Chương 1572: Nhân
Giới Sát Quyền
Phi Điểu bộ lạc cũng tương đồng như Vĩnh
Hằng bộ lạc, chỉ có hai vị siêu cấp chí tôn, một vị là trung đẳng siêu cấp chí
tôn, một vị là sơ đẳng siêu cấp chí tôn, theo thứ tự là đầu lĩnh cùng Đại
trưởng lão.
"Bẩm báo, Vĩnh Hằng bộ lạc đang tấn công tới đây!"
Trong đại điện Phi Điểu bộ lạc, một tên thám tử xông vào thông báo.
"Rốt cục cũng đã tấn công tới, mọi người chuẩn bị sẵn sàng, toàn lực chống
đỡ Vĩnh Hằng bộ lạc, hôm nay nếu không phải chúng ta chinh phục Vĩnh Hằng bộ
lạc thì chính là Vĩnh Hằng bộ lạc chinh phục chúng ta."
Đầu lĩnh Phi Điểu bộ lạc là một phụ nữ trung niên đầy uy quyền.
"Đến hay lắm, nếu có thể chinh phục được Vĩnh Hằng bộ lạc thì Phi Điểu bộ
lạc chúng ta liền có thể phi một nước mà trở thành bộ lạc tứ cấp rồi."
Đại trưởng lão Phi Điểu bộ lạc cười vang nói.
. . .
Tại khu vực cách Phi Điểu bộ lạc không xa, Diệp Trần cùng lão thôn trưởng dẫn
đầu đoàn quân Vĩnh Hằng bộ lạc hướng về phía Phi Điểu bộ lạc với tốc độ khá
nhanh.
Chỉ chốc lát sau, mọi người đã đứng ở vùng phụ cận Phi Điểu bộ lạc.
" Vĩnh Hằng bộ lạc các ngươi thật là lớn gan, mới trở thành bộ lạc cấp ba không
bao nhiêu tháng ngày mà liền dám tấn công Phi Điểu bộ lạc ta, thực sự là không
biết trời cao đất rộng là gì."
Đại trưởng lão Phi Điểu bộ lạc lớn tiếng nói.
Bên này Vĩnh Hằng bộ lạc, Kim Phách trả lời: "Nếu không phải Tôn giả của Vĩnh
Hằng bộ lạc chúng ta từ tâm thì Phi Điểu bộ lạc các ngươi từ sớm đã không còn tồn
tại nữa rồi, hiện tại còn không mau đầu hàng, đừng lãng phí thời gian của Tôn
giả chúng ta."
"Ngông cuồng, gọi Tôn giả của các ngươi ra đây, Cao Điền ta sẽ cùng nhất
quyết cao thấp với hắn."
Đại trưởng lão Phi Điểu bộ lạc có tên gọi là Cao Điền.
"Bằng vào ngươi thì không xứng đáng rồi, để Kim Phách ta gặp ngươi là đủ."
Kim Phách thân hình lóe lên rồi xuất hiện ở trên dãi đất trống phía trước.
Trong cuộc chiến giữa các bộ lạc, hoặc là yêu chiến, hoặc là quần chiến, hoặc
là đầu lĩnh cùng đầu lĩnh đại chiến, các tình huống sẽ bất đồng nhau vì vậy hình
thức đại chiến cũng khác nhau, đôi bên thường chọn cách tốt nhất để giải quyết.
"Ngươi không xứng đánh với ta!"
Cao Điền dùng một lực lượng có thể phiên giang đào hải, đánh một chưởng về phía
Kim Phách.
Bành bành bành bành bành bành. . .
Hai người đều là sơ đẳng siêu cấp chí tôn, thực lực bên tám lạng, người nửa
cân, sau năm trăm hiệp ác đấu, Kim Phách chung quy nhỉnh hơn một chút, nên có
thể tung một quyền đánh bay Cao Điền. Đương nhiên, cùng cấp độ với nhau, muốn gây
thương tổn cho đối phương cũng khó khăn chứ đừng nói chi là đánh chết, Cao Điền
lau lau khoé miệng dính đầy máu tươi, hắn vẫn muốn tiếp tục chiến đấu.
"Cao Điền, được rồi."
"Kim Phách, lui ra!"
Nhưng vào lúc này, đầu lĩnh Phi Điểu bộ lạc cùng Diệp Trần đồng thời lên tiếng.
