Lão giả kia sau khi nghe xong, mặt co rút, đây đúng là một tin chấn động à! Hắn nghiêm túc nhìn Chu Hằng, nói: - Những lời ngươi nói đều là thật.
- Tuyệt không nửa điểm giả dối! Chu Hằng nghiêm mặt nói.
- Ngươi đi theo ta! Lão nhân một tay xách Chu Hằng lên, thân hình bay
lên, chỉ chớp nhoáng đã tới trọng địa của Đại Hà Học Phủ. Đến nơi này,
ngay cả hắn cũng không dám xông loạn, đàng hoàng bảo người đi bẩm báo.
Chu Hằng thế mới biết lão nhân này tên là Lỗ Ngôn Thanh, nhưng chuyện này không gấp.
Không bao lâu, Chu Hằng đã bị dẫn tới một căn phòng họp lớn, nơi này đã
ngồi mười mấy cường giả Thiên Hà Cảnh, đều là tồn tại Thiên Hà Hoàng,
tạo thành cường đại uy áp, hoàn toàn có thể khiến cho Tinh Thần Đế vừa
tiến vào liền trực tiếp quỳ xuống.
Chu Hằng không kiêu ngạo không siểm nịnh, đứng trang nghiêm không nhúc nhích, người thẳng tắp như phi lao.
- Ngươi kể lại mọi chuyện một lần nữa! Lỗ Ngôn Thanh nói.
Chu Hằng gật đầu, một lần nữa nói hết toàn bộ mọi chuyện lúc trước hắn
nói với Lỗ Ngôn Thanh, giải thích như vậy là hắn đã cân nhắc nhiều lần
trên đường trở về, tự nhiên không có khả năng xuất hiện sai lầm.
- Tuệ Tinh Cảnh!
Sau khi Chu Hằng nói xong, mấy Thiên Hà Hoàng đều khiếp sợ và trầm mặc.
Đây là một tồn tại có thể ép vỡ Thiên Hà Đế cảnh giới, nếu không phải
trong không gian vặn vẹo kia linh khí còn nồng đậm hơn, chỉ sợ yêu thú
Tuệ Tinh Cảnh bên trong đã sớm chạy ra ngoài giết lung tung rồi. Nhưng
mà dù sao yêu thú là yêu thú, người là người, đây là hai chuyện hoàn
toàn khác nhau.
Yêu thú chủ yếu thích chiếm đất làm vương, chiếm cứ lãnh địa, mà nhân
loại lại không muốn bị hạn chế tại một nơi, luôn khát vọng mở rộng lãnh
thổ. Nắm giữ quyền lực.
Sau khi bọn họ hỏi, xác nhận Chu Hằng không nói sai gì mới đuổi Chu Hằng ra ngoài, kế tiếp bọn họ phải chủ động xuất kích, tiến vào chiến trường thượng cổ đánh chết Cổ Thiên Vương, hoặc là lợi dựng đặc tính đặc thù
của thông đạo để phòng thủ, chuyện này phải bàn lại, hơn nữa việc này
cũng không phải bọn họ có thể làm chủ được, nhất thiết phải mời ra những lão tổ tông Thiên Hà Đế kia.
Một ngày qua đi, Chu Hằng thở dài trong lòng. Hắn biết bên học phủ không có ý tiến vào chiến trường thượng cổ đánh chết Cổ Thiên Vương, bằng
không đã tìm hắn dẫn đường rồi.
Nhưng chuyện này cũng có thể lý giải, dù sao hiện ở trong chiến trường
thượng cổ yêu thú hoạt động mạnh, phái ra đại lượng cao thủ tiến vào,
nói không chừng xung đột kịch liệt với yêu thú, có khi cả một tháng cũng chưa xong.
Chu Hằng cũng không coi trọng Đại Hà Học Phủ thủ được lối đi kia.
