Dứt lời, Vương Thái Nhất lấy ra số Thuỷ tinh chân nguyên đã chuẩn bị
trước ném thẳng lên không trung. Thuỷ tinh chân nguyên trực tiếp biến
mất, thân ảnh của hắn cũng dần mờ đi.
Không gian truyền tống đối với người mới lần đầu trải nghiệm thì rất khó thích ứng. Nhưng Diệp Trần
cũng không phải lần đầu truyền tống, theo lý thì cũng không quá mức chật vật nhưng sự thật lại ngược lại. Từ Thôn Phệ Đảo truyền tống ra, bất kể là Diệp Trần hay Mộ Dung Khuynh Thành đều hết sức khó chịu, cả người
như muốn hôn mê, không cách nào suy nghĩ rõ ràng được, toàn thân huyết
dịch cùng chân nguyên bắt đầu hỗn loạn không chịu nỗi, phảng phất như
muốn phá thể mà ra.
Loại trạng thái này không biết kéo dài bao lâu,
hư vô hỗn độn trong tầm mắt dần dần xuất hiện một vầng sáng. Ánh sáng vô cùng chói mắt, phảng phất như một thanh kiếm bằng hào quang ngưng tụ
lại đâm thẳng vào mắt.
"Ba!" một tiếng.
Hai người từ trong thế giới hỗn độn truyền tống ra.
- Truyền tống thật quỷ dị!
Diệp Trần tạm thời còn không có khôi phục lại cảm giác bình thương nên
hắn dứt khoát phiêu phù tại chỗ bất động chậm rãi chờ cho thân thể chậm
rãi khôi phục lại. Mộ Dung Khuynh Thành ở bên cạnh cũng như vậy.
Ước chừng sau khoảng thời gian mười nhịp hô hấp, hai người đã triệt để khôi phục lại bình thường.
- Trước kia ta cho rằng Thôn Phệ Đảo là một vị diện bị thất lạc, hiện tại xem ra không đơn giản như vậy!
Diệp Trần liếc mắt dò xét bốn phía, phất hiện nơi này là một hải dương
mênh mông bát ngát thì thở phào một hơi, nói với Mộ Dung Khuynh Thành.
Mộ Dung Khuynh Thành gật gật đầu nói:
- Quy tắc của Thôn Phệ Đảo khác với quy tắc ở Chân Linh Đại Lục, nếu là một vị diện thất lạc thì quy tắc đại khái cũng tương hợp với Chân Linh
Đại Lục mới đúng.
Diệp Trần nói:
- Chuyện của Thôn Phệ Đảo sau này lại cân nhắc sau. Phiến hải dương này có chút không tầm thường!
Hải dương dưới chân hai người không khác gì những mảnh hải dương khác,
cũng không có chỗ nào kỳ lạ nhưng Diệp Trần lại có cảm giác ở bên dưới
hải dương vô cùng hắc ám và thô bạo. Ngay cả những sinh vật như tôm cá
nho nhỏ cũng khiến cho hắn có cảm giác lành lạnh.
- Là ma khí!
Mộ Dung Khuynh Thành nói.
- Ma khí?
Diệp Trần giật mình, khó trách hắn lại có cảm giác quen thuộc, nguyên lại là ma khí.
Mộ Dung Khuynh Thành nói tiếp:
- Ta có thể cảm giác được, ma khí phát ra từ đáy biển, càng đi sâu xuống dưới thì ma khí càng thịnh!
- Vậy nơi này chẳng phải là thiên đường của nàng sao?
Diệp Trần cười cười nói.
- Ma khí ở đây thật nồng đậm, nhưng lại bị pha tạp!
Mộ Dung Khuynh Thành có ma lực tinh thuần nên tựa hồ cảm ứng được gì đó, hướng mắt nhìn về phía bắc.
Ở phía bắc không biết từ lúc nào đã xuất hiện một mảng lớn điểm đen,
tốc độ của những điểm đen này phi thường nhanh, nháy mắt trước còn ở
chân trời, nháy mắt sau đã đến hơn trặm dặm bên ngoài. Hơn nữa còn dùng
tốc độ kinh người hướng chỗ Diệp Trần bay vút tới. Người bình thường nếu gặp phải tình huống này thì sớm đã nhanh chóng bỏ chạy nhưng Diệp Trần
và Mộ Dung Khuynh Thành chưa rõ ràng tình huống thì tự nhiên sẽ không
lảng tránh, để tránh phát sinh hiểu lầm không đáng có.
"Vụt! Vụt! Vụt! ..."
Những điểm đen này đều là người, những người này phân thành hai nhóm,
nhóm phía trước chỉ có khoảng bảy tám người, nhóm phía sau tầm hơn ba
mươi người. Song phương hiện tại đang truy đuổi nhau! Khiến Diệp Trần
kinh ngạc là mấy người phía trước, đằng sau lưng rõ ràng có hư ảnh yêu
thú, mà nhóm người đằng sau thì trên người đều có ma khí nhàn nhạt chấn
động.
