Kỳ Vân Sơn cách Đại Nguyên Học Phủ rất xa, xa đến chỗ biên cảnh thuộc cai
quản của Đại Nguyên Học Phủ, một ngọn núi này chính là biên cảnh phân
chia thế lực giữa Đại Nguyên Học Phủ và Thanh Dương Học Phủ, là địa bàn
chung của hai học phủ.
Học phủ là một tổ hợp thế lực tương đối rời rạc, có thể xem là tầng lớp
thống trị của vô số gia tộc tổ hợp chung với nhau, khác biệt ở chỗ gia
tộc cường đại thì chiếm giữ vị trí Viện trưởng, Phó viện trưởng, mà gia
tộc yếu một chút thì chỉ có thể nhận được chức vị Thành chủ, Trấn
trưởng.
Toàn bộ tầng lớp quyền lực của học phủ đấu tranh rất kịch liệt, gia tộc
mới quật khởi đều muốn chia một chén canh, tỷ như Bàng gia của Bàng
Thiếu Long. Còn các nhà quyền thế nhãn hiệu lâu đời thì khát vọng mở
rộng lãnh thổ, đạt được quyền lực lớn hơn.
Chính vì thế, giữa các học phủ bất đồng đầy dẫy đấu đá ngầm, nếu không
có Đại Hà Học Phủ cường lực trấn áp, chỉ sợ giữa các học phủ cấp dưới đã sớm khai chiến mấy lần rồi.
Kỳ Vân Sơn nằm ở chỗ giao giới của hai học phủ, đây là một địa phương
cực kỳ không an toàn, chẳng những là vì yêu thú trong núi, mà còn bởi vì nơi này thường xuyên có thể đụng phải người của học phủ kia, chỉ một
lời không hợp nhau là phát sinh chiến đấu.
Vận khí tốt một chút thì chỉ bị cười nhạo, đánh đau một trận; mà xui xẻo thì có khả năng tặng thêm tánh mạng!
Nơi này cũng không phải ở trong học phủ, cái gì không cho phép tư đấu,
cái gì không được giết người, dã ngoại chính là kẻ thích nghi thì sống
sót, ai không muốn chết thì đừng nên tới!
Tám người Chu Hằng không ngừng sử dụng truyền tống môn, bởi vì có lệnh
bài thân phận của học phủ, phí truyền tống cũng được chiết giảm, chỉ thu một phần chi phí chính là 100 Đại Hà tệ mà thôi.
Điều này làm cho Chu Hằng không khỏi cảm thán học phủ lòng dạ hiểm độc,
nên biết rằng trước đây hắn đúng là phải trả 1000 Đại Hà tệ!
Tổng cộng sau khi trải qua 13 lần truyền tống, rốt cục bọn họ đi tới khu vực cuối Tây bộ của Đại Nguyên Học Phủ là Đạm Thủy Trấn, mốt trấn nhỏ
biên cảnh xa xôi nhất.
Nơi này đúng ra là một trấn nhỏ, tuy nhiên bởi vì Kỳ Vân Sơn sản vật
phong phú, thường xuyên có võ giả đi vào trong núi săn bắn, hái thuốc,
nơi này xem như chỗ đặt chân nghỉ ngơi, mua bán nên rất phồn vinh. Trên
đường cái nơi nơi có thể nhìn thấy võ giả đi lại.
Thực lực mạnh thì tuyệt đối đi vào Tinh Thần Cảnh, thực lực yếu thì ngay cả như Nguyệt Minh Cảnh, Nhật Diệu Cảnh đều có. Những võ giả này đều
chỉ có thể tính là sơ cấp, đến nơi này chỉ là thử thời vận, chỉ cần hái
được một gốc dược liệu cao cấp một chút là có thể giúp bọn họ thoát thai hoán cốt, tiến vào tầng thứ cao hơn.
Dù trong lòng không ưa thích tranh đấu tàn nhẫn, nhưng chuyện tăng lên
cảnh giới này là được tăng thêm thọ nguyên, ai mà không muốn sống thêm
lâu một chút chứ?
Tám người Chu Hằng cũng không vội đi vào núi, mà trước ở lại một đêm trong khách điếm ở trấn nhỏ.
Ban đêm Kỳ Vân Sơn không thể nghi ngờ càng nguy hiểm hơn, có một số nguy hiểm cũng không nhất định phải mạo hiểm.
