Chương 1275: Thiên Vương Bảng, Vô Đao
Khách
Trên
mặt đất, Lam Tiên Nhi cùng Lam Hân Nhi vẫn đang luyện kiếm.
"Diệp công tử."
Gặp Diệp Trần xuất hiện, hai người ngừng lại.
"Ba tháng này, tiến bộ của các vị rất lớn, Hân Nhi tiểu thư, kiếm của cô so
trước kia đã quyết đoán hơn nhiều rồi, khả năng đột phá Kiếm Ý đến thất giai hoàn
toàn trong tầm tay đấy. Tiên nhi tiểu thư, trụ cột kiếm thuật của cô mỗi ngày
đều có tiến bộ rất tốt, nếu cho cô thêm thời gian ba tháng, có lẽ không sai
biệt lắm có thể tiến dần đến trạng thái hoàn thiện rồi. Kế tiếp, phải nhờ vào
chính sự cố gắng của các người rồi, dựa vào người khác, cuối cùng chỉ có thể
dựa vào nhất thời mà thôi."
Ánh mắt Diệp Trần vẫn ôn nhuận như nước, khẽ quét qua trên thân hai người, tựa
hồ tất cả bí mật của hai người đều rõ ràng trong mắt hắn vậy.
"Diệp công tử, công tử muốn đi Ly Hỏa Thành rồi sao?" Lam Hân Nhi
hỏi.
"Ta đã đến Hỏa Điểu Tinh một thời gian rồi, cũng nên nhìn qua bốn phía một
chút, lần sau gặp mặt, hy vọng có thể chứng kiến các ngươi hoàn toàn mạnh mẽ. Hẹn
gặp lại!" Nói xong câu đó, Diệp Trần trực tiếp bay lên trời, hướng phía
ngoài thành bay đi.
"Thật đúng là nói đi là đi a...!"
Lam Hân Nhi mím mím bờ môi.
"Yên tâm, lần sau gặp mặt, Lam Tiên Nhi ta sẽ tiến bộ đến khiến ngươi phải
kinh ngạc." Lam Tiên Nhi lẩm bẩm nói mà ánh mắt vô cùng kiên định.
. . .
"Áp lực càng lớn thì tiến bộ sẽ càng lớn, áp lực trên mệnh tinh thần vẫn
là nhỏ hơn một chút."
Trên bầu trời ngoài thành, Diệp Trần thầm nghĩ.
Thiên phú của Lam Tiên Nhi cùng Lam Hân Nhi cũng không yếu, mặc dù không bằng đám
người Độc Cô Tuyệt tại Chân Linh thế giới, nhưng tại cảnh giới ngang nhau thì
các nàng có chiến lực tạm được. Tại Chân Linh thế giới, dị tộc đại kiếp nạn là cơn
ác mộng trong nội tâm của tất cả mọi người, vì phải vượt qua dị tộc đại kiếp
nạn, vì phải đánh bại sự xâm lấn của Ma tộc cùng Tà Linh tộc, mỗi người đều phải
dốc sức liều mạng mà tiến hóa nội lực. Loại áp bách mang theo cảm giác sỉ nhục này
đã làm cho bọn họ không ngừng trở nên mạnh mẽ, không ngừng đột phá chính mình.
CHÍU...U...U!!
Hộ thể chân nguyên cùng đại địa khí ma sát làm cho Diệp Trần giống như một đốm
lửa nhỏ, hướng phía phía chân trời lóe lên lao đi.
. . .
"Nguyên Khánh, ngươi có nghe chuyện này chưa, ba tháng trước, khi trở về từ
trên Lam Diệp Hào, Húc Dương Kiếm Vương Nhạc Thần đã thảm bại ở trên tay một gã
Kiếm khách thần bí nào đó, nghe nói là hắn đã bị một kiếm đánh bại đấy."
Trên bầu trời màu hồng nhạt như lửa, hai đạo thân ảnh kề vai sát cánh phi hành
với tốc độ đều vượt qua nghìn lần âm thanh, kẻ đang nói chuyện chính là thanh
niên ở bên trái, trên gương mặt hắn có một vết sẹo nhẹ.
“Ta có nghe chuyện đó, Nhạc Thần tuy so với chúng ta có kém hơn một ít, nhưng
cũng được xếp vào hàng thập kiệt Hỏa Điểu Tinh, hắn cũng không phải quả hồng
mềm mà có thể một kiếm đánh bại được, cả nghĩ đến cũng không phải là một chuyện
dễ dàng rồi.”
Thanh niên đầu trọc bên phải gật đầu nói.
