- Lôi Sư Biến bị phá? Không thể nào, chiêu này ngưng tụ hai thành thực lực của ta, trong cấp độ Tinh Cực Cảnh tuyệt đối không ai có thể phá được. Nhất định là có chỗ nào đó sai sót! Tiểu tử, đi chết đi! Lơi Sư Bách Liệt Biến!
Vẻ mặt tên đảo chủ đầy vẻ khó tin, một chiêu Lôi Sư Biến này của hắn giết vô số người nhưng chưa có ai chính diện phá được. Khuôn mặt hắn vặn vẹo khó coi, gầm lên một tiếng, song chuỳ liên tiếp chấn động. Lôi điện ầm ầm bùng nổ, lại một đầu lôi đình sư tử mạnh mẽ lao ra rồi bạo liệt thành vô số tiểu lôi chưởng hình cầu như mưa sao băng trút xuống đầu Diệp Trần.
- Tinh Cực Cảnh vô địch cường giả cũng chỉ có vậy!
Diệp Trần lúc này cũng đã đại khái nắm được thực lực của tên đảo chủ này, kiếm chiêu của hắn vẫn không thay đổi, kiếm quang phóng lên trời, một kiếm này vừa ra, lôi chưởng lập tức bị chôn vùi.
"Phanh!"
Kiếm khí sắc bén phá toái hư không, chém lên người đảo chủ, chấn hắn văng đi hơn một ngàn mét.
- Đảo chủ bị đánh bại? Ta không có nhìn lầm chứ?
- Một kiếm phá vỡ sát chiêu của đảo chủ! Chẳng lẽ chúng ta nhìn lầm? Tên tiểu tử này chính là giả heo ăn thịt hổ?
Tên đảo chủ bị đánh văng ra xa thì bốn phía trở nên lặng ngắt, một khắc sau mới có bảy tám tiếng nghị luận truyền ra, kèm theo đó còn có âm than hít hà sợ hãi.
Hai nắm tay Tôn nguyên lão siết chặt lại nổi rõ cả gân xanh, hắn không tin Diệp Trần có thực lực cường hãn như vậy. Lúc trước hắn và Diệp Trần đã chiến đấu qua, tuy hắn rơi xuống hạ phong nhưng nếu muốn phân thắng bại tối thiểu cũng phải trăm chiêu. Nhưng lúc này mới qua bao lâu mà chiến lực của đối phương đã đạt tới trình độ khủng khiếp như vậy?
- Đừng có nháo lên, đảo chủ không thể thua được!
Tôn nguyên lão quát lớn.
Vương phó đảo chủ và Thôi phó đảo chủ liếc nhìn nhau, hai người đều từ trong mắt đối phương thấy vẻ ngưng trọng và kinh hãi không thể che giấu. Đảo chủ có toàn lực ứng phó hay không, hai người bọn họ là rõ ràng nhất. Đảo chủ toàn công kích mà cũng không làm gì được Diệp Trần thì không hề nghi ngờ gì, thực lực của Diệp Trần dĩ nhiên siêu việt bọn họ.
Mê Vụ điện bị cày ra một cái rãnh rộng mấy mét dài hơn ngàn mét, cơ hồ cắt qua một nửa đại điện. Chỗ điểm cuối của cái rãnh, bụi đất tung bay, một dòng điện lưu bắt đầu khởi động.
"Vù!"
Cuồng nóng nóng cháy mang theo bụi đất xoay tròn xung quanh đảo chủ. Trên người hắn phát ra một tầng kim quang sáng chói, bên trên kim quang điện xà chằn chịt.
Ngẩng đầu lên, đảo chủ nhìn về phía Diệp Trần, nói:
- Không thể không thừa nhân, ngươi chính là Tinh Cực Cảnh cường giả cường đại nhất mà ta đụng phải. Nhưng muốn đánh bại ta cũng không phải dễ dàng như vậy, ta có thể ngồi lên vị trí đảo chủ của Mê Vụ Đảo này không chỉ dựa vào mỗi Oanh Lôi Chuỳ, trên người ta còn có một kiện Thượng phẩm phòng ngự bảo khí, chính là kiện Kim Lưu Giáp này. Dưới Linh Hải Cảnh, không ai có thể công phá được phòng ngự của ta! Ngươi cũng không thể!
- Thượng phẩm phòng ngự bảo giáp - Kim Lưu Giáp? Đảo chủ lại có tới hai kiện Thượng phẩm bảo khí, một công một thủ!
- Xem ra tiểu tử này chết chắc rồi, cho dù chiến lực của hắn có mạnh hơn đảo chủ thì chỉ bằng vào Kim Lưu Giáp đảo chủ cũng có thể chậm rãi đùa chết hắn.
