Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 714: Chương 714: Ngươi ăn gian




PHỐC PHỐC PHỐC PHỐC. . .

Cảm ứng được khí tức sinh mênh, cái cây bạo tạc quả thụ cực lớn này phun ra một quả trái cây hình bầu dục lớn chừng nắm tay, tuy rằng là bay đến theo thứ tự, nhưng tốc độ phun trào quá nhanh, một quả tiếp lấy một quả, mang theo khí lãng màu trắng.

- Quá dày đặc rồi, không thể trực tiếp xuyên qua.

Diệp Trần không giảm tốc độ, rút ra Hoàng kim kiếm bên hông, kiếm quang lóe lên, cũng không biết vung bao nhiêu kiếm, chí ít cũng có hơn mười quả tử bị chia làm hai nửa, tuy rằng không cho phép dùng Chân Nguyên, nhưng dưới khoái kiếm tuyệt đối, trái cây muốn đụng phải Diệp Trần, cũng là không thể nào.

Một đống quả tử bị cắt thành hai nửa rơi xuống mặt đất, cũng không bạo tạc, thân hình Diệp Trần lập loè bất định, xuyên qua những bạo tạc quả tử khác, rất nhanh đã đến phương xa.

- Bạo tạc quả viên này cũng rất khá, mặc dù chỉ là dùng để khảo thí lực phản ứng và lực quan sát, nhưng cũng mang lại cảm giác chiến tranh với quy mô lớn.

Theo Diệp Trần thấy, bạo tạc quả thụ ở hai bên thật giống như nguyên một đám địch nhân, bọn hắn muốn đánh trúng ngươi, mà việc ngươi phải làm, chính là tránh đi công kích, đi đến điểm cuối, thoạt nhìn rất đơn giản, nhưng sau khi biến thành thói quen, ở trong chiến tranh quy mô lớn, năng lực sinh tồn trong lúc vô hình sẽ được đề cao rất nhiều, có đôi khi cho dù là nguơi cũng sẽ sợ ngây người, thân thể sẽ vô thức mà làm ra các động tác.

Suy đoán của Diệp Trần cũng không sai, tác dụng chính thức của bạo tạc quả viên kỳ thật chính là dùng để đệ tử của Long Thần Thiên Cung thích ứng được với chiến tranh quy mô lớn, đề cao năng lực sinh tồn của bọn hắn, phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện, đây là việc mà mỗi một Ngũ phẩm tông môn đều phải làm, dù sao chiến tranh quy mô lớn và chiến đấu bình thường, hoàn toàn bất đồng.

Tộc độ của Diệp Trần rất nhanh, cơ hồ chưa từng giảm tốc, ngay khi hắn chỉ còn cách đích hơn mười dặm, tiếng ù ù nổ mạnh cũng truyền đến tai mọi người.

- Sao có thể, thời gian chỉ có 300 khắc độ thôi.

- Rõ ràng so với Nhị sư huynh còn nhanh hơn một khoảng lớn, hoàn toàn không phải là một cấp bậc.

Nghe được thanh âm càng ngày càng gần, một ít người nhịn không được nhìn về khắc độ bên trên thủy lậu, lập tức, nguyên một đám sợ ngây người.

Mặt của Lý Phong cũng xạm đen, bàn tay nắm thật chặc thành nắm đấm.

Bên cạnh, Trần Vũ Hân hít một hơi khí lạnh, nàng vốn cho là, Diệp Trần khảo thí lần đầu, có thể có một thành tích không tệ đã là rất tốt rồi, nhưng nàng thế nào cũng không nghĩ tới, thành tích của Diệp Trần chẳng những rất tốt, hơn nữa còn vượt qua Nhị sư huynh, căn cứ vào nơi phát ra thanh âm, chỉ sợ sau mấy khắc độ, đối phương đã có thể đến đích, thay đổi ghi chép của Nhị sư huynh rồi.

Quả nhiên, ngay khi khắc độ chỉ vào 305, Diệp Trần đi ra.

Hít!

Thanh âm hít hơi vang lên từng mảnh.

- 305 khắc độ, chẳng lẽ hắn chưa từng giảm tốc sao.

- Không có khả năng ah, không giảm tốc, hắn làm sao có thể xuyên qua lưới hỏa lực, cả ngươi không bị tạc bay thì không thể nào.

Tiếng nghị luận ầm ĩ bộc phát ra.

- Diệp sư huynh, không ngờ ngươi lại sáng tạo ra kỉ lục mới, 305 khắc độ.

Trần Vũ Hân sững sờ trong chốc lát, mỉm cười nghênh đón.

Diệp Trần nói:

- Coi như cũng được, bạo tạc quả viên này quả thật có chút môn đạo.

