Kim quang hình răng cưa bị đánh nát, Diệp Trần hiện ra nụ cười, phòng ngự tráo của Lâm Thiên yếu hơn tưởng tượng của hắn, xem ra đối phương đúng là chủ tu khí lực, vì thế tu vi chân nguyên tuy rằng tương đương với mình, đều là Linh Hải cảnh trung kỳ, nhưng không có củng cố, cũng không tinh thuần, mà bảo khí cần dùng chân nguyên để kích phát, rất rõ ràng, hắn không cách nào vận dụng Thiên La khải giáp tới cực hạn.
Keng keng.... Diệp Trần bắt đầu triền đấu, Lâm Thiên phản ứng không chậm, ba lần thì có hai lần đỡ được công kích của Diệp Trần.
- Cơ hội tới rồi!
Một hư chiêu đánh lừa được Lâm Thiên, Diệp Trần một lần nữa song kiếm giao nhau, đánh lên phòng ngự tráo của Lâm Thiên.
Xoạt!
Phòng ngự tráo xuất hiện hai vết kiếm giao nhau, vết kiếm càng lúc càng lớn, dần thẩm thấu vào bên trong.
Theo lôi cầu bùng nổ, phòng ngự tráo bị nghiền nát như trứng gà, không chống đỡ được nữa, ầm ầm nổ tung, phản chấn thật lớn khiến Lâm Thiên thất khiếu đổ máy, huyết văn trên mặt cũng trở nên phai mờ, biến mất ẩn vào cơ thể, thời gian thi triển ma hổ tiềm huyết quyết cũng không phải vô hạn, có thể duy trì tới bây giờ đã là tác dụng không nhỏ rồi, loạn trong giặc ngoài, Lâm Thiên rối loạn một thời gian, thân thể bị rơi vào trạng thái suy yếu.
- Lâm Thiên thua!
- Đoạn Lãnh Nhai, Lâm Khô, Mục Vân Hạc, Lâm Thiên, bốn người trước sau giao thủ với Diệp Trần, không ngờ đều thảm bại, ta dám cá, không tới ba tháng nữa, Diệp Trần tuyệt đối danh chấn thiên hạ, để người trong thiên hạ biết, danh khí của hắn ngang với năm đại cự đầu.
- Còn cần ngươi cá sao, có thể đánh bại Mục Vân Hạc và Lâm Thiên, không nổi danh cũng khó đó.
Mọi người nghị luận, Diệp Trần bay tới cạnh Mộ Dung Khuynh Thành, chợt hắn liếc mắt nhìn Lâm Khô trong tửu lâu.
Lâm Khô chú ý tới ánh mắt Diệp Trần, trên mặt cả kinh, hắn đang bị trọng thương, kinh mạch bị đứt không ít, ngay một chiêu của Diệp Trần cũng không tiếp nổi.
- Chúng ta đi thôi!
Diệp Trần cũng không định truy sát Lâm Khô, dù sao chuyện này đầu sỏ gây nên là Đoạn Lãnh Nhai, những kẻ khác chỉ là đồng lõa.
Theo Diệp Trần, Mộ Dung Khuynh Thành rời đi, Lâm Khô thở dài một hơi, cuối cùng sát tinh cũng đi.
Nhìn Mục Vân Hạc, Đoạn Lãnh Nhai cùng với đại ca đang thụ thương của mình, Lâm Khô cười khổ, lần này thực sự là lần này về tới nhà, ai biết mấy tháng không gặp, Diệp Trần trở nên mạnh như vậy, trước đây bọn họ đấu với Hải Vô Nhai đều là bọn họ chiếm thượng phong, chỉ có Yến Phượng Phượng còn ở đó mới không chiếm được tiện nghi, hiện tại chỉ mình Diệp Trần, bọn họ ngay cả tư cách đấu cũng không có rồi, khiến hắn cảm thấy kinh khủng chính là mấy tháng trước, Diệp Trần căn bản không phải đối thủ của hắn.
Hơn một tháng thời gian, chuyện ở Tây Lăng thành truyền khắp Thiên Võ vực, tất cả mọi người biết, có một người tên là Diệp Trần, ở Tây Lăng Thành đánh bại Lâm Khô, Đoạn Lãnh Nhai, Mục Vân Hạc, cùng với Lâm Thiên thực lực cực kỳ mạnh, khiến chúng thiên tài hoảng sợ.
Độc Cô gia tộc.
Một khu viện yên tĩnh.
- Diệp Trần không ngờ ngươi tiến bộ nhanh như vậy, hiện tại ta đúng là không phải đối thủ của ngươi, nhưng mà chỉ là bắt đầu, chờ ta đủ tư cách khiêu chiến Tiêu Sở Hà, sẽ khiêu chiến với ngươi.
