Ads
Chương 1205: Thủy Hỏa Vô
Tình đại thành
Bất tri bất giác, Diệp Trần đã ở bên trong Hồng Hoang lĩnh hơn nửa
tháng, trong hơn nửa tháng này, hắn trọn vẹn đã cùng Huyết Dực Long chi Vương
giao thủ sáu lần, chân nguyên trong cơ thể chỉ còn lại có khoảng một phần mười,
nếu đổi thành tu vi hiện giờ thì đại khái cũng là 110 năm, so với lúc hắn vừa
tiến vào Sinh Tử Cảnh cũng không kém nhiều lắm.
"Nhanh thật, Thủy Hỏa Vô Tình bất cứ lúc nào cũng sẽ đại thành."
Bất quá, trong nội tâm Diệp Trần cũng không có bất kỳ bất an nào, năm lần trước
cùng Huyết Dực Long chi Vương giao thủ, so với lần thứ nhất thì Diệp Trần đã mạnh
hơn không ít, còn Huyết Dực Long chi Vương so với lần thứ nhất thì bị thương
nặng hơn nhiều. Đến lần thứ sáu, Diệp Trần thiếu chút nữa đã chém rơi đầu Huyết
Dực Long chi Vương, thực lực tăng cường thêm không dưới năm phần mười, còn Thủy
Hỏa Vô Tình từ tiểu thành đã sắp đạt tới gần đại thành, lực sát thương gia tăng
không thể tả được.
"Một khi Thủy Hỏa Vô Tình đại thành, chiến lực của ta chỉ sợ là có thể ép
thẳng tới Lục Tinh!"
Thủy Hỏa Vô Tình không phải là Đỉnh giai áo nghĩa võ học bình thường, lực sát thương
cao gấp mấy lần so với võ học đồng cấp. Cho nên, dù cho Thủy Chi Áo Nghĩa cùng
Hỏa Chi Áo Nghĩa của Diệp Trần chỉ mới là cảnh giới đại thành chứ chưa đạt đến
viên mãn thì Thủy Hỏa Vô Tình cũng có thể được so sánh với trình độ Đỉnh giai
áo nghĩa võ học. Như thế, luận về võ học thì Diệp Trần không thua kém bất kỳ kẻ
nào, từ Lục Tinh trở xuống, đoán chừng không ai có thể siêu việt hắn, hơn nữa
Lục giai Hủy Diệt Kiếm Ý lại là Thiên cấp Trung giai công pháp, còn Thanh Liên
Kiếm Quyết tu luyện ra được chân nguyên thuần khiết, hoàn toàn không có bất kỳ trở
ngại nào.
"Sinh Tử Cảnh chiến lực có cấp độ cực hạn là thập tinh, thật không biết sau
cấp bậc Lục Tinh thì sẽ là cái tràng cảnh gì."
Thực lực càng được đề cao, đồng thời cũng làm cho Diệp Trần đối với các cảnh giới
về sau càng thêm hiếu kỳ.
Thời đại này, sức chiến đấu cao nhất của Chân Linh thế giới bất quá là Lục
Tinh, mà lại là nguyên một đám thần long ẩn tích, thấy đầu không thấy đuôi.
Diệp Trần duy chỉ vừa thấy được một vị Lục Tinh Vương giả, chính là Hỏa Hoàng,
nhưng đáng tiếc ông đã chết. Cho nên, không ai biết rõ Thất Tinh chiến lực, là
cái tràng cảnh gì chứ đừng nói chi là Bát Tinh hay Cửu Tinh rồi.