Suốt đêm không nói chuyện, sáng ngày hôm sau bọn họ xuất phát lên đường, Chu Hằng lại có một loại cảm giác vô cùng không thoải mái, hình như
là... bị người nhìn chòng chọc vào mình. Nhưng khi hắn nhìn bốn phía
muốn tìm xem thì lại không thấy gì lạ.
Tác dụng bởi tâm lý hay sao?
Không! Chu Hằng thầm nghĩ, tâm tính của hắn kiên định biết bao, làm sao
có thể vô duyên vô cớ xuất hiện loại tình huống này được!
Xem ra, lần này mình đi ra ngoài đã dẫn tới một ít trâu thần mã quỷ đây!
Vậy còn đi tiếp hay không?
Nếu sau lưng hắn có người nhìn chằm chằm, như vậy nguyên nhân đối phương không có ra tay, chính là có nhiều người không tiện xuống tay! Nhưng
sau khi vào Kỳ Vân Sơn, muốn giết người diệt khẩu thì đơn giản hơn nhiều rồi!
Tiếp tục đi tới cũng có nghĩa rất nguy hiểm! Nhưng đã đến đây rồi, chỉ
cần hái được Đông Tinh Thảo, hắn có thể lập tức luyện chế ra Minh Vương
Đan. Từ đó một lần hành động xông phá Tinh Thần Cảnh, thậm chí trực tiếp trở thành Tinh Thần Hoàng!
Có một điều hắn có thể xác định: cho dù là người của Bàng Thiếu Long,
Kim Hoán Thành, Ngưu Cương muốn trả thù hắn, cũng chỉ có thể mời ra Tinh Thần Vương tới đây!
Tinh Thần Vương trấn áp Minh Tiên còn chưa đủ sao?
Hơn nữa, bọn họ mời được Tinh Thần Hoàng sao? Lão cha của Kim Hoán Thành cũng mới là Tinh Thần Vương; kế tiếp, Bàng gia quật khởi cũng chỉ mấy
chục năm, tỷ lệ xuất hiện Tinh Thần Hoàng cũng nhỏ đến đáng thương...
làm sao hắn còn có nội tình khiêu chiến với Tề Nguyên!
Duy nhất có thể mời được Tinh Thần Hoàng, vậy cũng chỉ có Ngưu Cương.
Người đầu trâu là một đại tộc, thậm chí có Thiên Hà Vương tọa trấn cũng
không hiếm lạ!
Nhưng Chu Hằng đối với nắm bắt lòng người rất chuẩn xác, lúc ấy hắn nhìn thấy vẻ tham lam trong mắt Ngưu Cương, biết đối phương khẳng định đang
đỏ mắt với công pháp trong tay mình! Bởi vậy, khẳng định tên này sẽ chờ
sau khi đột phá Tinh Thần Vương, mới một mình tới tìm hắn gây phiền
toái, mà sẽ không làm phiền người khác. Như vậy mới có thể bảo đảm hắn
độc chiếm được kỳ công!
Mặc dù chỉ trong nháy mắt, nhưng Chu Hằng đã cân nhắc kỹ tỉ mỉ mấy lần,
sau khi xác định dù có người theo đuôi cũng nhiều nhất chỉ là Tinh Thần
Vương, hắn kiên định tiếp tục đi tới.
Hiện tại hắn đã có được 89 thần tướng, có thể liên tục vận dụng số lần
Ngũ Hành Phù Văn tăng cao đến mấy ngàn lần. Hơn nữa uy lực cũng có tăng
lên nhất định, tuy rằng vẫn không đủ để chống cự lại Tinh Thần Vương,
nhưng miễn cưỡng tự bảo vệ mình thì rất có nắm chắc.
Hơn nữa, hắn còn có mấy loại đòn sát thủ đây!
Chỉ là Lưu Hổ bọn họ tính ra vô tội, phải phân rõ giới hạn với bọn họ, tránh cho bọn họ liên lụy dính vào.
Đợi khi đi vào thâm sơn rồi nói sau, hiện tại khu vực này thỉnh thoảng
có người vào núi, rời núi, cũng không phải địa phương tốt để giết người.