- Đúng vậy, Thượng phẩm phòng ngự bảo khí có thể tăng phúc tới bảy tám thành phòng ngự!
So sánh với Diệp Trần tuổi còn trẻ thì mọi người càng nghiêng về phía tên đảo chủ hơn, trong đó một phần cũng là vì đố kỵ với Diệp Trần. Mà người cao hứng nhất đương nhiên chính là Tôn nguyên lão.
- Thượng phẩm phòng ngự bảo khí - Kim Lưu Giáp? Rất tốt, ta muốn nó!
Diệp Trần đối với cặp thiết chuỳ của tên đảo chủ này không có nhiều hứng thú lắm! Nhưng không ngờ tên này ngoài Oanh Lôi Chuỳ ra còn có một kiện Kim Lưu Giáp nữa.
- Khẩu xuất cuồng ngôn, ta có Kim Lưu Giáp thì đã đứng ở thế bất bại rồi, ngươi ngay cả một điểm hi vọng cũng không có đâu, Lôi Sư Bách Liệt Biến!
Đảo chủ căn bản không sợ Diệp Trần công kích nên hắn bỏ luông phòng ngự, thân hình thẳng tắp lao tới, Oanh Lôi Chuỳ điên cuồng tấn công Diệp Trần.
Đây chính là đấu pháp lấy mạng đổi mạng.
Đương nhiên đảo chủ hắn rất tự tin vào phòng ngự của bản thân nên không lo lắng gì về nguy hiểm tính mạng cả.
- Để ta xem cái xác rùa của ngươi cứng đến mức nào!
Cổ phác trường kiếm trên hồn hải chấn động, Kiếm Ý xé nát hư không, dưới ánh mắt kinh hãi của tên đảo chủ mãnh liệt toả ra. Diệp Trần bước tới một bước, tay nắm Thuỷ nguyên khí thuân thế chém ra.
Một kiếm này ẩn chứa Kiếm Ý quá mãnh liệt, trên đường phóng tới tên đảo chủ, nó khiến cho vật thể bốn phía dều bị nghiền nát, một ít trưởng lão có ý chỉ hơi thấp cũng bị Kiếm Ý ảnh hưởng, bảo khí trên tay kịch liệt run động.
"Đông!"
Tên đảo chủ bị đánh văng ngược ra sau, khoé miệng đầy máu.
Kiếm khí quá đáng sợ, mặc dù đã qua một tầng phòng ngự của Kim Lưu Giáp nhưng vẫn khiến tên đảo chủ bị thương không nhẹ. Trong lúc này, một kiện Thượng phẩm phòng ngự bảo khí giống như để làm cảnh vậy.
- Phá!
Bước tới bước thứ hai, Diệp Trần đồng thời chém ra kiếm thứ hai. Một kiếm này so với một kiếm trước còn cường đại hơn, đánh cho tên đảo chủ thất khiếu chảy máu, tóc tai tán loạn.
Kiếm thứ ba, tên đảo chủ phun ra một vòi máu tươi.
- A a a a a ....
Hắn hét lên một tiếng, trong nội tâm đầy sợ hãi, nói:
- Lên, toàn bộ lên cho ta, liên thủ giết chết hắn cho ta, nhanh lên!
Giờ khắc này, Diệp Trần mang tới cho hắn áp lực quá lớn, lớn đến nỗi hắn không thừa nhận được. Hắn hiểu, nếu tiếp tục nữa thì cho dù có Kim Lưu Giáp thì hắn cũng sẽ bị chém chết. Tên trẻ tuổi này đã đánh vỡ nhận thức của hắn, đồng thời đánh vỡ luôn quy luật phán định cấp độ trong Tinh Cực Cảnh. Tên Diệp Trần này giống như Huyền Hầu năm xưa, cũng bỏ qua các quy tắc, bỏ qua hết thảy, bất kỳ cái lý luận hay thường thức gì ở trên người nàng đều không thể nào đúng được. Và hiện nay Diệp Trần cũng như vậy.
- Đảo chủ muốn chúng ta ra tay, có muốn lên không?
- Đảo chủ cũng thua, chúng ta lên có tác dụng gì sao? Nếu như giết không chết hắn thì chính là chúng ta chết!
Tôn nguyên lão hít sâu một hơi, nói:
- Mọi người không cần phải sợ, hắn cũng chỉ có công kích lợi hại một chút mà thôi, trên người hắn cũng không có THượng phẩm phòng ngự bảo khí, chúng ta cùng tiến lên còn sợ không giết được hắn sao? Nhân số chúng ta cũng cả trăm người, giết hắn rất dễ dàng!
- Tựa hồ có lý!
- Giết!
- Giết!