Đương nhiên, Diệp Trần kỳ thật có thể hỏi Nguyên Hoàng tiền bối, thế nhưng, có
nhiều thứ mà dù nói thế nào cũng không thể hình dung được, nhất định phải tận
mắt nhìn thấy. Nguyên Hoàng thật vô cùng hùng mạnh, tại thời đại của hắn cũng
là vô địch thiên hạ, là người đứng đầu trong danh sách mấy vị Phong Đế Vương
giả mạnh nhất của Chân Linh thế giới từ trước tới nay. Diệp Trần từ đối phương biết
được, Nguyên Hoàng ở vào thời kì đỉnh phong có chiến lực là Thất Tinh đỉnh
phong, một khi sử dụng tới Tam Hoa Tá Đạo, chiến lực tăng gấp bội, có thể đạt
tới Thất Tinh bá chủ cấp bậc. Tuy vậy, Nguyên Hoàng cũng không tiến hành thông
qua tử lộ thành công, bởi vì lúc ấy Nguyên Hoàng có tiếng tăm quá lớn nên luôn bị
dị tộc thám tử theo dõi tại Chân Linh thế giới, do vậy đám cao thủ dị tộc được
bố trí trấn thủ tử lộ đều mạnh một cách biến thái. Bất quá lúc đó, mặc dù bị
vây công nhưng Nguyên Hoàng ngược lại vẫn có thể toàn thân trở ra, thậm chí
giết chết một tên dị tộc cường giả.
Mà ở thời đại hôm nay, Chân Linh thế giới toàn diện suy yếu, Lục Tinh Vương giả
rải rác không có mấy vị. Đoán chừng chỉ cần có Thất Tinh cấp thấp chiến lực là có
thể thông qua tử lộ, điểm chênh lệch chính là một cấp bậc Thất Tinh Vương giả
mà thôi.
"Để có thể thông qua tử lộ, một là dựa vào thực lực, hai là dựa vào vận
khí, Diệp Trần ta sẽ không theo cách dựa vào vận khí để xông tử lộ."
Trong thiên địa tổng thể có lưu một chút hi vọng sống, dị tộc Vương giả trấn thủ
tử lộ tuy mạnh đến mức không còn gì để nói, nhưng có thể ở một số thời khắc,
thực lực dù có mạnh hơn nữa cũng không có biện pháp không có tý sơ hở nào, dưới
tình huống thực lực không đủ thì chỉ có cách dựa vào vận khí, nếu vận khí
nghịch thiên thì có lẽ cũng sẽ không gặp phải dị tộc Vương giả trấn thủ tử lộ,
nhẹ nhõm mà có thể xông qua tử lộ, rời khỏi Chân Linh thế giới.
Nhưng là Diệp Trần biết rõ, loại này tỷ lệ quá nhỏ rồi, dựa vào vận khí xông qua
tử lộ thì một trăm người chết hết một trăm, một ngàn người đoán chừng mới có một
gặp may mắn, việc sinh tử là không thể tự thao túng được.
Diệp Trần không thích đơn thuần dựa vào vận khí, đời người không thể một mực
dựa vào vận khí, bởi vì vận khí luôn luôn được dùng hết sạch, không có dư thừa.
"Trước hết, điều ta cần phải làm cho được chính là tồn tại thật mạnh mẽ tại
Chân Linh Thế Giới này."
Bất luận là theo đuổi cái gì, bất luận là mộng tưởng cái gì, điều kiện tiên
quyết là sống sót cho thật tốt, không có tánh mạng thì có theo đuổi hay mộng
tưởng nhiều hơn nữa đều chẳng qua chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước. Cho
nên, vì mục tiêu đạt tới đỉnh phong, vì mong muốn đi ra Chân Linh thế giới, vì ước
muốn thăm dò cảnh giới càng cao hơn, thậm chí tạo ra một cảnh giới vĩ đại như
trong truyền thuyết, Diệp Trần buộc phải phá hủy lần lượt các chướng ngại phía
trước, người ngăn cản giết người, Phật ngăn cản giết Phật.
Vô tình hay hữu ý, Diệp Trần liếc qua bên ngoài mấy ngàn dặm phát hiện cái con Sơn
Địa Quy kia nhìn chằm chằm vào hắn.
Gaoooooooooooooo!
