Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 750: Chương 750: Bạch Minh Thành




Khi Tiểu Nhân giải thích rõ ràng, Hổ Gia cuối cùng cũng tiêu tan cảnh giác đối với Chu Hằng, nhưng nói đến tín nhiệm Chu Hằng thì không có khả năng.

- Hổ Gia, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Ai làm vậy?

Chu Hằng hỏi, hắn không còn là thiếu niên năm đó vừa mới rời đi Nguyên Thạch Trấn, nhưng một lời nhiệt huyết của hắn cho tới bây giờ không có thay đổi.

Hắn không có khả năng quản tất cả chuyện bất bình của thiên hạ, nhưng nếu là bị hắn đụng phải tất nhiên sẽ quan tâm đến cùng.

- Chỉ biết là người của Bạch Minh Thành . . . Bọn họ mang mẹ của Tiểu Nhân đi!

Hổ Gia do dự một chút, cuối cùng nói.

Tên nam nhân trước mặt này có thể cứu sống hắn, nhưng lại không để lại một tia vết thương, năng lực như thế quả thực kinh ngạc lạ thường! Có lẽ, hắn có thể đòi lại công đạo cho người chết oan toàn thôn.

- Hổ gia gia, cha ta đâu?

Ánh mắt ảm đạm của Tiểu Nhân sáng ngời.

- Cha ngươi . . .

Hổ Gia thở dài.

- Đã chết!

Chu Hằng nhìn Hổ Gia, lão gia dường như che giấu gì đó, giết thôn này lại mang đi một người trong đó, trong này nhất định là có ẩn tình.

Tiểu Nhân lập tức lại oa oa khóc lớn lên, Hổ Gia an ủi tiểu cô nương một chút, sau đó nhìn về phía Chu Hằng, nói:

- Mẫu thân của Tiểu Nhân cũng không phải người trong thôn, dường như nhận thức những người đó!

Chu Hằng gật gật đầu, những kẻ xấu kia nhất định là vì mẫu thân Tiểu Nhân mà đến, giết người phóng hỏa càng giống như làm để cho hả giận.

Nhưng thôn dân bình thường có thể trêu chọc đến bọn họ sao? Vô tội biết bao.

- Hổ Gia, Bạch Minh Thành ở phương hướng nào?

Chu Hằng mỉm cười hỏi lão gia, nhưng nụ cười lại là vô cùng lành lạnh.

- Người trẻ tuổi, ngươi rất lợi hại, nhưng phiến thiên địa này có vô số người cường đại. Lão gia lúc còn trẻ từng đi ra ngoài lang bạt mấy ngày, nhưng . . .

Hổ Gia khuyên nhủ, hắn sợ Chu Hằng vừa đi liền giống như dê vào miệng cọp, tặng tánh mạng vô ích.

Chu Hằng mỉm cười. Hắn là Thăng Hoa Hoàng 13 tướng, toàn bộ Tiên giới có thể áp chế hắn cũng chính là cường giả Sáng Thế Cảnh, Hoặc Thiên ngoại lệ, mà trường hợp đặc biệt giống nàng toàn bộ Tiên giới cũng chỉ có một mà thôi.

- Chỉ bằng ta có thể cứu sống ngươi, ngươi có thể tin tưởng ta!

Hắn vỗ vỗ vai Hổ Gia.

Hổ Gia sờ sờ ngực, có thể làm cho hắn lâp tưc khoi hăn trong thời gian ngắn ngủi như thế, loại thần kỳ này xa xa đã vượt ra khỏi tưởng tượng của hắn! Có lẽ tên nam nhân này thực sự rất mạnh, cường đại đến mức có thể một động tác trấn áp thiên địa, báo thù cho thôn dân đã chết đi!

- Bạch Minh Thành ở bên kia!

Hổ Gia chỉ vào phương hướng tây bắc.

- Cường giả trẻ tuổi, ngươi nhất định không nên khinh thường, Bạch Minh Thành có cường giả vô thượng Ích Địa Cảnh!

Ích Địa Cảnh?

Đó là chuyện xa xôi cỡ nào?