"Việc Nhạc Thần bị đánh bại ta không cảm thấy kinh hãi, nhưng điều ta để ý
chính là, tên Hỏa Điểu công tử kia như thế nào lại không có xuất thủ chứ. Chẳng
lẽ là hắn sợ phiền toái, ngẫm thấy cũng đúng, cái tên đó nhìn thì rất kiêu
ngạo, nhưng kiêu ngạo chẳng qua chỉ là bề ngoài của hắn, bằng không bài danh
cũng sẽ không tại phía trên hai người chúng ta đâu." thanh niên trên mặt
có vết sẹo cười nói.
Nếu người có kiến thức rộng rãi đang ở nơi đây, nhất định sẽ nhận ra, cái hai
gã thanh niên này là La Âm Không có bài danh thứ sáu và Nguyên Khánh có bài
danh thứ tám trong thập kiệt Hỏa Điểu Tinh. La Âm Không có thực lực tuy chỉ có
thể được xếp ở vị trí thứ sáu nhưng khinh công thân pháp của hắn chỉ ở phía
dưới Kinh Hồng công tử, mà chùy pháp của Nguyên Khánh thì bá đạo dị thường, được
người đời xưng tụng là Toái Tinh Vương.
"Có lẽ với Hỏa Điểu công tử, chắc chắn có một ngày ta sẽ đánh bại
hắn."
Tay nắm quyền thật chặt, Nguyên Khánh nói ra.
"Ha ha, sự tình này về sau sau hãy nói, chúng ta cần đi nhanh lên nữa a, bài
danh hội lần này tại Ly Hỏa Thành rõ ràng được cử hành sớm hơn ba ngày so với
mọi khi, cũng may là chúng ta nhận được tin tức sớm."
La Âm Không cười cười rồi gia tăng tốc độ lên mấy thành.
. . .
"Quả nhiên, tại Hỏa Điểu Tinh này, dưới tình huống không có lực trở ngại thì
tốc độ cũng chỉ có thể tăng lên tới 1% mà thôi."
Đốm lửa nhỏ không ngừng đỏ lên, bên ngoài thuần túy là hỏa diễm đang thiêu đốt.
Tại Chân Linh thế giới, khi tốc độ đột phá tới trình độ nhất định thì sẽ có thể
trốn vào hư không, cơ thể sẽ không bị xung đột với không khí quá mạnh như vậy,
mà ở trên Hỏa Điểu Tinh này, tốc độ dù có nhanh hơn nữa cũng không có biện pháp
trốn vào hư không, điều này dẫn đến, tốc độ càng nhanh thì lực ma sát càng lớn,
mỗi lần tăng lên một cấp độ thì sẽ gặp áp lực tăng lên gấp đôi, hao tổn chân
nguyên cũng sẽ tăng lên gấp đôi.
Tốc độ dần dần được giảm xuống rồi duy trì tại 1500 lần âm thanh.
Diệp Trần không muốn lãng phí quá mức chân nguyên, mặc dù hắn có thể cùng người
khác đại chiến ba ngày ba đêm, thậm chí bảy ngày bảy đêm, thế nhưng hắn có cảm
giác nếu như tăng tốc độ vĩnh viễn như vậy, chân nguyên của hắn sẽ tiêu hao hầu
như toàn bộ chỉ trong vòng một canh giờ ngắn ngủi, đây là mức độ tiêu hao thập
phần đáng sợ. Nhưng đó cũng là định luật của vũ trụ này, nếu muốn tốc độ tăng
lên càng nhanh thì nhất định phải cần có động năng càng lớn, dù là hắn có tinh
thông Không Gian áo nghĩa nhưng cũng gần kề chỉ có thể làm chậm lại cái xu thế này
một chút mà thôi.
. . .
Ly Hỏa Thành, một trong Tam đại chủ thành của Hỏa Điểu đại lục.
Không
giống với những thành thị khác, Ly Hỏa Thành cấm phi hành ở trên không, tất cả
mọi người phải thành thành thật thật từ đại môn tiến vào trong thành thị. Vị thành
chủ của tòa thành thị này là Ly Hỏa Huyền Đế, ông là một các Phong Đế Vương giả
tại trong vũ trụ tinh không này, tu vi cảnh giới phải đạt tới Sinh tử cảnh Thất
Trọng Thiên. Thực sự, Ly Hỏa Huyền Đế đúng là một Sinh tử cảnh Thất Trọng Thiên
cường giả.
Trên con đường lớn bên ngoài Đại Môn phía đông của Ly Hỏa Thành, nơi đây dân cư
đông đúc, vô biên vô hạn, số lượng nhân khẩu ra ra vào vào hết sức kinh người.
"Cuối cùng đã tới rồi."
La Âm Không cùng Nguyên Khánh đáp xuống trên con đường lớn, đi về hướng Đông
Đại Môn.
"Hả?"
