Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 66: Chương 66: Ngũ quỷ đài quan!




- Ngươi thực sự chỉ muốn ngủ nhờ?

Hán tử cầm đầu hai tay để trần, trên tay cầm một cái cuốc, hắn nhìn cái lỗ trên mặt đất, nuốt nước miếng, cẩn thận hỏi lại.

Diệp Trần gật gật đầu,

- Ngươi thấy ta giống cướp sao?

- Không giống!

Hán tử quan sát Diệp Trần, thấy hắn mặc một bộ y bào nguyệt bạch, nguyên liệu thượng đẳng, chỉ cần một góc nhỏ cũng đủ cho mình sống thoải mái cả tháng, nhất là thắt lưng có đeo một thanh bảo kiếm, tuổi độ mười lăm mười sáu, thanh tú tuấn dật, xuất trần thoát tục, đâu có giống phường cướp giật?

Thở phào nhẹ nhõm, hán tử cao giọng nói:

- Được rồi, mọi người về hết cả đi! Người này không phải cướp.

Nghe vậy, đại bộ phần mọi người quay trở lại nhà mình, chỉ còn lại một số ít đứng xem náo nhiệt.

Hán tử cũng không quản, nói với Diệp Trần:

- Nhà ta vẫn còn phòng trống, ngươi có thể ngủ trong đó, về phần lệ phí ngủ nhờ...

Diệp Trần lấy ra một miếng bạc ném vào tay đối phương,

- Đủ chưa!

- Đủ, đủ, Xuân Hoa, mau chuẩn bị phòng cho thiếu hiệp.

Hán tử hớn hở ra mặt, lớn tiếng quát tháo cô vợ trong nhà.

Diệp Trần quan sát xung quanh, phát hiện không nhà nào có sân, nói:

- Ngươi xem ngựa của ta có thể buộc ở đâu?

- Ngựa! Phía sau nhà ta có một cây đại thụ gãy, ngươi có thể buộc ở đó!

Hán tử nhìn Hắc Tông Mã, chỉ ra phía sau nhà.

- Được!

Dắt ngựa ra đó, đúng như hán tử nói, có một cây đại thụ hai người ôm, chỉ có điều đã bị gãy, đứng bên ngoài căn bản không nhìn thấy.

Buộc xong ngựa, Diệp Trần lấy từ trong Linh Giới Trữ Vật ra một nắm cỏ, nói với Hắc Tông Mã:

- Hôm nay nghỉ ngơi, ngày mai lại lên đường.

Phốc phốc!

Hắc Tông Mã phun từ mũi ra hai luồng khí lưu, cúi đầu ăn cỏ.

Diệp Trần đang định rời đi, vô tình nhìn thấy dị trạng phát sinh trong đêm tối cách đó không xa, không khỏi hít ngược một hơi lãnh khí.

- Là quỷ hồn, hay là...

Trong đêm tối mơ màng, một đoàn bóng đen như hư như thực, bay vút đến.

Chờ nó đến gần, Diệp Trần mới nhìn rõ chân thân hắc ảnh.

Năm nhân ảnh thân khoác bạch bào, như năm u hồn khiêng theo một chiếc quan tài lớn, quan tài dài một trượng, rộng ba thước, toàn thân đen kịt, nhìn không giống như được làm bằng gỗ, mà được đục khắc từ một khối đá đen hoàn chỉnh, nặng nề, quỷ dị, lạnh lẽo, mang theo khí sắc bàng bạc.

Năm bạch ảnh khiêng cỗ quan tài, bay vút lên bầu trời đêm, người thường nhìn thấy, chắc chắn sẽ ngất ngay tại trận, nghĩ đối phương đến bắt hồn phách của mình, đưa mình đến Cửu U địa phủ, nhưng Diệp Trần là võ giả, võ giả tu luyện đến hậu kì, đủ để dời sông lấp biển, lên trời xuống đất, nghịch chuyển sinh tử, khống chế Thiên Đạo, đối với những thứ như thần quỷ không có gì sợ hãi.

Huống hồ, năm bạch ảnh này không phải Quỷ hồn, có lẽ là võ giả tu luyện một loại võ học kì lạ nào đó, hành động lơ lửng, tựa như không có hình thể.

- Võ giả Bão Nguyên Cảnh, tuyệt đối là Võ giả Bão Nguyên Cảnh, hơn nữa từ khí tức lành lạnh khó lường kia, thực lực có lẽ còn trên Trưởng lão Lưu Vân Tông, nhưng so với tông chủ La Hành Liệt vẫn kém một bậc.

Linh hồn lực của Diệp Trần vô cùng cường hãn, bất cứ ai chỉ cần bị hắn liếc qua, là có thể so sánh với người đã từng gặp trước đó, cực nhanh đưa ra kết luận, cho nên mặc dù không nhìn thấu tu vi bạch ảnh, nhưng vẫn có thể phân tích ra thực lực của chúng thông qua so sánh.