Chu Hằng lộ ra vẻ hoảng hốt, dường như trong nháy mắt về tới Phàm giới, đoạn ngày phấn đấu khi hắn mới vừa tiến vào Hắc Thủy Điện, Chư Chí Hòa, Lưu Viêm những người cũ ở Hắc Thủy Điện hiện giờ mạnh khỏe không?

Nhìn thấy hắn thất thần, Hổ Gia còn tưởng rằng Chu Hằng bị "Cường giả Ích Địa Cảnh" chấn nhiếp rồi, trong lòng không khỏi thở dài. Ai cũng không thể biết rõ là chịu chết còn đi, đây không gọi là dũng khí mà là ngốc tử!

Hắn tuyệt sẽ không cảm thấy quái lạ khi Chu Hằng lùi bước, đây là chuyện thường tình của con người, hơn nữa người ta cùng Hồ gia thôn vốn là không thân chẳng quen, có lý do gì phải trả giá vì bọn họ?

- Đại ca ca, ta muốn đi tìm mẫu thân!

Tiểu Nhân cầm lấy tay Chu Hằng nói, tiểu cô nương tuy rằng còn không phải thập phần hiểu biết, nhưng Hổ gia gia thiếu chút nữa đã chết, hiển nhiên không phải người lựa chọn tốt để đi cứu mẫu thân.

Mà Chu Hằng có thể làm cho hai người lớn đng sống biến mất, có năng lực "ảo thuật" này, cứu mẫu thân ra cũng không khó lắm.

Nàng dùng ánh mắt tràn ngập mong chờ nhìn Chu Hằng.

- Tiểu Nhân!

Thần sắc Hổ Gia khẽ biến. Hắn sợ Chu Hằng mất thể diện, dưới cơn nóng giận giết hắn cùng Tiểu Nhân, đối với cường giả mà nói, mạng của kẻ yếu thực sự không thể xem như mạng người, chỉ giống như con kiến.

Chu Hằng phục hồi tinh thần lại, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Tiểu Nhân, dịu dàng nói:

- Hảo, đại ca ca đáp ứng ngươi!

Hổ Gia tràn đầy nghi ngờ nhìn Chu Hằng, hắn cũng không tin tưởng Chu Hằng tuổi còn trẻ như thế lại có thể địch nổi lực lượng Ích Địa Cảnh, lời nói này tám thành là đang an ủi Tiểu Nhân mà thôi, bởi vậy hắn cũng không có khuyên bảo cái gì.

- Đại ca ca dẫn ngươi đi một chỗ trước, ngươi trước ở đó chơi vơi hai tỷ tỷ còn có Đồng Đồng!

Thân hình Chu Hằng nhoáng lên một cái, đã mang theo Mộc Đồng Đồng, Tiểu Nhân còn có con lừa đen đi vào trong Tiên Cư.

Hai mắt Hổ Gia lập tức trừng lớn, dường như thấy quỷ!

Ảo thuật làm người biến mất này đã hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi hắn có thể tiếp nhận, nếu không phải lúc còn trẻ đi ra ngoài lang bạt đã từng thấy, khẳng định đã té xỉu.

Cảnh vật biến hóa, Chu Hằng mấy người đều đi vào trong Tiên Cư.

Lam Long Nữ Vương đang dùng ánh mắt cảnh giác tuần tra bốn phía, mà Hồng Long nữ hoàng thì lười biếng ngồi ở trên ghế mây, bộ dáng trời sập xuống cũng đừng nghĩ để cho nàng đứng dậy.

Nhìn thấy Chu Hằng bọn họ xuất hiện, Lam Long nữ hoàng lập tức nói:

- Đây là địa phương nào? Ngươi dùng yêu pháp gì?

Con lừa đen cũng là sợ tới mức lông cũng dựng lên, không ngừng kêu gâu gâu gâu, khiến chúng nữ đều có cảm giác quái dị, đây tột cùng là con lừa hay cẩu a!

- Yên tâm, nơi này rất an toàn!

Chu Hằng vỗ vỗ đầu Mộc Đồng Đồng, nói:

- Ngươi chơi cùng Tiểu Nhân!

Tiên Cư này tuy rằng không lơn như kiện thứ nhất, nhưng cũng không tính là rất nhỏ, phía trước phía sau cộng tất cả là 5 phòng, cộng thêm một cái hoa viên, một cái hồ nhỏ, lớn nhỏ chừng sáu bảy mẫu đất

Sau khi đuổi hai tiểu cô nương này đi, Chu Hằng vẫy vẫy tay với Lam Long nữ hoàng, nói:

- Bắt ngươi làm thực nghiệm!

- Cái gì?

Lam Long nữ hoàng vừa mới lộ ra vẻ cảnh giác, nhưng một cổ tay đã bị Chu Hằng bắt lấy.

- A!

Nàng hô nhỏ một tiếng, da thịt bạch ngọc đúng là bị rạch ra một vết, máu tươi lập tức rỉ ra.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, Chu Hằng đưa tay phất một cái, vết thương liền lập tức khép lại, ngay cả một vết sẹo cũng không có lưu lại.

- Ngươi làm cái gì?

Nàng tức giận nhìn Chu Hằng.

Chu Hằng không khỏi nhíu mày, tu vi của đối phương biến mất không chỉ có là về ý thức, ngay cả trong thực tế cũng giống vậy, nếu không trước kia Lam Long nữ hoàng tuy rằng mất trí nhớ, nhưng gặp được nguy hiểm vẫn là sẽ bộc phát ra lực lượng Siêu Sáng Thế Đế theo bản năng.

Hiện tại Lam Long nữ hoàng này yếu tới mức ngay cả người thường cũng đều có thể dễ dàng giết chết nàng!

Áp chế của pháp tắc thật sự là kỳ diệu!

- Thật có lỗi, thật có lỗi!

Chu Hằng nói, lại là không hề có thành ý, lúc trước nữ hoàng này thiếu chút nữa làm thịt hắn, hiện tại chỉ là lấy nàng để thí nghiệm căn bản không tính là cái gì a.

Lam Long nữ hoàng tức giận đến cắn răng, nàng mất trí nhớ cũng không đại biểu nàng là ngu ngốc, ngược lại, nàng hiện tại tinh minh hơn vô số lần so với trang thai tiểu cô nương trước kia, biết đánh không lại Chu Hằng, vẫn là nén giận thì hơn.

Ý niệm trong đầu Chu Hằng vừa động, rời khỏi Tiên Cư.

Nhìn thấy hắn đột ngột xuất hiện, ánh mắt Hổ Gia dại ra, như cá chết.

Chu Hằng có loại cảm vui không rõ, dưới chân bắn ra, thân hình đã phóng lên cao.

Bay, người bay!

Năng lực chịu đựng của Hổ Gia rốt cục đạt tới cực hạn, dưới chân mềm nhũn, không tự chủ mà hôn mê.

Bạch Minh Thành cách thôn trang này ít nhất xa vạn dặm, với người thường mà nói, địa phương này là bọn hắn cả đời cũng không có khả năng đặt chân, nhưng đối với Chu Hằng mà nói, xa vạn dặm thì tính là cái gì?

Nơi này không có trọng lực kinh khủng, hắn vừa sải bước chính là hơn ngàn dặm đường.

Tuy nhiên, sau khi Chu Hằng đi tới bên ngoài tòa thành thị này, không khỏi cười khổ một tiếng, chính mình dường như chạy quá nhanh!

Người mạnh nhất của Bạch Minh Thành cũng chỉ là Ích Địa Cảnh, cho dù là tin tức của Hổ Gia rất ít, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là Khai Thiên Cảnh, tay chân phái ra có năng lực là cấp bậc gì? Cũng chỉ là Tụ Linh Cảnh, nhiều nhất sẽ không vượt qua Sơ Phân Cảnh.

Vậy bọn họ đi vạn dặm đường cần bao lâu?

Ít nhất cũng phải mười ngày nửa tháng? Bản thân chỉ nhảy mấy bước đã nhảy tới đây, không biết đã sớm vứt những người này ở đâu a?

Nhưng hắn căn bản không quen nơi này, đợi thăm dò đường sá, chỉ sợ những người này cũng trở về đến Bạch Minh Thành.

Vậy . . . Không bằng ở chỗ này chờ bọn họ trở về, vừa lúc thừa dịp tìm hiểu tình huống một chút, thế giới này đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.

Trước khi tiến vào Bạch Minh Thành, Chu Hằng đưa đại tiểu tứ mỹ nhân cùng con lừa đen ra khỏi Tiên Cư.

Thời điểm nhìn thấy Bạch Minh Thành, bốn nàng đều là phát ra ngạc nhiên thán phục, bởi vì đây đều là thành lớn thứ nhất trong trí nhớ các nàng! Hai vị Long Hoàng cũng không biết vị trí cụ thể của Bạch Minh Thành, mà hai tiểu cô nương căn bản không có nghĩ đến nhiều lắm, không ngờ không có một người nào cảm thấy kỳ quái vì sao các nàng đột nhiên đi tới nơi này.

Về phần con lừa đen . . . Nó vừa ra tới liền cắn góc áo Chu Hằng, nào còn có nghĩ gì.

- Chúng ta trước vào thành tìm khách sạn ở!

Tiến vào Bạch Minh Thành, bốn nàng bao gồm cả Chu Hằng đều là nhìn chung quanh, có vẻ hết sức tò mò.

Hết thảy nơi này thực ra không có gì khác ngoại giới, người buôn bán nhỏ, đầu đường xông xáo, nên có đều có.

Chu Hằng rất nhanh liền tìm được một gian khách điếm, nhưng thời điểm đặt trước hắn lại túng quẫn.

Bởi vì nơi này không thu tiên thạch

Võ giả ở Phàm giới đương nhiên không có khả năng hấp thu tiên thạch để tu luyện, tiền lưu hành nơi này vẫn là linh thạch cấp thấp cùng với Kim Ngân. Chu Hằng không khỏi xấu hổ, trên người hắn sớm đã không còn hoàng kim, linh thạch tự nhiên cũng vứt bỏ mà không cần từ rất lâu, chạy đến nơi đây lại là một người nghèo!

Cũng may hắn có thực lực thế nào, thân thể nhoáng lên một cái, trong phút chốc liền mang tới mấy hộp Kim Ngân cất trong kho từ nhà giàu trong thành, tiện tay ứng trước một tháng tiền thuê nhà.

Sở dĩ phải ở tại khách điếm, chủ yếu là hắn còn muốn tìm hiểu tin tức một chút.

Hai Long Hoàng cùng Mộc Đồng Đồng hiện tại cũng biến thành phàm nhân chân chính, không ăn một bữa thì đói bụng, Chu Hằng liền mang theo các nàng dùng cơm trước, con lừa đen cũng bị dẫn theo, cái gọi là có tiền có thể ma sui quỷ khiến, Chu Hằng đập xuống một thỏi Kim Ngân, khách điếm cũng mặc kệ hắn mang theo một con lừa để ăn uống!

Liên tiếp qua ba ngày, Chu Hằng cũng có hiểu biết bước đầu đối với địa phương thần bí này.

Cái chỗ này, được xưng là Chí Thánh đại lục, tin phụng một vị Tiên Thần tối cao, tuy rằng nơi này không có tế đàn của vị thánh này, nhưng chỉ cần đến địa phương cấp độ cao một chút liền có thể nhìn thấy, trên cơ bản tòa thành thị đều có.

Người bất kính với thánh thần, là kẻ địch chung của thế gian, người người sẽ chung tay giết!

Thực lực của mảnh đại lục này phân bố là trung tâm mạnh nhất, sau đó càng đi ra xa thì cấp độ càng thấp, hiện tại Chu Hằng hiển nhiên mới vừa vặn tiếp xúc được một góc băng sơn của thế giới thần bí này.

Tuy nhiên, hắn còn không có đợi đám người giết người phóng hỏa trở về, đã bị ngăn ở khách điếm, bởi vì sự tình hắn ăn cắp Kim Ngân bị phát hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.