Chợt, hai người hắn đồng thời ngẩng đầu hướng lên bầu trời nhìn lại.
"Đó là?"
CHÍU...U...U!!
Một đạo nhân ảnh cao lớn hạ xuống, thân ảnh của hắn thập phần to lớn, nhìn vào làm
cho người ta có cảm giác như đó là một ngọn núi hay một mảnh biển rộng, thế
nhưng khi hắn đáp trên mặt đất lại có cảm giác nhẹ tựa lông hồng vậy. Hắn bước đi
trên mặt đất một cách im ắng, tựa hồ như sức nặng thân thể của hắn đã biến mất,
trước đó chẳng qua chỉ là mọi người gặp phải ảo giác mà thôi.
Người này vừa đáp xuống, mọi tiếng ồn ào xung quanh liền triệt để biến mất, không
gian chợt trở nên tĩnh mịch, ở bên trong cái phạm vi này, người ta cảm giác
được thân thể của mình như bị tê dại đến không thể nhúc nhích, ngay cả cử động
liên tục một đầu ngón tay cũng khó khăn, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào thân
ảnh vừa đáp xuống mà trên trán toát ra mồ hôi lạnh.
"Đao khí thật là đáng sợ."
Đôi mắt La Âm Không cùng Nguyên Khánh mở to nhìn hắn mà không hề nhúc nhích.
Người vừa tới này rất trẻ tuổi, nhìn qua dáng vẻ cũng chừng hơn hai mươi tuổi,
tướng mạo lạnh lùng phi phàm, hai hàng mi và ánh mắt sắc lạnh như đao, thân
hình của hắn cao lớn chừng 2m, hắn đứng ở nơi đó mà tựa như một thanh đỉnh
thiên lập địa chiến đao vậy.
"Vô Đao Khách, Lãnh Phi Phàm!"
La Âm Không khó khăn nói ra mấy chữ.
BA~!
Đột nhiên, cả người La Âm Không tựa hồ như thoáng bị một dòng điện chạy qua, khiến
tim ngưng đập, huyết dịch đình chỉ lưu động, ánh mắt ngốc trệ… tất cả thứ này đều
được gây nên bởi một ánh mắt tùy ý của Lãnh Phi Phàm khi hắn nhìn đến.
"Quá cường đại, gã này là Vô Đao Khách Lãnh Phi Phàm trên Thiên Vương Bảng
sao?"
Từ xa xa, không ít người nhìn lại.
“Vô Đao Khách Lãnh Phi Phàm, kẻ nổi danh với lưỡi dao khổng lồ, năm nay hắn mới
bốn mươi bốn tuổi mà đã đạt tới Sinh tử cảnh Tứ Trọng Thiên cảnh giới rồi, trên
Thiên Vương Bảng có bài danh thứ bảy, đây là một thiên tài tuyệt đối có Đao đạo
thiên phú kinh khủng, đao pháp của hắn, nghe nói đã đạt tới cảnh giới Vô Sinh Mệnh
rồi, dưới một đao của hắn thì cả quỷ thần cũng tránh không khỏi, cho nên được
thiên hạ gọi là Vô Đao Khách đấy.”
Về phần Thiên Vương Bảng, đây là một bảng danh sách các quái vật, kẻ nào muốn được
xếp vào bảng danh sách này thì niên kỷ phải dưới 50 tuổi, phải là thiên tài
trong những thiên tài, vì vậy bảng danh sách này chỉ có tên của 100 người mạnh
nhất mà thôi.
Bất kỳ người nào có tên trong Thiên Vương Bảng đều có được thực lực cực kỳ đáng
sợ, trong Hỏa Điểu Tinh thập kiệt, chỉ có Kinh Hồng công tử xếp hàng thứ nhất là
đã tiến nhập vào Thiên Vương Bảng, thế nhưng, mặc dù có tu vi cảnh giới đạt tới
Sinh tử cảnh Ngũ Trọng Thiên nhưng Kinh Hồng công tử cũng gần kề chỉ có thể được
xếp vào vị trí 94 tại trên Thiên Vương Bảng mà thôi, hoàn toàn không thể so cùng
Lãnh Phi Phàm.
Lãnh Phi Phàm từng được một vị Sinh tử cảnh Thất Trọng Thiên cảnh giới cường
giả tán thưởng, cho rằng hắn ta cực kỳ có hi vọng trở thành một trong những thiên
tài Đao đạo đỉnh phong.
Cho nên, cả nhân loại đều công nhận, trong số những nhân vật cùng cảnh giới,
Lãnh Phi Phàm cơ hồ là một tồn tại vô địch, cho dù là 6 quái vật thiên tài bài
danh trước hắn trên Thiên Vương Bảng, thì cũng có mấy tên phải dựa vào tu vi
cảnh giới mới áp chế được hắn.