Quả thật, lực lượng vặn vẹo rất khủng bố. Ngay cả Thiên Hà Đế học phủ đi vào cũng bị ngã trái ngã phải, nhưng cường giả Tuệ Tinh Cảnh cũng như
thế sao? Không gian vặn vẹo này chính là do đại chiến năm đó hình thành, mà trong cuộc chiến đấu kia, người mạnh nhất chính là Tuệ Tinh Cảnh.
Nhìn như vậy, nói không chừng cường giả Tuệ Tinh Cảnh cũng không bị lực lượng vặn vẹo ảnh hưởng.
Lui thêm bước nữa mà nói, cho dù chịu ảnh hưởng khiến cho chỉ có thể
phát huy ra một phần mười thực lực, nhưng mà Tuệ Tinh Cảnh và Thiên Hà
Đế chênh lệch chỉ gấp mười sao? Dù tính tất cả Thiên Hà Đế học phủ chịu
xuất động phòng ngự, nhưng mà một bên công, một bên thủ, quyền chủ động
vĩnh viễn nằm trong tay đối phương.
Giống như có câu, ngàn ngày làm kẻ trộm. Nào có ngàn ngày phòng kẻ cướp? Những Thiên Hà Đế này không có khả năng vĩnh viễn tọa trấn ở cửa thông
đạo, chỉ cần lưu lại một chút sơ hở thì đủ để Cổ Thiên Vương giết ra
rồi!
Không còn không gian vặn vẹo áp chế, Độ Dương Tinh ai có thể đỡ nổi Cổ Thiên Vương?
Có lẽ mấy triệu năm trước còn có, còn có cường giả Tuệ Tinh Cảnh khoẻ
mạnh, nhưng thời gian qua đi, có Tuệ Tinh Cảnh nào có thể sống lâu như
vậy? Độ Dương Tinh đã sớm bị đánh rơi xuống Tứ Nguyên Tinh, tỷ lệ xuất
hiện cường giả Tuệ Tinh Cảnh hoàn toàn bằng không!
Để hổ xuống núi nguy hại vô cùng!
Chu Hằng rời khỏi phòng họp, quay lại chỗ ở của mìn, trước hắn phải đi gặp Tề Nguyên một lần.
- Chu huynh, ta biết là ngươi sẽ không chết mà! Lúc nhìn thấy Chu Hằng,
Tề Nguyên đầu tiên hơi sửng sờ, lập tức dùng sức nắm chặt tay, có vẻ rất phấn chấn. Cách kỳ hạn nửa năm đã hơn hai tháng, Tề Nguyên phải chịu áp lực rất lớn, bởi vì người Tề gia đều cho rằng Chu Hằng chết ở chiến
trường thượng cổ, quyết định thu hồi đầu tư, nhưng lại bị Tề Nguyên phản đối, cũng sắp tới nỗi chống không nổi rồi.
Bây giờ thấy Chu Hằng còn sống đi ra, cuối cùng hắn cũng được thở phào,
biết mình kiên trì là đúng, tên này cũng không dễ dàng chết như vậy đâu!
Chu Hằng mỉm cười, nghĩ nghĩ, vẫn đem chuyện Cổ Thiên Vương nói ra.
- Xít! Tề Nguyên lập tức hít ngược một hơi khí lạnh nói: - Cường giả Tuệ Tinh Cảnh thời kỳ thượng cổ? Phiền toái lớn rồi.
- Đúng vậy! Chu Hằng khi đối mặt với cao tầng Đại Hà Học Phủ cũng không
nói là mình thả Cổ Thiên Vương ra, nếu nói ra, nói không chừng sẽ bị một ít người giết sống.
Nhưng thời điểm đối mặt với Tề Nguyên, hắn cũng không giấu giếm, bao gồm Huyết Linh Quả, Hoàng Kim Cốt vân vân, hắn đều nói ra, để Tề Nguyên
càng tin tưởng hắn hơn, lòng tin dĩ nhiên không phải nhằm vào Cổ Thiên
Vương, mà là mở rộng buôn bán ở nơi này.
