Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 920: Chương 920: Chiến trường cổ mở ra




Chiến trường thượng cổ là một cái kỳ ngộ, nhưng đồng thời cũng ẩn chứa nguy cơ to lớn!

Một mặt trong chiến trường cổ có linh khí tràn đầy, đương nhiên sẽ sinh ra rất nhiều yêu thú mạnh mẽ; một mặt khác, thật ra càng nguy hiểm hơn, lại là uy hiếp đến từ "đồng bạn".

Đỏ mắt là bệnh mà ít nhất chín thành người sẽ mắc, nếu như lúc hắn lấy được bảo bối gì mà bị người ta phát hiện, sẽ khó tránh một trận ác chiến, thậm chí sẽ gặp phải vây công.

Ở trong đó, Chu Hằng không tin học phủ có thể vươn râu xa như vậy, giám thị mỗi một góc. Bởi vậy dù có xảy ra chuyện giết người thì đã sao, chỉ cần làm thịt ngươi, lại hành động bí mật, ai mà biết chứ?

Hơn nữa đây cũng là một cơ hội của Đông Phương gia, xử lý thiên tài có thể "chống chọi" Đông Phương Văn Long, vậy tự nhiên Đông Phương Văn Long sẽ tiếp tục hưởng thụ mỹ danh Chiến Thần.

"Thừa lúc còn thời gian, làm thêm một chút chuẩn bị!"

Một khối nhỏ Thiên Huyền Linh Tinh hắn muốn đổi tiền cuối cùng cũng đấu giá, quả nhiên dẫn tới tranh giành, bán ra cao đến 2.1 tỷ Đại Hà tệ! Người mua được là Đông Phương gia, không biết khối Thiên Huyền Linh Tinh này có phải mua cho Đông Phương Văn Long dùng để đột phá lên Thiên Hà Cảnh hay không.

Tuy nhiên Thiên Hà Cảnh không dễ dàng đột phá như vậy, ngay cả Đông Phương Văn Long là Vương giả trong võ cũng không được! Dù cho hắn nhận được ngộ đạo từ Thiên Huyền Linh Tinh, nhưng từ Tinh Thần Cảnh đến Thiên Hà Cảnh, có thiên tài hơn nữa, hoàn thành quá trình này cũng phải tốn thời gian tính bằng trăm năm!

Nhưng Chu Hằng không nằm trong hàng ngũ "thiên tài" này, hắn là yêu nghiệt, thậm chí là yêu quái, chỉ cần tích lũy đầy đủ linh lực, tối đa vài tháng là hắn có thể đột phá Thiên Hà Cảnh!

Hắn vẫn có nắm chắc và tự tin đó!

Thời gian 100 năm, đủ rồi!

Kha Bảo Hòa còn thiếu hắn 500 triệu Đại Hà tệ, hiện tại Thiên Huyền Linh Tinh đã sang tay, tự nhiên là lúc phải đòi tiền nợ. Chu Hằng lại hóa trang lần nữa, lại đến Phòng đấu giá, lấy được khoảng tiền nợ khổng lồ thuộc về mình.

Thật ra Kha Bảo Hòa cũng động ý muốn giết người diệt khẩu, nhưng nhìn thấy Chu Hằng vô ý lộ ra lệnh bài thân phận, lập tức bỏ qua ý này.

--- Đến từ Đại Hà Học Phủ lại có bảo vật như Thiên Huyền Linh Tinh, chẳng lẽ là truyền nhân một cái thế lực lớn? Nhưng vì cái gì thế lực này lại dùng phương thức như vậy bán ra Thiên Huyền Linh Tinh? Chẳng lẽ khối Thiên Huyền Linh Tinh đó có vấn đề?

Trong lúc một chuỗi nghi vấn xoay trong đầu hắn, Chu Hằng rời Phòng đấu giá, quẹo trái rẽ phải nhiều lần, lại cắt hết mấy cái đuôi đằng sau, khôi phục lại mặt thật, sau đó tiến hành một hồi mua sắm lớn.