Cao Điền không cam lòng lui xuống, còn Kim Phách nhếch miệng nở nụ cười, cũng
trở về đến trận doanh của Vĩnh Hằng bộ lạc.
"Ta là Diệp Trần, Tôn giả của Vĩnh Hằng bộ lạc, nếu ngươi có thể ngăn cản của
ta một quyền thì Vĩnh Hằng bộ lạc lập tức lui lại."
Chậm rãi đi ra phía trước, Diệp Trần nói với đầu lĩnh Phi Điểu bộ lạc.
"Một quyền sao?"
Đầu lĩnh Phi Điểu bộ lạc trên mặt loé lên một tia không cam lòng, nàng là
trung đẳng siêu cấp chí tôn, cao đẳng siêu cấp chí tôn bình thường cũng không
dám nói có thể một quyền đánh bại nàng, thật không biết là đối phương quá ngông
cuồng, hay là không có tri thức đây.
"Đầu lĩnh Phi Điểu bộ lạc, Cao Vũ, thỉnh giáo."
Cao Vũ vô thanh vô tức bước về phía trước vài bước, nhưng chính vài bước chân này
đã làm cho Kim Phách phải thay đổi sắc mặt, kể cả đám người lão thôn trưởng cũng
trở nên mờ mịt không phân biệt rõ ràng nữa. Vài bước này của Cao Vũ phảng phất như
có hàng trăm hàng ngàn người bước đi chồng chất lên nhau, khi chân đối phương chưa
chạm xuống đất thì địch nhân căn bản không biết đối phương di động thế nào, và cuối
cùng sẽ xuất hiện tại phương hướng nào. Nói chung, vài bước này lại tồn tại vô
số khả năng, một trung đẳng siêu cấp chí tôn bình thường mà đối đầu với nàng,
phỏng chừng sau một chiêu là sẽ thua dưới tay nàng. Đương nhiên, chỉ là bị
đánh bại chứ không phải là bị đánh giết, cùng cấp độ với nhau, muốn đánh giết đối
phương là không thể nào.
"Thân pháp đúng là rất hảo huyền ảo!"
Diệp Trần tròng mắt hơi híp lại, khẽ gật đầu.
"Xong chưa ?"
Hai tay Diệp Trần chắp ở sau lưng, hỏi.
"Đã sớm chuẩn bị xong rồi." Cao Vũ cũng đang đánh giá Diệp Trần,
nàng nhìn ra được, khí tức Diệp Trần thâm thúy khó lường, bất quá đối với việc
ngăn cả một quyền thì nàng vẫn có tự tin rất lớn.
"Đã như vậy thì phải cẩn thận rồi."
Diệp Trần đưa tay phải ra, nắm thành quả đấm, "Tiếp quyền!"
Thân thể vẫn không nhúc nhích, Diệp Trần vung ra quyền thế, sau một khắc, tầng
tầng lớp lớp quyền kình tỏa ra như Thiên Nữ Tán Hoa, bao phủ về hướng Cao Vũ
với tốc độ cực nhanh.
Ánh mắt Cao Vũ trở nên ngưng trọng, thân thể nhanh chóng né tránh qua lại làm
trong hư không xuất hiện ra vô số thân ảnh của nàng, mỗi một cái đều trông như
một con phi điểu vậy, những phi điểu hư ảnh này né tránh quyền kình theo những góc
độ không thể tưởng tượng nổi, bằng mắt thường cũng có thể thấy chúng sắp né
tránh được hết thảy quyền kình rồi.
Diệp Trần khóe miệng hiện lên một vẻ tươi cười.
Bỗng nhiên, hết thảy quyền kình hóa thành một thể duy nhất rồi đánh trúng vào trên
một thân ảnh Cao Vũ.
Phốc!
Cao Vũ bị trúng chiêu, liền phun ra một ngụm máu tươi, bay rớt ra ngoài, đây
đúng là chân thân của nàng.
"Ngươi là làm sao có thể thấy được chứ?"
Cao Vũ mang một vẻ mặt không thể tin tưởng, hỏi.
"Biến hóa của ngươi đối với ta mà nói là quá đơn giản."
“Hơn nữa quyền pháp này của ta chính là Nhân Giới sát quyền của Tam Giới Chí
Tôn, ngoại trừ sát khí và uy lực không quá mạnh, những cái khác không là gì đối
với Nhân Giới sát quyền cả.”