Ngồi xếp bằng dưới tàng cây, Độc Cô Tuyệt trong mắt lóe lên tinh quang, có thể phát hiện ra, so với hai tháng trước, chân nguyên của Độc Cô Tuyệt đã hùng hồn hơn nhiều, đạt tới Linh Hải cảnh trung kỳ đỉnh, lần kia đấu với Thái Sử Trùng, hắn mới đột phá Linh Hải cảnh trung kỳ, chưa củng cố tu vi, vì thế không thể lợi dụng thiên tài địa bảo đề thăng tu vi tới Linh Hải cảnh trung kỳ đỉnh.
Hôm nay, chuyện của Diệp Trần truyền tới Độc Cô gia tộc, cuối cùng qua biểu ca Độc Cô Minh truyền tới hắn, hắn nghe được tin tức, cũng rất ngạc nghiên, nhưng mà hắn rất nhanh bình tĩnh lại, cao thấp một thời không tính là gì, bởi vì mỗi người đều tiến bộ, chỉ là tốc độ mà thôi, trong ý nghĩ của Độc Cô Tuyệt, chỉ có không thể tiến bộ mới là thời gian phân thắng bại, dù sao mỗi tầng thứ đều có tồn tại cực hạn, tỷ như chân nguyên tối đa chỉ có thể tới Linh Hải hậu kỳ đỉnh, áo nghĩa tối đa chỉ có thể đạt tới cấp bậc trung giai, thông thường dưới tình huống như vậy, ý chí tới tứ giai đỉnh có thể đột phá tứ giai đỉnh, trở thành ngũ giai cũng rất hiếm.
Trong đám cự đầu, trên cơ bản đều không thể tiến bộ nữa, vì thế bọn họ là cực mạnh trong thanh niên, cho dù là đám Lâm Thiên tiếp cận cự đầu cũng không tiếp được Tiêu Sở Hà mấy chiêu, bởi vì nguyên nhân này, khiến đám thanh niên đầu sỏ đứng ở một tầng đỉnh, muốn đuổi kịp họ, bản thân cũng phải đạt tới trạng thái không thể tiến bộ nữa.
- Còn thiếu ba loại linh thảo nữa là có thể luyện chế giải dược Vô ảnh độc rồi.
Trong một đỉnh núi bị sương khói bao phủ có một tòa hoang trấn nhỏ, bình thường trong trấn không có một bóng nhân ảnh, mà hiện tại trong trấn không ngừng có bóng người tới lui, trong đám người có một đôi nam nữ sóng vai đi tới, nam mặc quần áo lao, hông đeo trường kiếm, nữ mặc quần áo tím, mặt che lụa mỏng, chính là Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành một tháng trước rời khỏi Tây Lăng thành, thở ra một hơi, Diệp Trần nói.
Mộ Dung Khuynh Thành nhìn Diệp Trần, mở miệng:
- Ta không ngờ ngươi có thể trong thời gian ngắn đã sưu tầm được nhiều tài liệu như vậy, chỉ còn thiếu ba loại, hẳn là không mất bao lâu thời gian nữa, cảm ơn ngươi rồi.
Mẫu thân Tô Như Tuệ thân trúng vô ảnh độc, chuyện này vẫn canh cánh trong lòng Mộ Dung Khuynh Thành, trên thực tế nếu như tâm lý thoải mái, nàng đã sớm bước vào Linh Hải cảnh, sau này được Tô Như Tuệ Khuyên nhủ, nàng toàn tâm toàn ý tu luyện, rút cuộc hai tháng trước đã bước vào Linh Hải cảnh.
Vốn tưởng rằng một mình Diệp Trần khó tìm tài liệu, nghĩ không ra Diệp Trần để bụng chuyện này như vậy,tìm được tám phần đám tài liệu rồi, đến khi gặp nàng chỉ còn thiếu năm loại, hiện tại chỉ còn ba loại.
Diệp Trần cười không nói, lảng sang chuyện khác:
- Không ngờ ở hoang sơn lại có một trấn nhỏ thế này, nếu không phải chưa hỏi xong tin tức, chỉ sợ bỏ qua hai chủng tài liệu rồi.
Trấn nhỏ tên là Hoang Lĩnh trấn, ranh giới giữa Thiên võ vực và Phương bắc vực, mấy trăm năm trước không có người ở, sau lại trở thành viện đấu giá bí mật, xử lý một vài vật phẩm ít ai nhận ra, thời gian cử hành đấu giá cũng không cố định, có lúc mấy tháng tiến hành một lần, có lúc mấy năm không cử hành, Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành biết được ở gầy đây cử hành một hồi đấu giá, mới không quản trăm vạn dặm chạy tới đây.