Ngay lúc đó, Huyết Dực Long chi Vương lần thứ bảy bay đến.
"Ta đã đợi ngươi lâu rồi."
Diệp Trần chiến ý sôi trào nhìn xem Huyết Dực Long chi Vương.
Con mắt cực lớn có ánh vàng lập loè của Huyết Dực Long chi Vương không chứa bất
cứ tia cảm tình nào. Thực sự, nó đã có chút kiêng kị, thậm chí e ngại gã nhân
loại trước mắt. Mỗi một lần cùng đối phương giao thủ, thực lực của đối phương lại
tăng cao lên, tựa hồ không có cực hạn cuối cùng, nếu như nó không phải biết rõ
đối phương không còn bao nhiêu chân nguyên thì căn bản nó sẽ không tiến đến lần
nữa.
"Lần này nhất định phải giết chết hắn."
Gầm nhẹ, Huyết Dực Long chi Vương đánh về phía Diệp Trần.
"Giết!"
Hai tay cầm kiếm, Diệp Trần một cước giẫm nát tan đỉnh núi dưới lòng bàn chân, phóng
lên không trung vô cùng nhanh, kiếm khí tung hoành phóng thích.
"Không còn đến một thành rồi."
Kim Ngao lão tổ mượn con mắt Sơn Địa Quy đã chứng kiến hết thảy cảnh tượng này.
“Nhưng điều đáng nói ở đây chính là, Huyết Dực Long chi Vương còn chưa tới nơi,
hắn đã có ý động thủ trước, hắn tự tin có đến chín mươi phần trăm chắc chắn có
thể giải quyết đối phương. Nhưng cũng phải suy nghĩ một chút, chín phần mười dù
sao cũng là chín phần mười, không phải mười phần chắc chắn, hắn đã đợi nhiều
ngày như vậy thì chờ thêm một chút nữa thì có mất mát gì chứ?
Đợi Huyết Dực Long chi Vương rời khỏi, chính là thời điểm vẫn lạc của ngươi.”
Kim Ngao lão tổ khuôn mặt lộ ra nụ cười lạnh.
Rầm rầm rầm!
Cuồng bạo lãng khí quét ngang tám phương, một người một rồng trong khoảng thời
gian ngắn đã đại chiến mấy trăm hiệp, Huyết Dực Long chi Vương dù sao bản thân cũng
có Man Hoang lực lượng, công thủ nhanh chóng đều kinh người vô cùng, hơn nữa
Diệp Trần vì cố tình muốn lĩnh ngộ Thủy Hỏa Vô Tình nên không tính toán tốc
chiến tốc thắng. Cho nên một trận chiến này so trước đó càng thêm kịch liệt.
Xùy!
Long trảo lớn như cối xay gào xé rách tới, không gian lập tức bị xé nát trông
như một mảnh vải rách bươm.
Diệp Trần thân hình lóe lên tránh đi một trảo này, kiếm quang đồng thời lóe
lên, móng vuốt bên phải của Huyết Dực Long chi Vương lập tức bị chém bay ra
ngoài.
"Rống!" Huyết Dực Long chi Vương phát hiện, lần giao thủ này kịch
liệt hơn những lần trước nhiều, nhưng đối với phương tựa hồ đã mạnh hơn hẵn,
hai móng vuốt bên trên cánh của nó tràn ngập Man Hoang lực lượng, độ cứng rắn đã
tăng lên một cấp bậc nhưng đối với một kiếm vừa mới cắt qua đó, cái Man Hoang
lực lượng mỏng manh kia căn bản không có phát ra nổi bao nhiêu tác dụng.
Không chút do dự, Huyết Dực Long chi Vương hướng phía Diệp Trần phun ra “hơi
thở của rồng”, cái hơi thở của rồng này, nó chỉ có thể tái vận dụng sau
vài ngày kể từ lần trước đó, nó không phải Cự Long mà chỉ là có huyết mạch của cự
long mà thôi, mà cho dù là Cự Long đi nữa cũng không có khả năng phun ra hơi
thở của rồng một cách không có hạn chế như vậy.