Một gã đao khách khủng bố như thế đi tới Ly Hỏa Thành của Hỏa Điểu Tinh, chẳng
lẽ là trong hội đấu giá của Ly Hỏa Thành có vật mà hắn muốn.
Một lớp cũ vừa đi, một lớp khác lại đến, ngay tại thời điểm Lãnh Phi Phàm cất
bước tiến về phía Đông Đại Môn, trên bầu trời lại có một đạo Nhân Ảnh bay tới.
Bá!
Nhân Ảnh vừa đáp xuống là một người trẻ tuổi mặc áo lam, trên lưng hắn đeo một
thanh trường kiếm đen tuyền không nhiễm một tia phong trần.
Là Diệp Trần.
"Tên gia hỏa này lại dám nhảy vào bên cạnh Lãnh Phi Phàm nữa chứ, thật
đúng là không sợ chết a...!"
Mọi người hiện lên vẻ sợ hãi, Diệp Trần hoàn toàn không có ý tứ né tránh Lãnh Phi
Phàm, trực tiếp rơi vào bên cạnh của hắn, cự ly giữa hai người bất quá chỉ
chừng 10m.
Bất quá, Diệp Trần đến cũng làm cho La Âm Không cùng Nguyên Khánh thức tỉnh mà
liên tiếp lui về phía sau, cùng Lãnh Phi Phàm kéo dãn cự ly ra, đao khí trên
người đối phương quá mức đáng sợ, cho dù là “vô tình ý tán” đi nữa cũng đều
không phải là thứ mà bọn hắn có khả năng thừa nhận nổi, một con sư tử dù có ngụy
trang thế nào thì cuối cùng vẫn là một con sư tử, khí tức trên thân cường đại
như thiên địa thì không cách nào giấu diếm được.
Lãnh Phi Phàm không hề nghi ngờ là một con sư tử như vậy.
"Có ý tứ, rõ ràng có thể gặp được một đao khách có thể đem tế bào ý chí phát
huy đến cảnh giới như thế." Diệp Trần đánh giá Lãnh Phi Phàm, đao khí của đối
phương đáng sợ như vậy là bởi vì tế bào ý chí của hắn tựa hồ đã rất cường đại, bên
trong mỗi một tế bào đều ẩn chứa đao ý kinh người, điều này đại biểu cho việc lực
lượng khống chế của đối phương đang tiến dần từng bước, xa xa đã vượt qua Độc
Cô Tuyệt rồi.
Diệp Trần dò xét Lãnh Phi Phàm, đồng thời, Lãnh Phi Phàm cũng đánh giá tới đây.
Khi ánh mắt hai người đụng vào nhau.
Xoẹt xẹt!
Trong hư không tuôn tràn ra điện quang chói mắt, đây là hiện tượng ánh mắt ý
chí tạo ra ảnh hưởng đối hoàn cảnh xung quanh.
"Không tốt, mau lui lại."
Tâm linh như bị sét đánh, mọi người nơi này vừa ly khai chỗ phụ cận đã phải tiếp
tục lui xa về phía sau, bọn hắn không ngờ tới, Diệp Trần rõ ràng cũng là một tồn
tại kinh khủng, bọn hắn không chịu nổi dư ba sinh ra trong lúc hai người họ đang
“tranh phong đối lập nhau”.
Tựa hồ cố ý muốn thử dò xét chi tiết Diệp Trần, Lãnh Phi Phàm trên người phát
ra Liệt Hải đao thế như phá núi, cái cổ đao thế này vừa tung ra đã khiến cho không
khí xung quanh trực tiếp bị xé nứt, cả thiên địa như bị phân thành hai nửa.
Diệp Trần cười cười, kiếm thế trên người như có như không, tự động kích phát xuất
hiện, ngay một sát na đó, không gian bỗng nhiên dừng lại, nhưng bất quá rất
nhanh lại bị ẩn dấu đi.
Ba! Một hồi nhẹ thanh âm vang lên truyền ra, không gian giữa hai người đã hóa thành
chân không.
"Ngươi rất mạnh."
Lãnh
Phi Phàm đã đi ra, hướng phía Đông Đại Môn bước đi.
"Độc Cô Tuyệt, nếu như ngươi có mặt ở đây, hẳn sẽ phải rất hưng phấn a!
Đây chính là một đao khách đã đi ở phía trước ngươi rất xa."
Diệp Trần cũng hướng phía Đông Đại Môn đi đến.
Sau khi hai người rời đi không lâu, tại địa phương mà họ đứng trước đó bỗng
nhiên bị chia năm xẻ bảy, vết đao và vết kiếm giao thoa cùng một chỗ, tràn ngập
trong tầm mắt mọi người, nhìn thấy mà giật mình.