Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 1028: Chương 1028: Từ Tĩnh tái hiện. (2)




Đợi khi người của Huyết Thiên đại lục rời đi hết, Phong Phiêu Linh mới đi tới trước mặt Diệp Tràn nói:

- Đã sớm muốn gặp mặt ngươi. Tại hạ Phong Lâu Phong Phiêu Linh.

Phong Lâu là một trong cửu tông ở Chân Linh đại lục cùng với Tà Vương lâu được xưng là song lâu.

- Đỉnh Vương Môn, Kỷ Hải Nhược!

Tông phát nữ tử cũng đi tới nói.

Đinh Vương Môn, mặc dù không có nằm trong cửu tông nhưng cũng là một tông môn ngũ phẩm cường đại. Mà Kỷ Hải Nhược lại đứng thứ mười tám trong bảng dự khuyết Sinh Tử Cảnh.

- Lưu Vân Tông, Diệp Trần!

Diệp Trần gật đầu mỉm cười, tự giới thiệu một chút.

Phong Phiêu Linh cười cười:

- Chúng ta đều biết ngươi xuất thân từ Diệp gia, là thái thượng trưởng lão của Lưu Vân Tông. Là thiên tài đứng đầu trong số các thiên tài ở Chân Linh đại lục. Trong các thiên tài ở Chân Linh đại lục, ngươi là người có bối cảnh thấp nhất, cũng là người khiến cho ta bội phục nhất.

Ba người cũng không tự cao tự đại, trò chuyện với nhau rất rôm rả.

- Được rồi, Diệp Trần! Ngươi giết chết Hổ thiếu, chỉ sợ Thiên Hổ yêu tông không bỏ qua. Ngươi tốt nhất nên cẩn thận.

Phong Phiêu Linh nhắc nhở Diệp Trần.

- Đúng vậy! Thiên Hổ yêu tông tuy không đấu lại Huyền tông nhưng vẫn có thể vây giết ngươi ở Huyết Thiên đại lục. Vương giả Sinh Tử Cảnh giữa hai đại lục rất ít khi giao lưu với nhau, cũng rất ít khi đến địa bàn của đối phương.

Kỷ Hải Nhược gật đầu.

Diệp Trần cười khổ nói:

- Ta không chỉ giết Hổ thiếu, trước đó ta cũng đã giết cả Lang thiếu!

- Cái gì? Ngươi còn giết Lang thiếu! Thật không biết nói ngươi như thế nào nữa.

Kỷ Hải Nhược mở to mắt nhìn Diệp Trần. Bọn họ cùng với Diệp Trần hoàn toàn khác nhau. Sau khi bọn họ rời khỏi Sinh Tử bí cảnh được truyền tống về Chân Linh đại lục. Cho nên cho dù có giết thiên tài của Huyết Thiên đại lục cũng không sao. Cho dù thế lực của hắn ở Huyết Thiên đại lục có cường đại đến mấy cũng không dám tới Chân Linh đại lục tìm bọn họ tính sổ.

- Ai!

Phong Phiêu Linh lắc đầu, lực bất tòng tâm.

- Đi một bước tính một bước. Ta vẫn có cơ hội xông qua cửa ải khó khăn này.

Diệp Trần không phải là người hay sợ hãi. Hắn có tự tin, chỉ cần tu vi đề thăng tới Sinh Tử huyền quan đệ tam trọng. Như vậy, cho dù có gặp phải Sinh Tử Cảnh vương giả cũng có thể chống lại. Dù sao so với những vương giả Sinh Tử Cảnh bình thường, trên nhiều khía cạnh mà nói hắn cũng không có thua kém bao nhiêu. Ngược lại còn có phần siêu việt hơn, tỷ như hủy diệt kiếm ý ngũ giai hay trên phương diện áo nghĩa võ học. Duy nhất chỉ có một điểm thua thiệt chính là chân nguyên cùng cường độ thân thể là không bằng.

- Hi vọng như vậy đi!

Trong nội tâm Phong Phiêu Linh và Kỷ Hải Nhược cũng không nghĩ Diệp Trần sẽ ngã xuống. Một thiên tài như vậy, nếu chết đi thì thật đang tiếc, cuộc sống cũng mất đi một phần đặc sắc.

- Diệp Trần! Lần này đa tạ ngươi.

Thương thế của Bắc Minh Huy không tính là nặng, hơn nữa Sinh Tử bí cảnh cũng có khả năng giúp cho thương thế khôi phục nhanh chóng. Sau khi thương thế khôi phục, Bắc Minh Huy ôm quyền cảm tạ Diệp Trần.

- Không có gì! Chúng ta đều là người của Chân Linh đại lục, nội bộ cạnh tranh thì về Chân Linh đại lục cạnh tranh. Còn gặp phải loại chuyện như thế này, ta cũng không muốn khoanh tay đứng nhìn.