Trong đám người này, cũng có gần một nửa lao lên, số còn lại hoặc là có chút băn khoăn hoặc là muốn xem tình thế thế nào, còn có một bộ phận chính là bàn quang xem náo nhiệt.
- Thôi huynh?
Vương phó đảo chủ nhìn về phía Thôi phó đảo chủ, có ý hỏi.
Thôi phó đảo chủ lạnh nhạt nói:
- Ngươi muốn ra tay thì lên đi, ta sẽ không lên!
- Ha ha, ta cũng sẽ không lên!
Lấy Tôn nguyên lão cầm đầu, mấy chục người tay nắm vũ khí từ bốn phương tám hướng công kích tới Diệp Trần. Khí tức hỗn loạn hội tụ cùng một chỗ tạo ra một sự phá hoại khủng khiếp.
Diệp Trần cười lạnh, trước kia khi Kiếm Ý còn chưa tiến triển thì có lẽ hắn còn có chút kiêng kỵ, nhưng hiện tại, chỉ cần hắn không muốn thì không ai có thể vây công được hắn.
"Xoẹt!'
Ai nói Kiếm Ý chỉ có thể tăng phúc cho lực công kích? Kiếm Ý xoay quanh người Diệp Trần, Diệp Trần dùng tốc độ siêu việt cực hạn, nhấp nháy mấy cái đã thoát ra khỏi vòng vây.
- Thanh Liên hoá khí! Chết hết cho ta!
Thanh Mộc Kiếm xét qua trước mặt, rậm rạp kiếm khí toả ra theo hình quạt bao quát cả đám nguyên lão và trưởng lão vây công Diệp Trần vào trong.
"Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt! ..."
Kiếm khí bao hàm Kiếm Ý khủng bố vô kiên bất tồi quét tới đâu thì người nơi đó liền ngã xuống, cái gì hộ thể chân nguyên, cái gì Trung phẩm phòng ngự bảo khí đều chỉ là giấy lộn.
Một cái chớp mắt!
Đúng, chỉ trong một cái chớp mắt!
Mấy chục người xông lên đã mất đi hơn một nửa, số còn lại đều bị thương mang theo vẻ hoảng sợ không thể hình dung được.
Diệp Trần không hề cho bọn chúng có thời gian để hối hận mà xuất ra một thức bá đạo nhất trong Thanh Liên kiếm pháp là Thanh Liên khai sơn. Kình thiên kiếm mang quét ngang cả chân trời, tàn thi vung vãi khắp nơi.
- Chạy!
Mấy người may mắn còn sống đều thập phần hối hân, con mẹ nó ai nói giết hắn dễ dàng chứ? Tiểu tử này tuyệt đối là quái thai, quần công không có hiệu quả, trừ khi có rất nhiều Tinh Cực Cảnh cực hạn cường giả liên thủ công kích thì may ra, nếu không đến càng nhiều người thì chỉ càng nhiều thêm xác chết mà thôi.
- Vương phó đảo chủ, cứu ta!
Một người phóng tới chỗ Vương phó đảo chủ và Thôi phó đảo chủ hi vọng được bọn hắn bảo vệ.
Vương phó đảo chủ lắc lắc đầu, lách mình tránh đi.
Thôi phó đảo chủ thì dứt khoát hơn, một đao chém ra, người kia liền phân thành hai nửa.
Thấy vậy, mấy người không lên tham chiến thầm hít một ngụm khí lạnh. Ngay cả hai vị phó đảo chủ cũng muốn làm phản rồi, may mắn bọn họ không có nong đầu đi lên chịu chết.
- Hai người các ngươi dám phản bội ta?
Đảo chủ không thể tin được khi thấy Thôi phó đảo chủ ra tay độc ác vô tình và dứt khoát giết một tên tới cầu cứu như vậy.
Thôi phó đảo chủ lạnh nhạt nói:
- Ta quy thuận ngươi khi nào? Ngươi đã làm đảo chủ nhiều năm rồi, cũng tới lúc thoái vị là vừa!
- Tốt, tốt lắm, các ngươi nhớ kỹ cho ta, chờ ngày ta trở về, các ngươi không ai có thể sống sót!
Dứt lời hắn liền xoay người muốn chạy đi.
"Vù!"
Thôi phó đảo chủ tiến lên chặn trước mặt hắn, rồi nói với Vương phó đảo chủ:
- Không thể để hắn trốn thoát, ngươi cũng hiểu được đạo lý này chứ?
Vương phó đảo chủ khẽ thở dài một hơi, thân hình loé lên phong toả đường trốn của tên đảo chủ, nói:
- Ngươi tốt nhất là nên lưu lại a!