"Bội phục, từ nay về sau đã không còn Phi Điểu bộ lạc nữa." Cao Vũ
cay đắng nói.
"Đầu lĩnh!"
Cao Điền cuống lên.
Cao Vũ lắc lắc đầu, "Chênh lệch rất rõ ràng, ngươi vẫn không nhìn ra được
sao?"
Chinh phục Phi Điểu bộ lạc rất thuận lợi, sau khi đem phòng ốc tại Phi Điểu bộ
lạc thu vào, mọi người hợp thành một thể thống nhất rồi trở về Vĩnh Hằng bộ
lạc.
Phi Điểu bộ lạc tổng cộng có 6500 gia đình, thêm vào Vĩnh Hằng bộ lạc năm ngàn
hộ, tổng cộng là 11,500 hộ, như vậy Vĩnh Hằng bộ lạc đã chính thức trở thành bộ
lạc tứ cấp rồi.
Trái ngược với số nhân khẩu biến hóa, số lượng chí tôn tăng nhanh đã để cho thực
lực của Vĩnh Hằng bộ lạc tăng mạnh.
Phi Điểu bộ lạc có bảy mươi lăm vị chí tôn, Vĩnh Hằng bộ lạc là bảy mươi vị,
gộp lại đạt đến 145 vị, trong đó có bốn siêu cấp chí tôn, cường đại chí tôn có
ba mươi mốt vị, chí tôn bình thường có 110 vị.
Nhiều chí tôn như vậy, nếu như có thể ra đến ngoại giới thì tuyệt đối là một cỗ
lực lượng không gì địch nổi, nhưng đáng tiếc, Hoang Thần Đại Lục đã bị Hoang
thần pháp tắc bao phủ nên người Hoang tộc vĩnh viễn không cách nào rời khỏi
Hoang Thần Đại Lục được. Ngay cả người ngoại giới muốn rời khỏi cũng đều “thiên
nan vạn nan”, Diệp Trần suy đoán, Hoang Thần Đại Lục có thể sinh ra nhiều chí
tôn như vậy, hẳn là có mối quan hệ cùng Hoang thần pháp tắc, dù sao điều này là
vi phạm với lẽ thường rồi.
Không ai biết được ý nghĩa tồn tại của Hoang Thần Đại Lục, e rằng chỉ có các
thần linh cùng Hoang thần mới biết được mà thôi.
Sau khi được xây dựng thêm, Vĩnh Hằng bộ lạc nhìn qua đã trông như một thành
thị nhỏ, bên trong có những con đường rộng rãi, những kiến trúc cao thấp chập
trùng, cùng với quảng trường ở giữa bộ lạc, cái gì cần có đều có cả, trong bộ
lạc cũng có những cửa hàng đơn giản, nhiều người sinh sống, hoàn cảnh xã hội sẽ
càng ngày phức tạp hơn, đây là một quá trình tiến bộ.
. . .
Thiết Giáp bộ lạc.
"Cái gì, tại thời điểm chúng ta chinh phục Thanh Mộc bộ lạc, Vĩnh Hằng bộ
lạc đã chinh phục Phi Điểu bộ lạc sao, làm sao có khả năng nhanh như vậy chứ?"
Nghe được thám tử đến báo tin, đầu lĩnh Thiết Giáp bộ lạc Thiết Nhạc trừng mắt
lên.
Thám tử cúi đầu nói: "Chính xác vô cùng, ta còn thấy cả đầu lĩnh Cao Vũ của
Phi Điểu bộ lạc nữa."
"Ha ha, xem ra Vĩnh Hằng bộ lạc cũng không đơn giản, nói không chừng bên
trong còn có một cao thủ, một cao thủ vô cùng cường đại đang trấn thủ, bằng
không thì một bộ lạc cấp ba bình thường sẽ không thể nào trong thời gian ngắn
như vậy mà bị một bộ lạc cấp ba khác chinh phục được." Nữ tử cắn một miếng
trái cây, nói .
"Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Thiết Nhạc hỏi dò nữ tử.
"Rất đơn giản, trước tiên ta từ bỏ Vĩnh Hằng bộ lạc, tấn công Huyết Ẩm bộ
lạc trước."
Nữ tử sinh ra hứng thú đối với Vĩnh Hằng bộ lạc, châm ngôn sống của nàng là
chuyện thú vị nên để làm cuối cùng.