Diệp Trần nói.

- Ngươi nói đúng!

Bắc Minh Huy đối với Diệp Trần có nhận thức mới. Nội tâm không chỉ coi hắn trở thành đối thủ cả đời này mà còn là một vị bằng hữu tốt.

Lại một hồi, Diệp Trần cùng Tư Đồ Hạo hàn huyên một hồi. Khi xưa Tư Đồ Hạo và Diệp Trần vẫn thường đối địch với nhau, dần dà về sau hai người biến chiến thanh thành bằng hữu, thỉnh thoảng vẫn cùng nhau trao đổi võ học.

Sự kiện bên này vừa mới kết thúc, phía bên kia của khu vực nội viện cũng xảy ra một hồi đánh đám kịch liệt. Chiến đầu phát sinh, động tĩnh rất lớn nhưng chung quanh lại không có người xem.

Song phương là một nam một nữ. Nam thân thể cường tráng, khí thế cực kỳ phách liệt. So với Sở Trung Thiên người này cũng không thua kém chút nào. Vũ khí của hắn chính là song kiếm, tay phải cầm một thanh cự kiếm giơ cao, tay trái cầm một thanh kiếm mỏng manh giơ ngang mặt. Hai thanh kiếm một to một nhỏ, một nặng một nhẹ phối hợp lại với nhau đúng là thiên y vô phùng, kiếm quang kinh người.

Nữ tử thì một thân xá y ôn nhu, nếu như Diệp Trần ở chỗ này, thần tình nhất định sẽ rung động. Bơi vì xá y nữ tử này không phải là ai khác, chính là Từ Tĩnh đã biến mất từ nhiều năm trước. Lúc này Từ Tĩnh, ngoại trừ một thân ôn nhu, an tĩnh biểu hiện ra bên ngoài thì còn có thêm một tia khí phách.

Rầm rầm rầm.

Hai người chiến đấu đã đến thời điểm mấu chốt, quả thực giống như vô số lưu tinh từ trên trời rơi xuống.

- Tiếp một kiếm của ta!

Tay phải của vị thanh niên lực lưỡng cầm cự kiếm, một kiếm lực phách chém xuống, kiếm quang khổng lồ vô cùng, kiếm chưa tới nhưng mặt đất đã xuất hiện vết kiếm kéo dài tới hơn mười dặm.

Hét lên một tiếng, quyền đầu của Từ Tĩnh giã nên thân cự kiếm, hỏa tinh văng khắp nơi. Lực đạo của nàng thoạt nhìn nhẹ nhàng yếu đuối nhưng nó lại khiến cho thanh niên lực lưỡng kia thiếu chút nữa đánh rơi cự kiếm trong tay. Nắm tay của Từ Tĩnh giống như ẩn chứa một tòa cự sơn, một mảnh đại dương mênh mông.

- Nữ tử này vì sao lại có lực lượng đáng sợ như vậy.

Thanh niên lực lưỡng hoảng hốt. Hắn nhìn ra được Từ Tĩnh là cao thủ luyện thể, hơn nữa cũng không có giống như những cao thủ luyện thể khác. Bản thân hắn cũng coi như một cao thủ luyện thể, cho nên hắn biết được một quyền vừa rồi của Từ Tĩnh đáng sợ đến cực điểm. Kiếm pháp của hắn căn bản không có biện pháp thi triển một cách liên tục được.

- Phách Kiếm Hầu ta không tin không làm gì được ngươi.

Phách Kiếm Hầu là người đến từ Thiên Kiếm đại lục, là một trong người thiên tài của Thiên Kiếm đại lục. Hắn am hiểu nhất chính là song kiếm sát lục kiếm đạo. Thời gian trước, ngay cả Bán Bộ Vương Giả tối cường giả cũng không có tư cách khiến cho hắn xuất ra song kiếm. Nhưng thực lực của Từ Tĩnh lại khác, đã vượt qua sự tưởng tượng của hắn. Không xuất ra song kiếm, chỉ sợ hắn không tiếp được ba chiêu.

- Ám sát kiếm!

Thân thể mất đi cân đối trong nháy mắt, thanh kiếm mỏng ở tay trái Phách Kiếm Hầu chỉ về phía Từ Tĩnh, kiếm quang mờ mịt ảm đạm, nếu như không để ý người ta rất dễ dàng bỏ qua nó.

Từ Tĩnh cũng không nhìn lấy một cái, ngón tay bắn đạn chỉ về phía thanh kiếm mỏng này của Phách Kiếm Hầu.

Đinh một tiếng.

Thanh kiếm mỏng này bị bắn bật ra. Chân phải dựng thẳng lên, một cước của Từ Tĩnh bổ thẳng vào ngực của Phách Kiếm Hầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.