Đồng thời, hai mắt Mộ Dung Khuynh Thành cơ hồ bắn ra chùm tia sáng màu
vàng, giống như hai ngọn đèn pha nhỏ, xẹt qua dấu vết màu vàng trong
bóng tối.
…
Trên nham bích huyệt động có vô số hắc động, những
hắc động này đều tương liên với nhau, đường kính nhỏ nhất cũng mười
thước, lớn nhất chừng mấy chục thước.
Hắc ảnh nhuyễn động, một vòng
tròn cuồn cuộn, một vật thể ước chừng bảy thước di động trên một cánh
cửa động, thò đầu ra ngoài dò xét.
Trong thị giới màu đỏ của vật thể đó, hiện ra thân ảnh nhóm người Lôi Linh Vương.
Ti!
Hé miệng, sinh vật tròn vo phun ra một cái lưới lớn màu trắng, bao phủ nhóm người Lôi Linh Vương.
- Mở!
Lực phản ứng của Lôi Linh Vương vô cùng nhạy cảm, xuất trường đao ra
khỏi vỏ, chém ngay một đao trên trung ương chu võng, chẳng những bổ chu
võng ra lam hai, lực lượng đáng sợ của Lôi điện còn đốt cháy hơn phân
nửa chu võng.
Vẫn chưa đủ, Lôi Linh Vương bổ đao thứ hai ra ngay sau đó, đao khí theo quỹ tích của chu võng đánh úp về phía sinh vật tròn
vo, cũng chính là Bộ Sát Giả Chi Hậu.
Bộ Sát Giả Chi Hậu vội vàng co đầu lại, rút sâu vào trong hắc động.
Một tiếng “Cờ- rắc” vang lên.
Nham bích trên huyệt động bị chém một vết dài cả trăm mét, sâu chừng mấy thước, lực lượng Lôi điện lan tràn chung quanh.
- Thái thượng trưởng lão, cứu ta!
Chu võng mặc dù bị bổ làm đôi, lại bị đốt cháy hơn phân nửa, nhưng dư
võng còn lại bao phủ lấy hai gã Tông Sư đỉnh tiêm Quảng Lâm Vương và
Băng Thương Vương.
Bị cự võng bao lại, dù bọn họ phát xuất chân
nguyên hộ thể như thế nào, cũng không cách nào thoát khỏi, lực lượng ẩn
chứa trên chu võng mang bọn họ bay đi, tới gần một huyệt động khác trên
vách tường.
Quảng Lâm Vương và Băng Thương Vương còn chưa kịp suy
nghĩ, liền phát hiện lần này hai người biến mất trong tầm mắt, thì ra từ trên một mặt nham bích khác, phun ta hai đạo tơ nhện màu trắng, lôi bọn họ vào trong hắc động.
- Đáng giận.
Quảng Lâm Vương nắm chặt
nắm đấm, trước đó, Lâm gia bọn họ chỉ tổn thất một tuyệt đỉnh tông sự,
hiện tại lại tổn thất thêm một người, nếu như không thể nhận được số bảo vật bồi thường, hành động lần này, cái được không bù đủ cái mất.
Sắc mặt Băng Thương Vương so với Quảng Lâm Vương càng khó coi hơn, một
gã Tông Sư đỉnh tiêm bị bắt là sư đệ của hắn, sớm biết cấm địa nguy hiểm như thế này, hắn sẽ không mang Tông Sư đỉnh tiêm tới đây, một mình một
ngựa đồng dạng với Lôi Linh Vương, chỉ cần cẩn thận sẽ không tổn thương
gì.
Dĩ nhiên, dù hắn đề nghị không mang Tông Sư đỉnh tiêm theo, phần lớn người Hàn Băng Các cũng sẽ không đồng ý, một thế lực lớn, nếu có
một hai Bán bộ Vương giả, không thể nào phái đi toàn bộ, nhiều nhất chỉ
phái một người đi mà thôi, mặc dù Bán bộ Vương giả lợi hại, nhưng đụng
phải thế lực đối địch cũng là Bán bộ Vương giả, cơ hồ không chiếm được
ưu thế gì, lúc này, sẽ xem Tông Sư đỉnh tiêm bên nào nhiều hơn.
Hơn nữa, không ai ngờ tới, cấm địa nguy hiểm vượt xa tưởng tượng, Tông Sư đỉnh tiêm căn bản khó mà đi tới.
Bộ Sát Giả Chi Hậu cơ hồ bị Lôi Linh Vương chọc giận, thỉnh thoảng phát động công kích về phía hắn, dọc đường bố trí rất nhiều chu võng.