Sống lưng lạnh toát, Diệp Trần đột nhiên nghĩ, không biết trong quan tài đó là gì, là người, hay chỉ dùng để chứa thi thể, vế sau chắc không phải, để năm Bão Nguyên Cảnh hậu kì tu sĩ khiêng thi thể, quá khoa trương, bây giờ chỉ còn lại một lý giải, trong quan tài có người, một tuyệt đỉnh cao thủ tu vi không đưới Tinh Cực Cảnh, nếu không căn bản không có tư cách để Võ giả Bão Nguyên Cảnh hậu kì khiêng quan tài.

Võ giả Tinh Cực Cảnh!

Diệp Trần liếm đôi môi đã khô cong của mình, không dám động đậy, Thiên Phong Quốc đã từ rất lâu rồi không có Võ giả Tinh Cực Cảnh ra ngoài hoạt động, tầng cao nhất chính là ngũ đại tông môn tông chủ, như Phỉ Thúy Cốc cốc chủ, Trang chủ Bắc Tuyết Sơn Trang, Tử Dương Tông tông chủ, Nam La Tông tông chủ và Lưu Vân Tông tông chủ, năm người này đều là Bão Nguyên Cảnh tu vi, thực lực kinh thiên động địa, nhưng tiền đề là Võ giả Tinh Cực Cảnh không ra ngoài, nếu không với thực lực của họ cũng phải đứng sang một bên.

Mây đen cuộn tới, năm bạch ảnh vẫn nhấc theo cỗ quan tài phiêu dật, khí thế vô cùng, vạt áo trắng quét xuống, kéo thành một hàng dài, như sách nhân tính mệnh vô thường, lại giống như cô hồn lệ quỷ.

Chớp điện lóe lên, ảnh tượng ngũ quỷ đài quan đột nhiên biến mất, chỉ còn lại mây đen vẫn đang làn tràn.

Diệp Trần lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng vẫn còn run rẩy.

- Thiếu hiệp, ngươi ở ngoài đó làm gì vậy, phòng đã chuẩn bị xong rồi.

Trong nhà, hán tử thò đầu ra ngoài cửa sổ nói chuyện.

- Được.

Lo cho Hắc Tông Mã xong, Diệp Trần quay người rời đi.

Phòng không lớn, bên trong bày một giường một bàn một ghế, còn có cả một chiếc đèn dầu treo trên tường, đèn dầu phát tán quang mang màu da cam, miễn cưỡng chiếu sáng cả gian phòng.

- Ngươi cứ nghĩ ngơi cho khỏe, cần gì thì nói với ta, ta sẽ chuẩn bị cho ngươi.

Ngoài cửa, hán tử không giấu nổi vẻ thích thú, năm lạng bạc, điều kiện sinh hoạt Hoàng Thạch thôn không cao, đủ để cả nhà họ sinh hoạt hai ba tháng, từ hàng ngũ đủ ăn bay lên trạng thái giàu có.

Diệp Trần ngẫm nghĩ, nói:

- Nửa đêm khả năng có mưa, người tìm thêm mấy người dựng lều, đừng để ngựa của ta ngấm nước, ở đây có mười lạng bạc, chia đều cho những người muốn làm.

Nói xong, Diệp Trần lại đưa cho đối phương thêm hai miếng bạc nữa.

- Được, được, ta lập tức đi gọi người, kẻ nào không làm kẻ đó là đồ ngốc.

Hai mắt hán tử như phát sáng, cung kính nhận bạc từ tay Diệp Trần.

Đợi đối phương rời đi, Diệp Trần vung tay, cửa phòng tự động đóng lại, khép kín.

Khoanh chân ngồi trên giường, lấy từ trong Linh Giới Trữ Vật ra hai miếng hạ phẩm linh thạch, Diệp Trần bắt đầu tu luyện chân khí.

Trước đó, mặc dù Diệp Trần tu luyện rất chăm chỉ, thậm chí có thể nói là khắc khổ, nhưng vẫn chưa đạt tới trình độ vong ngã. Vong ngã tức là ngoài tu luyện không còn gì khác, tất cả đều lấy tu luyện làm trung tâm, bất cứ thứ gì ảnh hưởng đến việc tu luyện đều phải khắc phục, hoặc là bỏ qua.

Vốn dĩ Diệp Trần không nghĩ vậy, tưởng tốc độ tu luyện của mình đủ nhanh, dựa vào thân thể cường hãn có thể đồng thời hấp thu hai phần linh thạch nguyên khí, nhưng đêm nay thấy cảnh tượng ngũ quỷ đài quan, khiến hắn tâm thần bất an, linh cảm sắp có đại sự phát sinh, đại sự này có lẽ quét sạch cả Thiên Phong Quốc, cũng có thể không dừng ở đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.