Tiền đối với hắn chỉ là mấy con số, không biến những con số này thành linh dược thấy được sờ được thì sao mà yên lòng?

500 triệu Đại Hà tệ nhanh chóng giảm xuống còn 200 triệu, nhưng Chu Hằng mua được linh thảo cũng chất đống lên cao. Hắn trở lại chỗ ở, vội gọi ra Hỏa Thần Lô luyện đan, làm chuẩn bị cuối cùng cho hành trình chiến trường thượng cổ.

Hắn luyện chế hơn 200 viên Phi Tinh Đan, hơn 100 viên Kim Cương Đan, hơn 100 viên Chuyển Linh Đan, gần như tiêu hao hết linh thảo - còn tính cả số mà hắn dùng điểm cống hiến đổi ở Đại Nguyên Học Phủ.

Kim Cương Đan là linh dược trị liệu, hiệu quả dựng sào thấy bóng đối với võ giả Tinh Thần Cảnh, dù là Thiên Hà Vương cũng có hiệu quả tương đối. Chuyển Linh Đan là dùng để khôi phục linh lực, với cường độ linh lực của Chu Hằng hiện tại, một hơi nuốt 6 viên là có thể hoàn toàn khôi phục linh lực của hắn, nhưng cảnh giới càng cao thì hiệu quả càng kém, là chuyện quá đương nhiên.

300 triệu Đại Hà tệ liền biến thành không đến 500 viên linh đan, Chu Hằng lại không đau lòng chút nào. Khoảng cách từ lúc hắn nốc Phi Tinh Đan số lượng lớn lần trước cũng đã qua hơn 1 tháng, cũng không biết cơ thể kháng thuốc đã giảm xuống bao nhiêu, hắn dùng một viên Phi Tinh Đan để thí nghiệm.

Kết quả chứng minh còn kém một chút, viên Phi Tinh Đan này chỉ có thể phát huy sáu thành, tối đa bảy thành hiệu quả trước kia.

Không thể lãng phí như vậy!

Chu Hằng quyết định hoãn lại một chút, dù sao còn cách 20 ngày đến lúc lên đường đi chiến trường thượng cổ, hoàn toàn có thể chờ đến khi tính kháng thuốc hoàn toàn mất mới dùng tiếp. Chỉ là con lừa đen là hạng đê tiện có thứ tốt là nhất định phải giành riêng, một ngày không dùng Phi Tinh Đan là một ngày nó không ngủ yên.

Tiểu nha đầu Khương Tử Sương cũng theo mẫu thân nàng dọn đến Đại Hà Học Phủ, thường thường chạy đến chỗ Chu Hằng chơi, dụng ý còn muốn làm hồng nương. Nhưng Chu Hằng cùng Dương Ngọc Hoa đều không có ý về mặt này, tiểu nha đầu coi như lãng phí sức.

Tề Nguyên tiến triển rất chậm, muốn chen một chân vào thị trường đã phân chia xong là chuyện khó cỡ nào, hiện tại hắn đặt ra một bước nhỏ đến đáng thương, chỉ là mở một hiệu thuốc bình thường. Nhưng đầu tiên là thiếu nguồn hàng cùng thành phẩm, thứ hai là không có danh tiếng, tình cảnh buôn bán đúng là giăng lưới bắt chim trước cửa.

Nhưng mọi chuyện đều sẽ được giải quyết sau khi Chu Hằng trở về từ chiến trường thượng cổ, đến lúc đó hắn sẽ cung cấp cho Tề Nguyên một số linh đan để tiêu thụ ví dụ như Kim Cương Đan. Chẳng những võ giả Tinh Thần Cảnh giành nhau vỡ đầu, ngay cả cường giả Thiên Hà Cảnh cũng phải chú ý!

Chuyển Linh Đan dù hiệu quả không cao đối với võ giả bậc cao, nhưng đều có ý nghĩa phi phàm đối với Tinh Thần Vương, Tinh Thần Hoàng, sử dụng vào lúc nguy hiểm kiệt sức sẽ có khả năng cứu mạng!