Bất quá, thực lực Lôi Linh Vương quá mạnh mẽ, những chu vòng này căn bản không thể ngăn cản hắn, ngay cả tác dụng trì hoãn cũng không có, đối
mặt với mấy lần phản kích của Lôi Linh Vương, Bộ Sát Giả Chi Hậu ít
nhiều bị tổn thương, không công kích Lôi Linh Vương nữa, ngược lại
chuyển hướng công kích về những người phía sau Lôi Linh Vương.
…
Bộ Sát Giả Chi Hậu trên nham bích huyệt động không công kích đoàn người Lôi Linh Vương, mục tiêu của nó là những người khác.
A! A!
Mỗi một tiếng hét thảm phát ra, đại biểu có một người sa lưới, tới bên
giờ, tiếng kêu thảm thiết đã vang lên bảy lần, mang đến bầu không khí
khủng khiếp trong bóng tối.
- Cẩn thận!
Chân đạp phi kiếm, Diệp
Trần tựa như kiếm quang, xuyên qua bóng tối, theo điểm chỉ của hắn, phi
kiếm biến ảo xuất quỷ nhập thần, thỉnh thoảng kích phát ra kiếm khí,
kích vào chu võng, hoặc là ngăn trở trong chốc lát, đối với linh hồn chi nhãn của hắn, những chu võng ẩn hình này không cách nào lọt khỏi mắt
hắn, bị nhìn thấy từ rất xa.
Dù thiên phú Ma nhãn của Mộ Dung Khuynh Thành không bằng Linh hồn chi nhãn của Diệp Trần, nhưng có thể phát
hiện chu võng, có hai người này, Tần Liễu, Yến Phượng Phượng và Tôn
Thiên Lãng căn bản không lo những chu võng xuất quỷ nhập thần này, chỉ
cần căn cứ tia nhìn của hai người, sau đó có thể công kích.
- May mắn là ta cùng một chỗ với bọn họ.
Tôn Thiên Lãng thầm hô may mắn, nếu như không cùng một chỗ với Diệp
Trần, hắn tuyệt đối không dễ chịu như thế, rất có thể đã bị bắt giết,
hắn đã quyết tâm đứng về phía nhóm Diệp Trần, hắn biết rõ, mất đi nhóm
người Diệp Trần, cho dù bảo vật có nhiều như thế nào, cũng không thể
mang trở về.
A!
Thỉnh thoảng, tiếng kêu thảm thiết truyền ra, đã có mười một người sa lưới, gần một nửa nhân số.
Lúc này, mọi người cùng thở ra một hơi, bọn họ đã thấy được ánh sáng đỏ rực.
- Nhanh lên, mọi người không được buông lỏng cảnh giác.
Thần kinh Tần Liễu không được thư giãn, ngược lại càng căng thẳng hơn,
kinh nghiệm nhiều năm thám hiểm nói cho nàng biết, thời điểm như sắp
thoát khỏi nguy hiểm này, ngược lại, là thời khắc nguy hiểm nhất.
Vừa dứt lời, mấy chục chu võng lớn bao trùm tới đây, dưới huyệt động
này, ngoài trừ hai Bộ Sát Giả Chi Hậu, còn có đại lượng Đế Vương Bộ Sát
Giả.
- Không!
Mắt thấy sắp thoát khỏi nguy hiểm, rất nhiều người vô ý thức buông lỏng thần kinh, nhưng chạm mặt với mấy chục chu võng
lớn, trong nháy mắt, bọn họ đều tuyệt vọng.
- Huyền Diệu Nhất Kích!
Tần Liễu quát một tiếng, Phương Thiên Chùy trên tay nàng xuất ra một thông đạo hình chữ nhật sáng rực.
- Mau tiến vào! Tần Liễu lướt vào đầu tiên.
Bốn người Diệp Trần theo sát phía sau.
Rầm rầm rầm!
Thông đạo hình chữ nhật không ngừng bị hư hỏng, lúc này, bốn người đã đi vào trong thông đạo.
Nguy nan trước mắt là thời khắc tốt nhất để thể hiện ra thực lực mạnh yếu của cá nhân.
Kiên Giáp Vương hai tay kết ấn, trực tiếp ngưng tụ ra bên ngoài cơ thể
một ngọn núi màu vàng đất, mang theo Hạ Hầu Tôn phóng tới một chỗ khác
trong huyệt động, tùy ý để mạng nhện bao trùm, Quảng Lâm vương, Băng
Thương Vương cùng với Mặc Sĩ Hổ thì nhẹ nhõm hơn một chút, ba người liên thủ khởi động một vòng bảo hộ cỡ lớn, thế như chẻ tre lão giả gầy gò
thi triển ra siêu cường phong độn, mang theo thanh niên dùng một phương
thức huyền tuyệt không thể tả bay vút, quỹ tích cũng không có, Thiết Thủ Vương lẻ loi một mình, lộ ra thập phần chật vật, bất quá vận khí của
hắn không tệ, chung quy vẫn có thể biến nguy thành an.