Vụt vụt vụt!
Lại có càng nhiều hỏa tinh bắn ra, cánh tay Diệp Trần phát lực, trường kiếm ma sát qua đao cương, chợt chém nứt bàn tay hỏa diễm không lồ, sau đó theo lổ hổng trốn ra ngoài.
Hết thảy những chuyện này đều phát sinh trong tốc độ ánh sáng, nhanh đến mức đã vượt qua khỏi cực hạn của thị giác.
Đao cương thoáng ảm đạm một chút, trung niên mặt sẹo biến đổi đao thế, chẻ dọc biến thành chém ngang, đao cương đuổi sát sau lưng Diệp Trần, muốn chém ngang lưng hắn.
Phanh!
Không hề có lý do, đao cương bị nát bấy.
Mộ Dung Khuynh Thành quần áo nhuốm máu lướt đến.
- Diệt Hồn Ba!
Quang cầu màu đen bên tay trái nổ tung, sóng xung kích hình quạt lan tràn ra ngoài.
- Không tốt!
Lão giả thấp bé và trung niên mặt sẹo lập lòe qua một bên, sóng xung kích màu đen này tuy rằng không làm gì được bọn hắn cả, nhưng thần trí sẽ có một sát na bị đần độn, nếu đổi là trước đó thì bọn hắn cũng chả quan tâm, nhưng giờ còn có thêm một Diệp Trần siêu khó chơi nữa
Lão giả thấp bé tránh được phóng xạ của sóng xung kích, trung niên mặt sẹo bởi vì đao cương bị nghiền nát, bị chấn đến khí huyết phù phiếm, nên phản ứng có hơi chậm một chút.
Lúc Diệp Trần lướt đến Mộ Dung Khuynh Thành, tâm tư nhanh nhẹ, rất nhanh liền tới gần hai người, cho nên một sát na lúc trung niên mặt sẹo ngốc trệ không thoát khỏi mắt hắn, trường kiếm được đâm thẳng mà ra.
Đ-A-N-G... G!
Một sát na kia thật quá năng, trung niên mặt sẹo tại thời khắc mấu chốt huy đao phong lên ngăn trở công kích, tay phải nắm lấy đao văng bị nổ tung, thất khiếu trán ra huyết hoa.
- Nghịch thức, Thiên Lôi Thiết!
Ở trong mắt của người khác, kiếm pháp của Diệp Trần Quỷ Thần khó lường, cái này không phải là không có đạo lý, chỉ thấy tay trái hắn cầm ngược vỏ kiếm bên hông, chém ngược mà ra.
- Vỏ kiếm!
Trên mặt trung niên mặt sẹo hiện lên thần sắc không thể nào tưởng tượng nổi.
PHỐC!
Vỏ kiếm chọc vào cằm trung niên mặt sẹo, lực đạo theo đó truyền vào trong.
- Mặt sẹo!
Lão giả thấp bé vừa tránh thoát khỏi sóng xung kích màu đen liền chứng kiến Diệp Trần sử dụng vỏ kiếm đánh trúng cằm của trung niên mặt sẹo, sau đó lại thấy sinh cơ trong mắt đối phương mất đi, rơi thẳng xuống từ không trung.
Cắn răng, lão giả thấp bé oán độc nhìn thoáng qua Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành, hóa thành một đạo u hỏa lưu quang phi độn đi.
- Thiên Ma Lực Trận!
Tay phải Mộ Dung Khuynh Thành co rụt lại, một lực hút khủng bố được sinh ra, liên lụy đến thân hình của lão giả thấp bé, nhưng Chân Nguyên của Mộ Dung Khuynh Thành vẫn xa xa không bằng lão giả thấp bé, chỉ có thể khiến tốc độ của hắn bị hạ thấp một chút, nhưng thế cũng đủ rồi.
Xoay người, Diệp Trần bắn một chỉ về phía lão giả thấp bé, đúng là Liên Tâm kiếm khí.
PHỐC!
Trái tim của lão giả thấp bé bị đục lỗ, lập tức thân vẫn.
Trông thấy lão giả thấp bé chết đi, Mộ Dung Khuynh Thành thả lỏng một hơi, thời gian quá ngắn, thương thế của nàng vẫn không thể khôi phục triệt để, vừa rồi đã là nổ lực rất lớn rồi.
Trường kiếm trở vào bao, Diệp Trần lướt tới, nhíu nhíu mày, trầm ngâm nói:
- Mộ Dung, ngươi là người của Ma tộc?
Không trách hắn hỏi như vậy, lúc giao chiến với lão giả thấp bé và trung niên mặt sẹo, hắn đã chú ý đến việc Mộ Dung Khuynh Thành lợi dụng tinh thạch để khôi phục thương thế, mà tinh thạch kia lại không phải là Linh Năng Tinh Thạch, mà là Ma Năng Tinh Thạch, điều này không khỏi khiến hắn sinh ra hoài nghi.
Mộ Dung Khuynh Thành tựa hồ biết rõ Diệp Trần sẽ hỏi vậy
- Ngươi thấy được sao!
Diệp Trần gật gật đầu.
- Nếu như ta không phải, ngươi có tin không?
Diệp Trần nghĩ nghĩ
- Tất nhiên tin rồi.
- Cảm ơn, ta quả thật không phải là người của Ma tộc, nhưng lại có quan hệ với Ma tộc.
Mộ Dung Khuynh Thành nói.
- Có quan hệ với Ma tộc?
Sự nghi hoặc của Diệp Trần càng sâu, trong số kinh nghiệm và tin tức Chiến Vương cho hắn, không có tin tức liên quan đến Ma tộc, cho nên ở phương diện này hắn không có kinh nghiệm gì cả.
Mộ Dung Khuynh Thành tiếp tục nói:
- Ma tộc là một chủng tộc nhánh của Nhân tộc, chỉ là từ sau thời thượng cổ đã không còn thấy thân ảnh của Ma tộc nữa, nhưng Ma tộc lại lưu lại một chi chủng tộc có huyết mạch của bọn hắn, chủng tộc này, chính là gia tộc của ta, mà ta lại có huyết mạch của gia tộc này.
Nghĩ đến sự điệu thấp mình của Mộ Dung Khuynh Thành trước đây, Diệp Trần nói: