Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 681: Chương 681: Thực lực chân thật của Diệp Trần




- Khó trách Tiêu Sở Hà từng thua ở tay của hắn.

Diệp Trần biến sắc, không dám lãnh đạm, trước đó lấy ba chiêu làm hạn định, hiển nhiên không phải là sinh tử quyết chiến chân chính, cho nên, thua một bậc cũng là thua.

Trường kiếm ra khỏi vỏ, Diệp Trần hít sâu một hơi, phóng ra một bước, một màn quỷ dị phát sinh, Diệp Trần phảng phất như linh hồn xuất khiếu, theo đi ra từ thể xác trước kia, một kiếm vung về phía kiếm khí đầy trời, rồi sau đó, bộ pháp biến đổi, lại Diệp Trần đi ra, cũng huy kiếm về phía không trung.

Ba cái!

Năm cái!

Bảy cái!

Trong nháy mắt này, Diệp Trần đi bảy bước, huyễn hóa ra bảy Diệp Trần, tuy rằng huy kiếm trước sau tự động, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác như là bảy Diệp Trần huy kiếm cùng một lúc vậy.

PHỐC PHỐC PHỐC!

Kiếm khí đầy trời tan hết, không gian bóp méo thoáng một phát.

- Kiếm thật nhanh!

Những người đang xem cuộc chiến bị kiếm pháp của Diệp Trần làm chấn kinh, nguyên một đám nghẹn họng nhìn trân trối.

- Nhất Kiếm Tru Không!

Lục Thiếu Du biến sắc, Chân Nguyên trong cơ thể bộc phát, đều dũng mãnh tiến vào trong trường kiếm, Chân Nguyên của kiếm khách từ trước đến nay tinh thuần, huống chi tu vị của Lục Thiếu Du đã là Linh Hải Cảnh hậu kỳ đỉnh phong, theo đại lượng Chân Nguyên rót vào, trường kiếm lăng lệ ác liệt trong tay hắn phảng phất vặn vẹo ra, giống như một đoàn ánh sáng vặn vẹo, mà tay của hắn, thì gắt gao nắm chặt lấy phần chuôi, đâm một kiếm về phía Diệp Trần.

Ba!

Một kiếm này đâm ra, giống như đột phá một bình chướng nào đó, đỉnh núi nơi Diệp Trần đứng, vặn vẹo khắp nơi, liếc nhìn lại, ví như ở đó có một tấm gượng thì hiện giờ tấm gương tùy thời đều có thể bị nghiền nát, mà thân ở trong 'tấm gương', Diệp Trần tự nhiên khó may mắn tránh khỏi.

- Cách phá toái không gian đã không còn xa nữa.

Mà Kiếm Tông Từ Nguyên biết rõ sự cường đại của một kiếm này, nói như vậy, chỉ có Vương giả Sinh Tử Cảnh mới có thể phá toái không gian, đương nhiên, Vương giả Sinh Tử Cảnh quá cường đại, cho dù chỉ vung quyền bình thường, cũng có thể phá toái không gian, mà dưới Vương giả Sinh Tử Cảnh, nửa bước Vương Giả cũng có năng lực nhất định có thể phá toái không gian, bất quá muốn trốn vào hư không, vẫn còn kém xa lắm, về phần dưới nửa bước Vương Giả, vẫn chưa từng nghe nói qua có người có thể phá toái không gian, một kiếm này của Lục Thiếu Du, có thể khiến cho không gian giống như một tấm gương, không ngừng vặn vẹo, có thể nghĩ được lực công kích sẽ mạnh tới bao nhiêu.

- Lôi phệ!

Thân kiếm có tia chớp màu bạc hội tụ về phía mủi kiếm, Diệp Trần không lui nửa bước, một kiếm bổ nghiên ra, Lôi cầu hoàn mỹ vô khuyết lăng không hiển hiện.

Ầm ầm!

Không gian lắc lư, đầy trời đột nhiên biến thành sí lam sắc, Diệp Trần và Lục Thiếu Du dưới ánh sáng mãnh liệt, cứ như là hai đạo bóng dáng vặn vẹo, tùy thời cũng có thể bị xé nát.

- Tốt, ta quả thật không nghĩ tới, thực lực đã đạt đến trình độ này rồi, ta thừa nhận ta đã xem thường ngươi, toàn bộ bọn ta đều đã xem thường ngươi.

Lục Thiếu Du bị lực nổ tung của lôi cầu kia chấn đến khí huyết sôi trào, một ngụm nghịch huyết suýt nữa phun ra, một kiếm này của hắn, đến cùng chỉ chạm đến biên giới phá toái không gian, cách phá toái không gian chính thức vẫn còn rất xa, phải biết rằng không gian không phải là tấm gương, cũng không yếu ớt như vậy, nhìn như sắp sửa sụp đỏ, kỳ thật còn có thể thừa nhận lực đạo như trước thêm vài lần nữa, một bước này, khó như lên trời.