Đương nhiên Phi Tinh Đan sẽ tuyệt đối không bán, ngược lại Chu Hằng còn muốn dựa vào hiệu thuốc thu mua nguyên liệu chế tạo Phi Tinh Đan. Loại linh đan này có hiệu lực mãi đến Tinh Thần Đế, muốn nhanh chóng hoàn thành tích lũy linh lực, như vậy không thể thiếu được Phi Tinh Đan!

Thời gian trôi qua từng ngày, cuối cùng Chu Hằng chờ đến ngày mở ra chiến trường thượng cổ.

Ngươi tham dự bao gồm học sinh được Đại Hà Học Phủ tuyển nhận sau trận đấu học phủ lần này, ngoài ra còn có học sinh ưu tú được Đại Hà Học Phủ chọn lọc ra, cộng thêm một bộ phận Tọa sư, tổng cộng có khoảng vạn người.

Nghe nói chiến trường cổ này bị đánh vào một cái không gian đặc thù, mà cửa ra vào bị trấn áp dưới Đại Hà Học Phủ, thường thường sẽ có yêu thú mạnh mẽ muốn đột phá đi ra!

Đại Hà Học Phủ còn gánh vác trọng trách bảo vệ, bằng không để mặc cho những yêu thú này chạy ra làm hại nhân gian, vậy không cần bao nhiêu năm là cả Độ Dương Tinh này sẽ biến thành luyện ngục nhân gian.

Hiện tại trình độ linh khí trong chiến trường cổ xấp xỉ Thất Nguyên Tinh, trong đó sinh ra yêu thú vô cùng mạnh mẽ, theo ước đoán thậm chỉ có thể đã sinh ra yêu thú Tuệ Tinh Cảnh!

May mắn, loại yêu thú cấp bậc này vẫn luôn ở chỗ sâu nhất trong chiến trường thượng cổ, không hề có ý muốn chạy ra ngoài chém giết một mạch. Bằng không chỉ cần một con đi ra cũng đủ làm toàn bộ Thiên Hà Đế ở Độ Dương Tinh trả giá sinh mạng mà trấn áp.

Có thể thành công hay không còn phải xem ý trời!

Cảnh Tâm Nặc, Tây Môn Sơn tự nhiên cũng ở trong đội, tuy nhiên hai người không có ý muốn chào hỏi Chu Hằng. Tây Môn Sơn nhớ kỹ thù giết đệ, khi ánh mắt quét tới Chu Hằng, còn tràn ra sát khí lạnh lùng.

Còn bên cạnh Cảnh Tâm Nặc lại có một thanh niên áo trắng bay bay, phong thần tuấn lãng, đủ làm 99% nam nhân tự thấy xấu hổ, chính là Đông Phương Văn Long!

Con cháu chính Viện trưởng quả thật không bình thường, rõ ràng phạm vào tối kỵ ở học phủ, nhưng Đông Phương Văn Long vẫn đứng đó như người bình thường, vừa cười hì hì câu dẫn mỹ nữ.

Cảm ứng được ánh mắt của Chu Hằng, Đông Phương Văn Long ném cho hắn ánh mắt khinh miệt, vừa chỉ vào Cảnh Tâm Nặc, ý là ngươi được khoe khoang lợi hại hơn nữa thì có ích gì, nữ nhân của ngươi còn không phải sà vào vòng tay của ta?

Chu Hằng thầm lắc đầu, hắn không hề có ý gì với Cảnh Tâm Nặc, khiêu khích như vậy căn bản không thể nào làm hắn thất thố giận dữ, sẽ chỉ làm sát ý của hắn càng lạnh thêm mà thôi.

- Chiến trường thượng cổ vô cùng nguy hiểm, sau khi mọi người đi vào cần phải tự mình cẩn thận, sẽ không ai đặc biệt bảo vệ an toàn của ngươi, lão phu chỉ cho các ngươi bốn chữ: Lượng sức mà đi! Bên trong đó có kỳ ngộ, đồng thời cũng tồn tại nguy hiểm vô cùng, thời hạn là nửa năm, cố gắng đi ra trước lúc đó, chúng ta phải gia cố cánh cửa này lần nữa! Một vị đại lão cao tầng học phủ nói, ít nhất là Thiên Hà Hoàng, phát ra khí tức mạnh hơn một đoạn so với đám người ở Đại Nguyên Học Phủ

Mọi người đều nghiêm nghị, có mấy người đã không phải lần đầu đi vào chiến trường thượng cổ, biết rõ hung hiểm bên trong.