- Kệ đi, trời sập xuống tự nhiên có cao nhân chống đỡ, ta chỉ quản kiếm
tiền thôi! Sau khi Tề Nguyên đau đầu một hồi mới vặn vặn tay nói: - Tuy
nhiên, tốt nhất chúng ta cũng phải chuẩn bị, vạn nhất chuyện không hay
cũng có đường ra.
Chu Hằng gật đầu, Cổ Thiên Vương nếu như ra khỏi không gian vặn vẹo, tu
vi Tuệ Tinh Cảnh tuyệt đối là đứng trên thiên hạ, hiếm có sức mạnh nào
sánh bằng! Đừng nói Độ Dương Tinh không có đối thủ, cho dù ở tinh vực
cũng không có người khắc chế được hắn.
Dù sao đây chỉ là vùng biên hoang của Minh giới, trước kia Độ Dương Tinh còn chưa rơi xuống, có thể xuất ra vài cường giả Tuệ Tinh Cảnh, nhưng
sau khi Độ Dương Tinh bị đánh rơi xuống Tứ Nguyên Tinh, trong mảnh tinh
vực này liền không còn tồn tại cấp bậc Tuệ Tinh Cảnh nữa.
Tề Nguyên bề bộn nhiều việc, sau khi hắn thông báo tin tức Cổ Thiên
Vương tin cho Tề gia ở Đại Nguyên Học Phủ, mới cầm lượng lớn đan dược
Chu Hằng đưa cho đi bán, mặt khác, hắn còn phải tạo thanh thế cho Chu
Hằng.
Nếu Chu Hằng được khen là Đông Phương Văn Long thứ hai, như vậy hiện tại khẳng định hắn cũng có danh vọng cực cao, có rất nhiều người muốn đầu
nhập vào bên hắn. Trước kia không được, đó là vì Chu Hằng vẫn chỉ là
Tinh Thần Vương, người khác không biết xấu hổ đầu nhập làm tùy tùng sao?
Nhưng bây giờ Chu Hằng đã bước vào Tinh Thần Đế, tuy rằng còn chưa trở
thành Tinh Thần Đế bậc cao 3000 tinh trở lên, nhưng mà tuyển thủ hạ thì
cũng đủ rồi.
Chu Hằng cũng chuẩn bị kỹ càng, nếu như Cổ Thiên Vương thật sự đại khai
sát giới, vậy hắn chỉ có trở về tìm cha mẹ. Mang mọi người chạy trốn.
Hy vọng Đại Hà Học Phủ còn nắm bí mật đại sát khí gì, có thể trấn áp
được lão biến thái Cổ Thiên Vương này. Không phải bọn họ án binh bất
động liền hoàn toàn ngồi chờ chết!
Thời gian bức thiết, Chu Hằng cũng không có tâm tư gia tăng tu vi, nhiều nhất một tháng nữa Cổ Thiên Vương sẽ đánh ra, nếu như bên học phủ không ngăn nổi, vậy còn Đại Hà Học Phủ thì sao?
Ở trong này, hắn còn thiếu nhân tình hai người, một là Dương Ngọc Hoa, một là Đài Niệm Ngưng.
Đài Niệm Ngưng tự nhiên không cần hắn đi thông tri, Tề Nguyên đang lo
không có cơ hội tiếp cận đối phương. Như vậy để hắn đi thông tri Dương
Ngọc Hoa là được rồi.
Muốn gặp vị đại mỹ nhân Thiên Trận Viện này cũng không dễ dàng. Thiên
Trận Viện và Thiên Dược Viện đều là trọng địa Đại Hà Học Phủ, người bình thường tuyệt đối không thể tiến vào, dù thông báo cho nhau cũng không
được. Bởi vì thời gian cũng không phải quá gấp gáp, Chu Hằng liền đợi
vậy, đợi thời điểm tiểu nha đầu tới tìm hắn, để Khương Tử Sương tiện thể mời Dương Ngọc Hoa đi ra.
