy đã khiến cho nàng bị thụ thương không nhẹ, nếu
không nhờ có tu vi cao thâm và mấy môn bí pháp phòng thân thì thương thế của nàng đã rất nghiêm trọng hoặc là phân thân toái cốt rồi. Mặc dù vậy nhưng nàng cũng sớm đã có cảm giác tuyệt vọng, con đường nhỏ này phảng
phất như không có đầu cuối vậy, mà đám hung trung kia cũng đồng dạng như vô cùng vô tận!
Nếu còn tiếp tục như vậy thì nàng sớm muộn gì cũng sẽ bị nổ banh xác mà chết mất!
Lúc này, nàng thấy Mộ Dung Khuynh Thành có thể khắc chế được đám hung
trùng kia thì làm sao lại không cuồng hỉ cho được! Bất chấp đám Ly Hoả
Trùng xung quanh, nàng mãnh liệt thúc dục chân nguyên, giữ chặt tấm chắn phóng tới chỗ Mộ Dung Khuynh Thành tìm hỗ trợ.
Không chỉ trung niên phụ nhân, những người còn lại cũng nhanh chóng phóng tới gần hai người
Diệp Trần. Trong bọn họ tuy cũng có người tự tin có thể xông qua con
đường nhỏ này nhưng chắc chắn bản thân sẽ tiêu hao không ít chân nguyên
và khí lực. Lúc này đột nhiên xuất hiện một nơi có thể tránh đầu sóng
ngọn gió thì ngu gì mà không chạy tới tìm hỗ trợ!
"Ông!"
Trung
niên phụ nhân vừa muốn tới gần thì không ngờ bị một cổ lực trường vô
hình bắn ngược lại. Nếu là lúc bình thường thì nàng tất nhiên có thể phá vỡ được cổ lực trường này nhưng hiện giờ cổ lực trường này lại chính là hi vọng sống sót của nàng a!
- Ngươi!
Vẻ mặt trung niên phụ nhân đầy biệt khuất và phẫn nộ.
- Cô nương, mọi người bây giờ là một đội, cũng nên giúp đỡ lẫn nhau
chứ! Như vậy đi, ta thay bọn họ đáp ứng, chỉ cần tìm được bảo vật, chẳng những cô nương là người đầu tiên được lựa chọn mà còn được thêm một
thành, như thế nào? Mọi người có đồng ý không?
Kim Vạn Song không hổ là một người có kinh nghiệm phong phú, lúc này hắn biết rõ không phải
là lúc nên tranh luận hơn thua, nếu không không ai có được lợi ích gì
cả, hơn nữa trước khi đến đây mọi người cũng không nghĩ tới có lúc phải
tìm hỗ trợ che chở của người khác. Chung một đội ngũ thì đúng nhưng cùng với việc được ngươi khác hỗ trợ bảo vệ lại là một việc hoàn toàn khác
hẳn.