"Đột phá cho ta!"
Lần này, Diệp Trần cũng không né tránh hơi thở của rồng nữa, mà là đón lấy hơi
thở của rồng mà xông đi lên, đây là điều chưa từng có ai dám làm từ trước
đến nay.
Ngay tại thời điểm hơi thở của rồng sắp thôn phệ Diệp Trần, một đoàn ngọn
lửa màu xanh biếc bỗng nhiên tại trên Thiên Hạt kiếm của Diệp Trần bắt đầu cháy
rừng rực, theo một kiếm của Diệp Trần, ngọn lửa màu bích lục cuồng quyển được
chém ra.
Vô thanh vô tức, hơi thở của rồng màu vàng kia đã bị chôn vùi, hóa thành một
chút điểm ánh vàng, bạc nhược rồi tiêu tán đi. Một ít ngọn lửa màu bích lục còn
lại, phảng phất giống như một dải lụa theo trên người Huyết Dực Long chi Vương
vẽ một đường vượt qua.
PHỐC!
Cơ thể Huyết Dực Long chi Vương hơi dừng lại, sau một khắc, thân thể khổng lồ của
nó đã bị bạo thành huyết vụ, một đạo chân nguyên hình bàn tay to lớn dò xét
tiến vào bắt lấy được một khỏa Yêu đan vàng sắc, tất cả sự tình này phát sinh chỉ
trong chớp mắt.
Tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, huyết vụ một lần nữa ngưng tụ trọng
sinh thành Huyết Dực Long chi Vương, chỉ là giờ phút này nó so với trước khi phun
ra hơi thở của rồng đã trở nên uể oải hơn gấp 10 lần, bất quá cũng khó
trách, Yêu đan trong cơ thể được rèn luyện vô số năm nay đã bị người khác lấy
mất, không thể nghi ngờ là đã bị thương bổn nguyên, muốn khôi phục lại thời
đỉnh cao cũng không biết năm nào tháng nào.
Không cam lòng, nhìn qua Diệp Trần một cái, Huyết Dực Long chi Vương vươn cánh
bay cao, chui vào trong đám 'Mây đen' bên trên.
"Chính là lúc này đây"
Kim Ngao lão tổ bị một kiếm cuối cùng của Diệp Trần làm cho hoảng sợ, một kiếm
kia đã đạt tới Tứ Tinh đỉnh phong chiến lực, bất quá cũng may là Diệp Trần
không có biện pháp một kiếm giết chết Huyết Dực Long chi Vương, nếu như có thể
giết chết nó thì một kiếm đó cũng không phải là Tứ Tinh đỉnh phong, mà tuyệt
đối là Tứ Tinh bá chủ. Tuy nhiên, Tứ Tinh đỉnh phong chiến lực còn không cách
nào hù dọa được Kim Ngao lão tổ, bởi vì hắn nhìn ra được chân nguyên trong cơ
thể Diệp Trần liền nửa thành đều không thừa nổi rồi, hắn còn hi vọng Diệp Trần
cùng hắn liều mạng mấy lần, như vậy chân nguyên tiêu hao càng nhanh hơn, càng
không có khí lực chạy trốn.
Vèo!
Kim quang lóe lên, Kim Ngao lão tổ hướng phía vị trí Diệp Trần cấp tốc bay đi,
phảng phất một viên Kim Sắc lưu tinh chói mắt.
"Rốt cuộc đã tới sao?"
Diệp Trần nghiêng đầu, hai con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng bỏ qua không
gian khoảng cách, khóa chặt lại đạo Kim Sắc lưu tinh này.
"Ha ha! Diệp Trần, hôm nay là tử kỳ của ngươi."
Kim Ngao lão tổ cất tiếng cười to, cách không một trảo vồ tới.