Bởi vì trong lòng có chuyện riêng, dọc theo đường đi Chu Hằng có vẻ rất
trầm mặc, bảy người Lưu Hổ cũng rất tự giác, không có người nào bắt
chuyện với hắn, ngay cả giữa bọn họ với nhau cũng giảm bớt chuyện trò
trao đổi, làm cho bầu không khí có vẻ rất vắng lạnh, thậm chí có hơi
căng thẳng.
Tám người toàn lực chạy đi, mũi chân không ngừng điểm trên ngọn cây, tốc độ cực nhanh.
"Vù vù vù...", đột nhiên phía sau vang lên tiếng gió phất tay áo!
Chu Hằng bởi vì hoài nghi có người theo dõi mình, lập tức dừng chân quay đầu lại. Chỉ thấy ở ngoài mấy trăm trượng, một hàng năm người cũng đang đi vào hướng trong núi, cộng là bốn nam một nữ.
Một người nam nhân trong đó nhìn qua hơn 40 tuổi, hắn nhìn như cũng đạp
ngọn cây dưới chân giống như những người khác, nhưng Chu Hằng thấy rõ,
hắn hoàn toàn không có thực sự đạp lên ngọn cây!
Nói cách khác, thực ra hắn luôn đạp không khí! Hắn đang phi hành!
Có được năng lực phi hành, chỉ có thể nói rõ một điểm: ít nhất hắn là Tinh Thần Vương!
Trừ người này ra, bốn người kia khẳng định là Minh Tiên, thực lực không
thể nói yếu, ít nhất có hai người có được 50 thần tướng trở lên... thế
nhưng Minh Tiên dù có lợi hại thì ở trong mắt Chu Hằng đều là cặn bã.
Thấy Chu Hằng dừng lại, Lưu Hổ bọn họ tự nhiên cũng lập tức dừng bước,
"vù", một đoàn năm người đối phương liền nhanh chóng vượt qua mặt bọn
họ.
Nhìn thấy một lớn dẫn theo bốn nhỏ, Chu Hằng liền biết bọn họ không có
khả năng là đi đối phó với hắn, nếu không trận doanh này cũng quá kỳ
quái đi.
- Chu sư huynh! Chuyện gì vậy?
Lưu Hổ liền hỏi.
- Không có gì... Chu Hằng vừa nói ba chữ, ánh mắt lại căng thẳng, bởi vì, năm người phía trước đã quay đầu trở lại.
Đây là ý gì?
- Các ngươi là người của Đại Nguyên Học Phủ phải không? Một gã thanh
niên hỏi Chu Hằng bọn họ. Hắn mặc một bộ trang phục màu xanh lá, trên
lưng đeo một thanh trường kiếm rất kiểu cách, mà không có thu vào trong
pháp khí không gian.
- Không sai, chúng ta là đệ tử của Đại Nguyên Học Phủ! Các vị là người
phương nào? Lưu Hổ là đội trưởng của đội ngũ này, gặp tình huống như vậy đương nhiên là do hắn ra mặt.
- Ha ha ha... Chúng ta là Thanh Dương Học Phủ! Gã thanh niên áo xanh kia cười to nói, cũng không biết vì sao hắn cười vui vẻ đến như vậy, nếu có con lừa đen ở nơi này, khẳng định sẽ mắng một tiếng bệnh thần kinh.
Thanh Dương Học Phủ!
Bảy người Lưu Hổ đồng loạt biến sắc, bọn họ cũng không phải là mới vào
học phủ chẳng biết gì như Chu Hằng, ngay cả Minh giới cũng là vừa tới
mấy ngày, bọn họ biết các chuyện này nọ tự nhiên nhiều hơn Chu Hằng.
Thanh Dương Học Phủ cùng Đại Nguyên Học Phủ là từ trước đến nay không hợp nhau!
Loại không hợp nhau này thực ra cũng là do Đại Hà Học Phủ phóng túng mà
ra, làm cho kẻ dưới không ngừng xung đột, kẻ bề trên thì ở giữa điều
tiết, khống chế xung đột ở trong phạm vi nhất định... cái này gọi là
thuật của Quân Vương!
Đại Hà Học Phủ không phải Vương triều, nhưng trên thực chất cũng không
có khác biệt nhiều lắm, chỉ là nói về quyền lực thì tương đối phân tán
nhiều hơn.