Tên đảo chủ trên mặt lúc trắng lúc xanh, toàn thân run lên vì giận dữ.
- Tại sao có thể như vậy?
Tôn nguyên lão không thể nào ngờ được kết quả lại biến thành thế này, hắn oán độc liếc mắt nhìn Diệp Trần, hết thảy đều do tiểu tử này mà ra.
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng hắn lại lén lút trốn đi.
Diệp Trần cười lạnh, ngón trỏ tay trái duỗi ra, cách không điểm một chỉ, một đạo Thanh Liên kiếm khí phá không bay ra đực một lỗ trên trán tên Tôn nguyên lão kia.
Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi toàn bộ người lên tham chiến đều chết sạch.
Hiện tại chỉ còn một mình tên đảo chủ.
Lúc này hắn đang cùng hai vị phó đảo chủ kịch chiến, chiến lực của ba người tương đương nhau, đảo chỉ chỉ có phòng ngự mạnh hơn hai người kia mà thôi, cho nên trong lúc nhất thời không ai làm gì được ai cả.
- Thanh Liên già thiên!
Một mảnh kiếm quang chém mạnh lên phòng ngự của tên đảo chủ, rồi phá nát phòng ngự của hắn. Người ra tay chính là Diệp Trần, cho tới bây giờ hắn thực sự vẫn chưa dùng toàn bộ thực lực của mình, hắn cảm thấy không cần phải dùng toàn lực, nếu phải dùng thì quá kinh thế hãi tục!
Mặc dù là thế, Diệp Trần vẫn có thể công phá phòng ngự của tên đảo chủ, khiến cho hai vị phó đảo chủ kính sợ không thôi. Sự cường đại của THượng phẩm phòng ngự bảo khí bọn họ làm sao không rõ? Lúc trước chính hai người vẫn còn đang quần chiến với tên đảo chủ đó thôi!
"Rầm rầm rầm ..."
Nhân cơ hội này, hai vị phó đảo chủ mãnh liệt cuồng công khiến cho tên đảo chủ thổ huyết không ngừng.
"Xoẹt!"
Kiếm quang loé lên, một đoá tiểu Thanh Liên nhánh chóng phóng đại trong mắt tên đảo chủ, hộ thể chân nguyên của hắn vốn đã hỗn loạn không chịu nỗi roẹt một cái tiêu tán, trên trán hắn nhiều thêm một cái lỗ máu.
Máu tươi phụt ra đem toàn thân tên đảo chủ biến thành một huyết nhân.
- Kết cục của ngươi cũng không khá hơn đâu, Cửu Khúc Nghịch Linh Thảo không phải là thứ mà người có thể độc chiếm!
Câu nói cuối cùng ẩn chứa toàn bộ số chân nguyên còn lại của tên đảo chủ lan ra bốn phương tám hướng.
Sau khi cười hắc hắc một tiếng, hắn liền rơi xuống đất.
Sắc mặt Diệp Trần trầm xuống, tiếng rống vừa rồi của tên đảo chủ đã vang vọng cả Mê Vụ Đảo, không có trăm vạn thì cũng có tám mươi vạn người nghe được. Mặc dù bọn họ không thể khẳng định trên người Diệp Trần có Cửu Khúc Nghịch Linh Thảo hay không, tối đa chỉ là hoài nghi nhưng mục đích của tên đảo chủ kia đúng là muốn cho mọi người hoài nghi, đến lúc đó, mặc kệ Diệp Trần có hay không cũng khó mà không liên quan.
Tên gia hoả chết tiệt này chết cũng không chịu yên!
Diệp Trần không cần nhìn cũng có thể cảm giác được những ánh mắt khác thường từ khắp hướng nhìn lên hắn, trong đó có cả hai vị phó đảo chủ vừa mới liên thủ với hắn diệt sát tên đảo chủ.
- Diệp nguyên lão, à không, Diệp huynh, ngươi thực sự có Cửu Khúc Nghịch Linh Thảo?
Vương phó đảo chủ hỏi.
Diệp Trần liếc mắt nhìn hắn một cái, người này cho hắn ấn tượng cũng không tệ, đáng tiếc, chỉ cần là võ giả không ai không hị vọng bản thân cường đại hơn, cho nên hắn thản nhiên nói:
- Ta nói không có, ngươi có tin không?
Vương phó đảo chủ cứng họng không biết nói gì. Đúng vậy, hiện tại có hay không cũng không trọng yếu, trọng yếu là người khác có tin là Diệp Trần có hay không. Người tin thì sẽ cho là có, người không tin sẽ cho là không có, trừ khi Diệp Trần có cách chứng minh bản thân hắn không có hoặc là trực tiếp lấy ra Cửu Khúc Nghịch Linh Thảo chứng minh là có.