Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 798: Chương 798: Thu hoạch hỏa lê thụ, quyết đấu! (Thượng)




Tần Liễu cười, nói:

- Tuy là còn chưa tìm được mộ địa, nhưng một gốc thủy nguyên quả thụ cũng coi như là thu hoạch cực lớn rồi, chuyến đi này không tệ, Diệp Trần, Mộ Dung, sau này tới Huyền Tông của chúng ta làm khách, thủy nguyên quả nhất định sẽ biếu các ngươi không ít đâu.

Nàng có thể lấy được thủy nguyên quả thụ này còn nhờ Diệp Trần phát hiện, bằng không thì khu rừng lớn như vậy, rất khó tìm thấy, so với thủy nguyên quả thì thủy nguyên quả thụ mới chính là bảo bối, thủy nguyên quả thì còn có thể mọc tiếp. nhưng không có thủy nguyên quả thụ thì cái gì cũng không có.

- Tiền bối cứ yên tâm, chúng ta sẽ không khách sáo đâu.

Diệp Trần cũng không tiếc nhiều lắm, dù sao đi nữa thì hoa thảo giới của hắn cũng không chứa hết được.

Có thể là vì bù đắp tiếc nuối của Diệp Trần, năm người bay thêm một đoạn nữa, Diệp Trần liền phát hiện một gốc thượng phẩm linh thụ khác, gốc thượng phẩm linh thụ này không lớn như thủy nguyên quả thụ, đại khái cao cỡ một trăm trượng, có chu vi cỡ một dặm, vừa vặn đủ chứa trong hoa thảo giới.

Tần Liễu tấm tắc, nói:

- Đây là thượng phẩm hỏa lê thụ, Diệp Trần, vận khí của ngươi không tồi, gốc hỏa lê thụ này này tuy là không có hỏa hầu thâm như thủy nguyên quả thụ, nhưng cũng có mấy ngàn năm hỏa hầu, hơn nữa cũng vừa vặn trồng vừa trong hoa thảo giới của ngươi, hỏa lê thụ có chứa hỏa thuộc tính, hỏa lê chẳng những có hiệu quả rất lớn với tu luyện giả có chân nguyên hỏa thuộc tính, hơn nữa còn có tác dụng rèn luyện cơ thể, đề thăng thể chất, đúng rồi, hỏa lê thụ rất hiếm gặp, không chỉ có tác dụng với võ giả nhân loại mà còn có hiệu quả y hệt với các chủng tộc khác, cũng giống như hoàn mỹ ma nhân huyết mạch của Mộ Dung Khuynh Thành vậy, sẽ không bị hạn chế.

Tần Liễu đã có được thủy nguyên quả thụ, nếu còn tranh hỏa lê thụ nữa thì không được phúc hậu cho lắm.

- Vận khí quả thực không tồi.

Diệp Trần nhìn quả lê trông như thủy tinh màu đỏ trên hỏa lê thụ, thỏa mãn gật đầu, rèn luyện cơ thể, đề thăng thể chất, hiệu quả này không khác gì so với linh năng tinh thạch, dù hiệu quả không bằng đi nữa thì cũng có thể bù đắp bằng số lượng, mấy quả trên hỏa lê thụ này ít nhất cũng có một hai ngàn quả!

- Khởi!

Vận chuyển chân nguyên, Diệp Trần muốn nhổ hỏa lê thụ vào trồng.

- Dừng tay!

Đột nhiên, cách xa trăm dặm truyền tới một tiếng quát, hai đạo thân ảnh phá không mà tới, tốc độ nhanh tới mức không tưởng tượng được, là hai tên Bán Bộ Vương Giả.

Diệp Trần thoáng chau mày, hạ thủ không chậm, thuận lợi đưa hỏa lê thụ vào trong hoa thảo giới, sau đó lại điền nhập một lượng lớn linh thạch thượng phẩm xuống thổ nhưỡng bên dưới, bổ sung chất dinh dưỡng nuôi cây, sau đó lại lấy ra một ít năng lượng bổ sung vào thái dương thạch treo phía trên của hoa thảo giới, cho hỏa lê thụ tiến hành quang hợp, để nó sinh trưởng bình thường.

- Muốn chết!

Nhìn thấy hỏa lê thụ biến mất, hai người bay tới không nói không rằng liền liên thủ phát động công kích, tấn công về phía Diệp Trần và người bên cạnh, thanh thế cực lớn.

- Kẻ nào?

Tần Liễu phẫn nộ quát một tiếng, lấy một địch hai, đánh bay kình khí kéo tới.

Bá! Bá!