Ầm ầm!
Một mảng lớn ngọn núi gần đó bị cày thành đất bằng, kim quang hoàn toàn ngưng
tụ thành long trảo, vô cùng sắc bén, cương khí so với móng vuốt Huyết Dực Long
chi Vương không biết lợi hại gấp bao nhiêu lần.
Thân thể dịch chuyển tức thời trong hư không, Diệp Trần tránh đi một trảo này,
xuất hiện tại phía trước Kim Ngao lão tổ.
Kim Ngao lão tổ ngừng lại, thần sắc lành lạnh.
Diệp Trần mở miệng nói: "Ngươi có biết ta vì cái gì mà buông tha Huyết Dực
Long chi Vương không?"
"Ngươi có năng lực đánh chết Huyết Dực Long chi Vương sao?" Kim Ngao
lão tổ hỏi lại.
"Một con Sơn Địa Quy thì có thể nhìn ra lý lẽ gì, ta không giết Huyết
Dực Long chi Vương là vì muốn hấp dẫn ngươi tới, nếu như ta biểu hiện quá mạnh
mẽ, chỉ sợ ngươi hội quay đầu đi thẳng một mạch."
Một kiếm cuối cùng, Diệp Trần chỉ dùng ba thành thực lực, bởi vì trong một khắc
này, Thủy Hỏa Vô Tình của hắn rốt cục đã đại thành rồi, uy lực một điểm cũng không
kém cỏi Đỉnh giai áo nghĩa võ học bình thường, được phối hợp thêm Lục giai Hủy
Diệt Kiếm Ý, nếu muốn giết Huyết Dực Long chi Vương thì cũng quá dễ dàng, dù
sao thực lực của Huyết Dực Long chi Vương cũng chỉ là Tứ Tinh cao đẳng.
"Khẩu xuất cuồng ngôn."
Kim Ngao lão tổ trong nội tâm không tin, nhưng nhìn vào thái độ tỉnh táo của Diệp
Trần, lại để cho hắn có cảm giác bị lường gạt.
Thân thể bành trướng, Kim Ngao lão tổ biến thành bản thể Kim Ngao, thân thể bán
long bán quy cực lớn nghiền ép lên đến, không gian chi địa đều phảng phất đã
mất đi trụ cột, Thiên Địa không còn rõ ràng, không có chỗ để mượn lực, đây chính
là một chiêu mà hắn nhằm vào sự tinh thông Không Gian Áo Nghĩa của Phong Đế
Vương giả mà nghiên cứu ra, trăm phần khó chịu, trừ phi lúc hắn vừa khởi phát, đối
phương liền phải bỏ chạy nếu không tuyệt không có may mắn thoát khỏi.
Diệp Trần không có chạy trốn, Thủy Hỏa Vô Tình đã đại thành, hắn không cần gì
phải chạy trốn nữa rồi.
Thiên Hạt kiếm trong tay giơ lên cao, Diệp Trần hai tay cầm kiếm, sau khi hít
sâu một hơi, ngọn lửa màu bích lục lập tức hừng hực ngưng tụ thành một thanh
Thiên kiếm màu xanh biếc. Một kiếm tầng tầng vung chém xuống, không gian thiên
địa phía chân trời như bị tách ra, xuất hiện một tầng kiếm mạc màu xanh biếc,
Kim Ngao lão tổ thân thể một nửa tại kiếm mạc bên trái, một nửa tại kiếm mạc
bên phải.
"Không có khả năng!"
Kim Ngao lão tổ thân thể ngưng trệ tại trong hư không, trong ánh mắt tràn ngập
hoảng sợ.
Ầm! Bích quang bộc phát, Kim Ngao lão tổ thân thể nổ thành phấn vụn, từng đạo
máu tươi hướng phía bốn phương tám hướng bay trốn đi, nhưng những mảnh máu tươi
này bị bích quang đuổi theo lập tức đốt cháy thành hư vô.