"Ha ha! "

Trần Vũ Hân cười khổ một tiếng, cũng chỉ có Diệp Trần mới xem bạo tạc quả viên như có chút môn đạo thôi, bọn hắn thế nhưng mà đều đã dốc hết toàn lực, không dám có một tia thư giãn.

- Ha ha, hay cho một tên không biết xấu hổ.

Nhưng vào lúc này, thanh âm của Lý Phong truyền tới.

Diệp Trần ánh mắt lạnh lẽo, nhìn về phía Lý Phong

- Ngươi nói cái gì?

- Ta nói ngươi không biết xấu hổ.

Lý Phong cười lạnh nói:

- Vì thắng lợi, rõ ràng lại vận dụng Chân Nguyên trong bạo tạc quả viên, cho dù có thắng thì đã sao chứ.

Nghe vậy, không ít đệ tử giật mình, đúng vậy a, không sử dụng Chân Nguyên, làm sao có thể chỉ dùng 305 khắc độ là đã đi đến cuối, chợt, ánh mắt của rất nhiều người nhìn về phía Diệp Trần đều thay đổi.

Bạo tạc quả viên chỉ hạn chế linh hồn lực, sẽ không hạn chế Chân Nguyên, không cho phép dùng Chân Nguyên, chỉ là hạn định cho mọi người thôi, hoàn toàn dựa vào tự giác, đương nhiên, trước đây, đệ tử của Long Thần Thiên Cung khảo thí, không có ai vì thành tích mà lại vận dụng Chân Nguyên cả, bởi vì cùng chung sớm chiều, lực phản ứng, quan sát, thậm chí là tốc độ của ngươi như thế nào, mọi người đều biết, rất dễ bị lộ. Đã từng có một gã đệ tử Long Thần Thiên Cung vận dụng Chân Nguyên, về sau sau khi bị phát hiện, đã bị tất cả mọi người khinh bỉ, dần dần bị cô lập, từ nay về sau, không còn ai dám làm như thế nữa, mà Diệp Trần là người ngoại lai, không chừng đã vận dụng Chân Nguyên cũng nên.

- Ngươi phải phụ trách cho lời nói của mình đấy.

Thanh âm của Diệp Trần rất lạnh.

Trần Vũ Hân gấp giọng nói:

- Nhị sư huynh!

Lý Phong lạnh nhạt nói:

- Trần sư muội, ngươi còn nói giúp hắn sao, hắn rõ ràng là đang ăn gian.

- Ta có ăn gian hay không, ngươi rất nhanh sẽ biết, dám tiếp ta một chiêu không.

Diệp Trần quyết định cho đối phương một cái giáo huấn khó quên, cho hắn biết được cái gì là trời cao đất rộng.

- Ha ha, sau khi ăn gian lại thẹn quá hoá giận sao? Tốt, tiếp ngươi một chiêu thì tiếp ngươi một chiêu, xem ngươi có thể làm được gì ta.

Ngoài miệng nói như thế, nhưng Lý Phong không dám coi thường Diệp Trần, trước khi Diệp Trần khảo thí, cú liếc nhìn kia hắn vẫn còn nhớ rõ, cho nên hắn định toàn lực ứng phó, khiến Diệp Trần không còn lời nào để nói, hắn không tin ngay cả một chiêu của Diệp Trần cũng không tiếp nổi, phải biết rằng ngay cả Đại sư huynh cũng không dám nói một chiêu có thể thắng được hắn.

- Diệp sư huynh, hạ thủ lưu tình!

Trần Vũ Hân biết rõ Diệp Trần rất phẫn nộ, nàng mơ hồ cảm thấy, lần này Nhị sư huynh sẽ gặp hạn rất thảm, chỉ có thể hy vọng Diệp Trần đừng ra tay độc ác thôi.

Trần Vũ Hân không nói lời nào còn đỡ, vừa nói ra, Lý Phong lập tức nổi điên lên, lập tức rút ra trường đao, đằng đằng sát khí, ánh mắt khóa chặt Diệp Trần lại.

- Ta tự có chừng mực.

Diệp Trần thản nhiên nói.

- Đến đây đi, Diệp Trần!

Lý Phong đã chuẩn bị xong, Chân Nguyên vận chuyển tới cực hạn, bên trên trường đao bao trùm một vầng sáng màu xanh lá, nắm trên tay, nhẹ như không có gì, lưỡi đao một mảnh mơ hồ.

Diệp Trần không có rút kiếm, từng bước một đi về phía Lý Phong, khoảng cách của mỗi một bước lớn nhỏ bằng nhau, phảng phất như dùng thước đo qua, mà ánh mắt của hắn, bao quát lấy Lý Phong, có một loại hương vị nhàn nhã dạo chơi, gió mặc gió, mưa mặc mưa, trong thiên quân vạn mã lấy thủ cấp địch nhân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.