Chiến trường thượng cổ này không có cấm chế gì, muốn đi vào lúc nào cũng được. Nhưng bình thường Đại Hà Học Phủ các trăm năm mới an bài một lần tiến quân quy mô lớn, chủ yếu là thu thập thảo dược bên trong.

Bởi vì mật độ linh khí bên trong đó đạt tới Thất Nguyên Tinh, linh thảo chẳng những lớn lên vừa nhanh vừa tốt, hơn nữa số lượng cũng nhiều! Mỗi trăm năm tiến hành thu gặt một lần là vừa đủ, quá thường xuyên sẽ thành cắt lúa non.

Đương nhiên chắc chắn cao tầng học phủ sẽ không tuân thủ tuyến thời gian này, có lúc cần liền tiến hành một chuyến, thuận tiện còn thử vận may, có thể nào gặp được Bảo khí xuất thế hay không.

Không nói nhảm nhiều, phía học phủ lập tức an bài nhân viên tiến vào.

Cửa vào chiến trường thượng cổ không phải là một cái cửa truyền tống đơn thuần, trên thực tế khu vực chiến trường thượng cổ bị lực lượng khủng bố vặn vẹo không gian, cửa vào chính là đường hầm nối liền giữa hai không gian.

Chu Hằng đưa mắt nhìn, chỉ thấy cửa vào như miệng của con yêu thú khổng lồ, xoay chuyển khí vẩn đục, căn bản không nhìn thấy được tình huống bên trong.

- Chu tiểu tử, nắm chặt bổn tọa! Con lừa đen nhỏ giọng cẩn thận nói, dù là 5 ngày trước bọn họ lại tập thể ăn Phi Tinh Đan, dồn dập tăng thực lực lên một tầng, nhưng con lừa đê tiện vẫn không đổi được tật sợ chết.

Sau khi tiến vào chiến trường cổ, mọi người sẽ bị lực lượng vặn vẹo ném vào khu vực phạm vi trăm dặm, vị trí không xác định, hoàn toàn quyết định bởi lực lượng không gian vặn vẹo ngay lúc đó.

Thật ra dù là có phân tán cũng không sao, không gian cũng chỉ có 100 dặm, đã sớm bị phía học phủ khai phá thành trận địa phòng ngự, không cần lo bị ném vào góc nào gặp phải yêu thú vây công.

Nhưng tình huống đám Chu Hằng là đặc thù, Đông Phương Văn Long, Tây Môn Sơn đều có thể xuống tay với bọn họ ở trong đó, đương nhiên trước tiên phại tụ tập lại một chỗ, nắm chặt tay mới có thể đánh đau người!

Chu Hằng tay trái ôm Tiểu Hỏa, tay phải xách cổ con lừa, bước về phía cửa vào.

Hành trình chiến trường cổ lần này cho phép mang theo thú nuôi, chỉ là bộ dạng của Chu Hằng quá khôi hài, làm cho không ít người phì cười. Nhưng phần lớn là nữ sinh, nam sinh thì đều toát ra cười lạnh khinh bỉ.

-- Chu Hằng mượn thế Đông Phương Văn Long mà thanh danh lên cao, nghiễm nhiên có xu thế thành tân Chiến Thần tương lai, đều đạp bọn họ xuống dưới! Tinh Thần Vương, Tinh Thần Hoàng còn chưa tính, nhưng Tinh Thần Đế thì làm sao nhịn được?

Đỡ được mấy chiêu của Đông Phương Văn Long liền thật nghĩ rằng có thể chống lại Tinh Thần Đế? Lần này tiến vào chiến trường cổ, nếu như gặp được Chu Hằng, nhất định phải làm cho hắn chịu đau khổ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.