Hai đạo thân ảnh đứng giữa không trung cách đó hơn mười dặm, một người thân hình cao lớn, vẻ mặt đờ đẫn, da có đường vân không giống nhân loại mà giống như cây cối, vô cùng thô ráp, kẻ còn lại là một tên có thân hình thấp bé, đen gầy dị thường, cái miệng nhọn, con mắt nhỏ xíu phát ra hung quang.

- Là bán bộ yêu vương!

Tần Liễu liếc mắt liền nhìn ra hai người không phải là nhân loại mà là dị loại, trung niên vẻ mặt đờ đẫn rõ ràng là bán bộ yêu vương do thụ mộc tu thành, còn cái tên thấp bé kia cũng là yêu thú tu thành bán bộ yêu vương, nhìn qua thì hẳn là yêu thú họ chuột, tính tình hung ác độc địa, rất giảo hoạt.

Thu hồi hỏa lê thụ, Diệp Trần nghiêng người nhìn về phía hai kẻ đó, chân mày không khỏi nhíu lại, hai gã này là bán bộ yêu vương, chắc chắn không phải hạng mèo chó thông thường, nói không ngoa chứ tùy tiện một tên đi tới là có thể khiến cho bọn họ đau đầu cả nửa ngày, chứ đừng nói gì tới hai tên.

- Lát nữa cẩn thận một chút,

Diệp Trần âm thầm truyền âm cho Mộ Dung Khuynh Thành, bắt hắn để lại hỏa lê thụ này rõ ràng là chuyện không có khả năng, bọn họ cũng không phải cá nằm trên thớt, mặc người chém giết, nếu thật sự quyết tử chiến một trận thì ai thắng ai thua vẫn còn chưa biết.

- Không cần lo lắng cho ta.

Mộ Dung Khuynh Thành khẽ gật đầu.

- Hai vị, các ngươi vô duyên vô cớ công kích chúng ta, hình như không được lễ phép cho lắm!

Tần Liễu cũng không muốn tranh đấu với hai tên bán bộ yêu vương, liền cố nuốt cơn giận, bình tĩnh nói.

Lão giả mỏ nhọn cười lạnh, nói:

- Để lại hỏa lê thụ thì bọn ta sẽ tha cho các ngươi một con đường sống, nếu như không chịu thì đừng trách bọn ta ra tay độc ác.

- Các ngươi muốn cường đoạt sao!

Tần Liễu nheo mắt lại.

- Giao hỏa lê thụ ra thì bọn ta tự nhiên sẽ không cường đoạt.

Lão giả mỏ nhọn nói, vừa nói vừa đánh giá năm người Tần Liễu, phát hiện tuy là nhân số của đối phương khá nhiều nhưng Bán Bộ Vương Giả chỉ có một, còn lại có tới hai người có tu vi Linh hải hậu kỳ đỉnh phong, một người là yêu thú cấp mười tu thành nhân loại, còn có một người cư nhiên có tu Linh hải cảnh trung kỳ đỉnh phong, chiến lực bình quân yếu hơn bọn hắn rất nhiều.

- Ngại quá, thứ cho bọn ta khó lòng tuân mệnh!

Thanh âm của Tần Liễu trầm xuống, nàng là Bán Bộ Vương Giả, có tôn nghiêm của chính mình, nếu như vừa bị kẻ khác đe dọa vài câu đã giao hỏa lê thụ ra thì đám người Diệp Trần sẽ đánh giá nàng thế nào, cho rằng nàng là kẻ nhát gan, sợ phiền phức, không có cốt khí, cho nên, giao ra hỏa lê thụ là chuyện không thể nào.

- Không giao thì chỉ có một con đường chết mà thôi.

Trong mắt của lão giả nhỏ con lộ ra hung quang, hầu như ngưng thành thực chất, vô cùng đáng sợ, bị hắn liếc mắt một cái thì toàn thân liền run rẩy, có cảm giác như đối mặt với cái chết.

- Bằng vào các ngươi?

Tần Liễu cũng bị chọc giận.

- Qủy Mộc Vương, bốn người bọn chúng giao cho ngươi, sao hả?

Lão giả thấp bé nghiêng đầu, nhìn vào trung niên cao to bên cạnh hỏi.

Trung niên đờ đẫn, nói:

- Được rồi!

- Được, vậy còn lại cứ giao cho ta.

Lão giả thấp bé nghiêng đầu qua, nói với Tần Liễu:

- Lâu rồi chưa giết qua Bán Bộ Vương Giả của nhân loại, ngươi nhìn da mềm thịt non, nhất định là rất ngon.

Sưu!

Đang nói tới đó, lão giả thấp bé đột nhiên biến mất tại chỗ, lăng không đánh về phía Tần Liễu, một tĩnh một động, làm cho người ta có một loại ảo giác phản ứng không kịp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.