Gần đại môn một tòa nhà cao tầng trong trấn, một đám người đang đứng trước cửa.
- Thấy không hai người bọn họ trong hội đấu giá, tiểu tử kia tốn mười vạn khối thượng phẩm linh thạch, mua hai cây linh thảo, ta đoán trên người hắn không chỉ có số thượng phẩm linh thạch này. Người nói giơ tay chỉ lên.
- Mười vạn khối thượng phẩm linh thạch.
Đám người bên cạnh vô thức nói.
- Đúng.
- Chắc hắn mang trăm vạn khối thượng phẩm linh thạch.
- Một trăm vạn quá khoa trương rồi, có thể tài phú trên người hắn tiêu hao không còn nhiều nữa.
- Ta trà trộn ở hội đấu giá nhiều năm như vậy, sao lại không có nhãn lực chứ, ngoại trừ vương giả Sinh tử cảnh ra chưa từng thấy qua dưới vương giả Sinh tử cảnh mặc kệ thực lực thế nào, cũng chỉ cần nhìn mặt, biểu tình, một vài hành động ta có thể đoán ra đại khái bản thân họ, tỷ như trên người có mười vạn khối thượng phẩm linh thạch, nếu như ăn mày cầm chín vạn khối thượng phẩm linh thạch đi mua cái gì đó, tất nhiên sẽ vô thức làm ra biểu tình tiếc rẻ, chỉ là vô ý mà thôi.
- Xem ra có đạo lý, ngươi nói tiểu tử kia tung ra mười vạn khối thượng phẩm linh thạch không chút đau lòng, vì thế đoán trên người hắn có tầm trăm vạn?
- Đúng thế, đây là vụ buôn bán lớn.
- Chỉ sợ chúng ta ăn không vô a! Dám tới hoang lĩnh trấn, ai không có thực lực chứ, tiểu tử này hơn phân nửa là thiên tài của Thiên võ vực, đáng tiếc ta chưa từng thấy qua.
- Chưa thấy qua rõ là danh tiếng không đặc biệt, chỉ cần không phải cao thủ danh chấn thiên hạ, chúng ta có thể nắm chắc mười phần, coi như là cao thủ nổi danh, thành công cũng ngoài sáu thành, trong hung hiểm cầu phú quý, huống hồ chúng ta còn có tam môn thần võ khôi lỗi pháo.
- Mẹ nó, chiến!
Danh khí Diệp Trần mấy tháng nay mới truyền tới Thiên võ vực, Hoang lĩnh trấn là ranh giới giữa Thiên võ vực và Phương bắc vực, người không nhận ra Diệp Trần có rất nhiều.
- Sắp xảy ra ẩu đả rồi!
Hai người Diệp Trần không có bay lên cao, bốn phía Hoang Lĩnh trấn có đại trận bao phủ, thân ở trong trận, chỉ có thể đi bộ ra ngoài, một khi bay lên không rất dễ mất phương hướng, lãng phí thời gian, đây cũng là nguyên nhân vì giữ bí mật giao dịch cho Hoang Lĩnh trấn.
- Lùi lại.
Diệp Trần đột nhiên kéo tay Mộ Dung Khuynh Thành, rất nhanh lùi về sau.
Ầm!
Một đoàn hồng quang chói mắt ầm ầm rơi xuống mặt đất phía trước hai người, trong chốc lát một lỗ lớn xuất hiện, đường kính chừng trăm mét, sâu gần năm mươi mét, đất đá mặt ngoài bị kết tinh, bùn đất hóa thành tinh thể.
- Khôi lỗi pháo?
Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành lùi về tốc độ rất nhanh, gần như chỉ bị trùng kích một chút, không ảnh hưởng lớn gì, nhưng uy lực hồng quang khiến thần sắc hai người ngưng trọng, nếu không phải lùi sớm một chút, bị hồng quang bao phủ, không chết cũng tàn phế.
- Chết tiệt, không ngờ tránh thoát, cùng nhau nã pháo, ta không tin bọn họ có thể bay.
Ngoài ba trăm dặm, một đám người phân tán ra, trước đoàn người có ba cái khôi lỗi pháo lớn, khôi lỗi pháo có bánh xe, thân pháo đỏ sậm, khắc hoa văn cực kỳ thần bí, trên mỗi khẩu pháo có một vòng tròn, trong vòng tròn khảm một quả thủy tinh màu băng tuyết.
Ầm! Ầm Ầm!
Ba khẩu pháo chấn động, ba đạo hồng quang gai mắt bay vụt ra ngoài, dường như lưu tinh bắn thẳng tới hai người trước mặt.
Tránh thoát hai đạo hồng quang, đạo hồng quang thứ ba thế nào cũng không tránh khỏi, Diệp Trần rút ra Lôi kiếp kiếm, một kiếm chém tới hồng quang ở trung tâm.