- Lại mạnh như thế sao.

Tiêu Sở Hà sắc mặt tái nhợt, trong mắt hiện lên thần sắc phức tạp, trong khi hắn còn đắm chìm trong tranh đấu của thanh niên ngũ cự đầu, Độc Cô Tuyệt và Diệp Trần đều đã lặng yên đuổi theo, cũng có chỗ vượt qua, việc này đả kích với hắn tương đối lớn, phủ nhận hết thảy của hắn.

- Chiêu thứ ba, đến lượt ta!

Diệp Trần bỏ qua dư âm của lực bạo tạc, thân hình nhoáng một cái, bóng dáng thoáng tiêu tan, lúc xuất hiện lần nữa, đã đến bên cạnh Lục Thiếu Du.

- Linh Tê Nhất Kiếm, Tam liên trảm!

Linh Tê Nhất Kiếm, nhanh đến mức tận cùng, chỉ còn lại hào quang lập loè.

Đinh!

Đinh!

Xùy~~!

Kiếm của Lục Thiếu Du cũng không chậm, Diệp Trần đã ngăn trở được hai kiếm trước, chỉ là kiếm thứ ba, hắn rốt cục ngăn không được, không phải là hắn không đủ nhanh, mà là hắn không nắm giữ được tiên cơ, dưới tình huống không nắm được tiên cơ, chỉ cần kiếm không nhanh bằng Diệp Trần, chỉ có một đường bại.

Cánh tay phải mát lạnh, Lục Thiếu Du bay rớt ra ngoài.

Lẳng lặng yên đứng trên không trung, sí lục sắc một bên vẫn còn chưa tiêu tán, Diệp Trần thản nhiên nói:

- Ba chiêu đã qua.

Lục Thiếu Du nhìn nhìn vết kiếm nơi cánh tay phải, mặt mũi tràn đầy vẻ khiếp sợ.

- Cái này?

Mà Kiếm Tông Từ Nguyên căn bản không ngờ tới sẽ phát sinh loại chuyện này, giật mình nhìn về phía Tạ Bách Đình, hai mặt nhìn nhau, không biết nên nói gì cho phải.

Tạ Bách Đình mấy lần há miệng muốn nói gì đó, mấy lần ngậm miệng, cuối cùng mới nói:

- Aizz già rồi, mắt mờ, ngay cả sâu cạn của một người trẻ tuổi cũng nhìn không ra.

Từ Nguyên khổ sở nói:

- Không phải chúng ta mắt mờ, mà là người trẻ tuổi này quá ưu tú, bất hiện sơn bất lộ thủy (*không đụng ta thì không biết hàng), ai cũng không biết sâu cạn của hắn.

Giật mình đâu phải chỉ có mấy người này, ở đây không ai không kinh hãi cả, vốn khi Độc Cô Tuyệt đánh bại Tiêu Sở Hà, sau đó, Diệp Trần vốn không được coi trọng đánh bại Lục Thiếu Du, hai trong số thanh niên ngũ cự đầu lần lượt xuống ngựa, người phía trước còn may, ngay từ đầu đã được mọi người thừa nhận, nhưng người thứ hai căn bản không được coi trọng gì cả, chỉ cho là sau khi Độc Cô Tuyệt đánh bại Tiêu Sở Hà cũng không còn gì đáng xem nữa, theo nhận thức của tất cả bọn hắn Diệp Trần có lợi hại hơn nữa cũng chưa tiếp cận với cấp độ của thanh niên ngũ cự đầu, tối đa tiếp cận thôi.

Nhưng sự thật lại nói cho bọn hắn biết.

Độc Cô Tuyệt là yêu nghiệt.

Diệp Trần cũng là yêu nghiệt.

Trong vòng một năm, thực lực của Độc Cô Tuyệt có thể tăng lên vài lần, Diệp Trần cũng có thể tăng lên vài lần, không có chuyện gì mà hắn không làm được cả.

- Khó trách hắn nói, Độc Cô Tuyệt có tư cách khiêu chiến hắn!

Có người bừng tỉnh đại ngộ.

- Hiện giờ còn khó mà nói, phải xem hắn và Độc Cô Tuyệt quyết đấu như thế nào đã, bất quá ngược lại có chút lo lắng rồi, may là ta không có ly khai.

- Yêu nghiệt đấu yêu nghiệt, đây mới là quyết đấu đỉnh phong.

Ba chiêu hơi thắng Lục Thiếu Du một bậc, không còn ai dám coi thường Diệp Trần nữa, nguyên một đám tĩnh tâm chờ đợi quyết đấu giữa Độc Cô Tuyệt và Diệp Trần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.