- Là Bán yêu tộc và Nhân Ma tộc!
Diệp Trần kinh hô.
- Vâng!
Thần sắc của Mộ Dung Khuynh Thành cũng hơi ngưng trọng.
Lúc này khoảng cách của hai nhóm người này tới hai người Diệp Trần chỉ
còn vài dặm, nhóm bảy tám người ở phía trước do một bạch y nữ tử cầm
đầu. Lúc này bạch y nữ tử như lâm phải đại địch, liên tục nhìn quanh,
khi ánh mắt rơi vào trên người Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành thì hai mắt chớp chớp tựa hồ như có ý định gì đó.
- Hẳn là Ngân Nguyệt Bạch Hồ tộc, tâm địa cũng không phải xấu!
Hư ảnh Bạch Hồ sau lưng bạch y nữ tử thập phần rõ ràng, trên trán Bạch
Hồ còn có một ấn ký hình loan nguyệt màu bạc nên Diệp Trần cũng không
khó đoán ra đối phương là hậu đại của Ngân Nguyệt Bạch Hồ Vương và nhân
loại. Về phần hai con mắt của bạch y nữ tử này chớp chớp là ý muốn bảo
hai người nên chạy đi.
- Tiểu thư, chúng ta ngăn cản bọn chúng, ngươi mau chạy đi!
Một tên thanh niên bên cạnh bạch y nữ thấy sắp bị đám Nhân Ma vây quanh thì lo lắng nói.
Bạch y nữ tử nói:
- Ngân Nguyệt Bạch Hồ tộc chúng ta không phải là bán yêu Hồ tộc bình thường, chưa từng có tộc nhân bỏ chạy một mình!
- Tiểu thư, lúc này không nên tranh luận nữa, ngươi lưu lại cũng không
có bất kỳ tác dụng gì, chỉ cần sau này ngươi có thể báo thù cho chúng ta là được rồi!
Lão giả bên phải bạch y nữ tử cũng khuyên bảo.
Bạch y nữ tử cười khổ nói:
- Các ngươi cho rằng ta có thể chạy thoát sao? Cho dù có thể thoát được nhất thời thì như thế nào? Kết quả cũng vẫn bị bọn chúng truy đuổi mà
thôi, đến lúc đó chỉ có một mình ta thì không bằng hiện tại còn có các
ngươi cùng nhau dốc sức liều mạng, nói không chừng còn có một đường sinh cơ!
- Ha ha, như thế nào không trốn nữa? Truy đuổi các ngươi ba
ngày ba đêm còn tưởng rằng có thể tiếp tục chơi đùa thêm nhiều ngày nữa
a!
Người cầm đầu đám Nhân Ma là một tên trung niên nam tử có thân
thể cường tráng dị thường. Nửa thân trên của hắn, cơ bắp như từng khối
kim loại hình giọt nước, hai cánh tay của hắn đã thoát ly hình thái nhân loại biến thành hai cánh tay tráng kiện màu đen, ở trên khuỷu tay và bả vài đều có hai cây bạch cốt sắc bén kéo dài ra. Trên bàn tay nắm trường mâu của hắn, móng tay cong dài bén nhọn, loé ra một tầng hắc quang yêu
dị.
Cũng đồng dạng với tên trung niên Nhân Ma cầm đầu, đám Nhân Ma
xung quanh hắn nửa thân trên đều có bộ bị khác với thường nhân, như yêu
như ma.
- Trạng thái ma hoá!
Diệp Trần nhìn ra được đám Nhân Ma
kia đều có thể ma hoá, hơn nữa bộ vị ma hoá còn dị thường dữ tợn hung ác hơn xa so với Nhân Ma ở Chân Linh Đại Lục.
- Ngân Nguyệt Bạch Hồ
tộc chúng ta không thù không oán với Nhân Ma tộc các ngươi, vì sao các
ngươi lại liên tục bức bách chúng ta? Thực sự cho rằng Ngân Nguyệt Bạch
Hồ tộc chúng ta dễ khi dễ sao?
Bạch y nữ tử nắm chặt một thanh kiếm ngân bạch sắc, thần sắc nghiêm nghị nói.
- Hắc hắc, ai mà không biết Hỗn Loạn Ma Hải là địa bàn của Nhân Ma tộc
bọn ta? Nếu đã tới đây thì phải chịu sự quản lý của chúng ta, hiện tại
các ngươi nên bỏ vũ khí xuống, ngoan ngoãn theo chúng ta trở về, nói
không chừng các ngươi còn có thể bảo toàn được một mạng, nếu không chỉ
có con đường chết!
Trung niên Nhân Ma nhếch miệng nói.