Roẹt!
Một kiếm đã dùng tới Kim Diệu Chấn Sát kiếm, một kiếm chia hồng quang thành hai nửa, hai đạo hồng quang bắn ra hai bên, tia lửa bùng nổ khắp trời.
- Kỳ quái, bọn họ sao lại nhắm vào chúng ta nhỉ?
Diệp Trần rất là kỳ quái, dù sao trong trận pháp có tác dụng suy yếu linh hồn lực, phòng chừng là giảm trăm lần, linh hồn lực của Diệp Trần cường đại tối đa cũng chỉ phóng xa được năm dặm, tuyệt đại bộ phận Linh Hải cảnh chỉ tới một dặm, thế nhưng trong cảm ứng của hắn, người đánh lén ở ngoài ba dặm, nói cách khác, đối phương ở ngoài ba dặm nhắm vào họ.
- Hắc ám thiên mạc!
Hai tay lượn lờ khí tức hắc sắc, Mộ Dung Khuynh Thành tạo ra một tấm chắc hắc sắc, đem Diệp Trần thủ hộ bên trong.
- Cái gì, không thấy?
Trên chiếc kính màu trắng, bóng dáng Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành biến mất, bọn họ nghĩ đây là chuyện khó tin, tấm thủy tinh này không phải thủy tinh thường là một loại thủy tinh cảm ứng sinh mệnh trân quá, trước kia cũng không phải khảm vào khôi lỗi pháo, mà là bọn họ đoạt được từ di tích nào đó, nghĩ ra ý tưởng khảm vào thần võ khôi lỗi pháo, như hổ thêm cánh, sử dụng thuận buồn xuôi gió, chẳng những ám toán được nhiều Linh Hải tông sư bản lĩnh cao hơn.
- Nhất định là bí pháp ghê tởm gì đó, đi mau, tránh lộ vị trí.
Đoàn người nói đi là đi thu hồi khôi lỗi pháo, biến mất vô tung.
Chạy!
Tấm chắn hắc sắc sáng lên, hồng quang không kéo tới lần nữa, Diệp Trần đoán rằng hẳn là hắc ám áo nghĩa cắt đứt cảm ứng của bọn họ, dù sao linh hồn lực của mình còn bị tấm chắn suy yếu mười lần, chờ Mộ Dung Khuynh Thành thu lại tấm chắn, Diệp Trần mới phát hiện ngoài ba dặm đã không còn bóng người.
- Hắc ám áo nghĩa của ngươi thực ra rất lợi hại.
Diệp Trần khen.
Mộ Dung Khuynh Thành nói:
- Đáng tiếc chỉ có một chiêu phòng ngự.
- Tham ngộ hắc ám áo nghĩa tác dụng lớn vô cùng, sau này chỉ cần căn cứ vào đặc tính của áo nghĩa, có thể sáng tạo ra võ học công kích.
Từ khi Thiên Lôi Kiếm và Kim Diệu Chấn Sát Kiếm đều đột phá tới viên mãn, đạt tới hỏa hầu mười một tầng, Diệp Trần đã nghiên cứu kiếm chiêu mới.
Dù sao Thiên Lôi thiết và Kim Diệu Chấn Sát kiếm là kiếm chiêu có phần thấp, không thể hoàn toàn dung hợp Lôi chi áo nghĩa và kim chi áo nghĩa, trong mắt Diệp Trần, kiếm chiêu như một cái lọ, áo nghĩa là nước, nước đầy chính là viên mãn, chỉ khi nào nước tràn mới nói rõ rằng áo nghĩa vượt trên kiếm chiêu, dù sao trên kiếm chiêu cấp thấp còn có kiếm chiêu cấp trung.
- Các ngươi là ai?
Ngoài hơn mười dặm, đám người vừa rồi đánh lén Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành đang bị một đám hắc y nhân ngăn cản, đám hắc y nhân thân thể mờ mịt, như một làn khói đen, lại như một cái bóng, làm cho người ta có cảm giác không tồn tại chân thật.
Hắc y nhân dẫn đầu nói:
- Khôi lỗi pháo không tồi, lưu lại, ta có thể không giết các ngươi.
- Bằng vào...
Chưa dứt lời, hắc y nhân dẫn đầu đã biến mất, lần thứ hai xuất hiện thì đã tới bên trong đám người, mấy lần biến mất, đám người lúc trước đánh lén Diệp Trần đều gục ngã, toàn bộ bị đục thủng một lỗ trên ngực.
Thu hồi linh giỡi trữ vật, hắc y nhân dẫn đầu mở ra rất nhanh phát hiện ba cái khôi lỗi pháo.