Mặc kệ nói như thế nào, ở dưới trợ giúp vô tình hay hữu ý của Đại Hà Học Phủ, giữa các học phủ cấp hai có lãnh địa giáp giới luôn có mâu thuẫn
rất kịch liệt, kịch liệt đến mức mỗi khi học sinh của hai bên gặp nhau
lập tức phát sinh ẩu đả.
Hiện tại xem ra đúng là như vậy!
- Như thế nào, muốn đánh lộn sao? Bảy người Lưu Hổ lập tức tiến lên một bước quát to.
Bị học phủ tẩy não, mỗi người đều có cảm giác vinh nhục của học phủ mãnh liệt, bị gây hấn là dễ dàng nóng máu đấu đá nhau.
- Này! Đừng nói thô lỗ như vậy chứ, sao lại nói là đánh lộn, là luận bàn!
- Ha ha ha... Thực ra chính là bị đánh!
- Đại Nguyên Học Phủ đi ra ngoài đều là rác rưởi, ta chỉ một bàn tay có thể trấn áp!
Bốn người bên thanh niên áo xanh đều cười ha hả. Về phần người trung
niên Tinh Thần Cảnh thì mặt không chút đổi sắc đứng phía sau cùng, loại
xung đột cấp bậc này hắn thấy giống như một loại trò đùa, đương nhiên
không hề có hứng thú.
- Đánh cha ngươi! Trong bảy người Lưu Hổ, một gã người trẻ tuổi thiếu
kiên nhẫn, lập tức liền muốn xông ra động thủ. Nhưng hắn vừa mới lao ra
một bước, liền bị Chu Hằng kéo lại, không thể nhúc nhích mảy may.
- Không cần hành động tùy tiện! Chu Hằng lạnh nhạt nói.
- Buông ta ra! Mau buông ta ra! Người trẻ tuổi kia liên tục giãy giụa,
sau một hồi không giãy thoát, hắn trợn mắt nhìn chằm chằm vào Chu Hằng,
dường như cũng oán hận luôn Chu Hằng: - Không nghĩ tới ngươi đúng là
loại người yếu đuối như vậy!
- Không nghĩ tới còn có người thật thông minh! Gã thanh niên áo xanh đối diện kia giả mù sa mưa nói một câu, sau đó vỗ tay một cái, nói: - Không đánh cũng được, các ngươi đều quỳ xuống liếm sạch giày của chúng ta,
rồi có thể cút!
Sỉ nhục, sỉ nhục từ đầu tới đuôi!
- Trương sư huynh thật thông minh, ngay cả chủ ý như vậy đều có thể nghĩ ra! Gã thanh niên áo xanh dường như rất có địa vị, hắn vừa dứt lời, nữ
nhân duy nhất trong đám liền vỗ tay khen ngợi, còn không quên liếc mắt
đưa tình với hắn.
- Các ngươi cũng nghe lời của Trương sư huynh rồi đấy, còn không mau quỳ xuống! Lại một người trẻ tuổi cáo mượn oai hùm nói.
- Chu Hằng! Ngươi thật muốn ngăn cản chúng ta sao? Lưu Hổ cũng không kêu Chu Hằng là sư huynh nữa, hắn đầy mặt phẫn nộ, thanh niên nhiệt huyết
hận nhất chính là kẻ nhát gan.
- Chúng ta với ngươi nhất đao lưỡng đoạn, từ giờ trở đi, ngươi không còn là một thành viên của tiểu đội chúng ta!
- Hạng người yếu đuối, dù thực lực có mạnh mấy đi nữa cũng là hạng yếu đuối!
Chu Hằng lắc lắc đầu, cười nói:
- Không cần kích động như vậy! Hắn nhìn về phía kia thanh niên áo xanh,
chỉ ra một ngón tay, nói: - Luận bàn một chút cũng không phải không
được, tuy nhiên... hắn cũng định tham gia sao?
Thấy hắn chỉ ngón tay vào mình, người trung niên Tinh Thần Cảnh kia
không khỏi hơi sững sờ, nhưng trong mắt lập tức lóe sáng, khí thế toàn
thân không còn che giấu, khí tức Tinh Thần Vương tuôn ra cuồn cuộn.
Bảy người Lưu Hổ đều vô cùng hoảng sợ, lúc này bọn họ mới biết vì sao
Chu Hằng ngăn cản mình. Con bà nó! Minh Tiên làm thế nào đấu với Tinh
Thần Vương chứ?