Sau khi từ trong miệng Chu Hằng nghe chuyện Cổ Thiên Vương, Dương Ngọc
Hoa hơi cúi người với Chu Hằng nói: - Đa tạ Chu sư đệ nhắc nhở, Ngọc Hoa khắc sâu trong lòng.
Chu Hằng vừa muốn nói chuyện, tay áo lại bị giật lại, hắn quay đầu nhìn
lại, chỉ thấy tiểu nha đầu đang ám chỉ hắn, hắn không khỏi cười thầm
nói: - Sư tỷ không cần để ở trong lòng đâu.
Dương Ngọc Hoa cũng không muốn lập tức rời khỏi Thiên Hà học phủ, nàng
nghiên cứu trận văn khá tiến bộ, mấy tháng này có được cơ hội đột phá,
cho nên tuyệt đối không được gián đoạn.
Nhưng nàng cũng xin Chu Hằng chiếu cố Khương Tử Sương một chút, vạn nhất Cổ Thiên Vương thật sự giết ra. Nàng sợ trong lúc hỗn loạn không tìm
được tiểu nha đầu, dù sao nha đầu kia cũng không phải là người chịu an
phận.
Đến lúc đó nàng sẽ tự mình trở về Đại Nguyên Học Phủ. Mà tiểu nha đầu làm phiền hắn đưa trở về.
Tuy rằng vô duyên vô cớ rước thêm phiền phức, nhưng Chu Hằng không chối
từ, hắn thiếu Dương Ngọc Hoa một cái nhân tình, nghĩa bất dung từ.
- Đại thúc, ngươi sao không có ánh mắt như vậy! Đợi sau khi Dương Ngọc
Hoa rời đi, tiểu nha đầu thở dài, một bộ khinh thường Chu Hằng.
- Ta sao lại không có ánh mắt? Chu Hằng cười nói.
- Điềm Điềm vừa rồi còn luôn nhắc nhở người, thừa dịp mẫu thân cảm ơn
ngươi nắm lấy cơ hội đưa ra yêu cầu, để mẫu thân lấy thân báo đáp, ngươi sao lại đần như vậy chứ? Tiểu nha đầu liên tục lắc đầu.
Nha đầu kia còn bán cả mẹ mình! Chu Hằng đoán rằng nếu hắn mua một gói
xuân dược để tiểu nha đầu cho Dương Ngọc Hoa ăn, đoán rằng tiểu nha đầu
này chẳng những không cự tuyệt, ngược lại còn vui vẻ.
Tuy rằng Cổ Thiên Vương đi ra ngoài, có thể khiến cho trật tự Độ Dương
Tinh sụp đổ, Đại Hà tệ sẽ mất đi tác dụng, nhưng trước khi chuyện đó
chưa phát sinh, Chu Hằng vẫn nguyện đánh cuộc một trận.
Sau khi nhận được đan dược Chu Hằng cung cấp, tiệm thuốc của Tề Nguyên buôn may bán đắt!
Kim Cương Đan, Chuyển Linh Đan, tuy rằng trước mắt cũng chỉ có hai loại
đan dược này, nhưng mà loại nào mà không không thể cứu mạng? Võ giả ai
mà không có lúc gãy xương, ai mà không có lúc kiệt lực chống đỡ không
nổi nữa?
Đan dược Hỏa Thần Lô luyện được đều là cực phẩm, hiệu quả kinh người,
tuy rằng bán đắt, nhưng mà tiêu thụ cực tốt, giống như dựt tiền vậy, chỉ trong hai ngày ngắn ngủi đã bán hết không còn, cũng mang tới cho tiệm
thuốc gần năm ức tiền lời.
Ba ức Đại Hà tệ thuộc về Chu Hằng, nhưng có một nửa trong đó phải trả
cho Phi Tinh Đan, mà khi hắn và con lừa đen, Tiểu Hỏa ở chiến trường cổ
cũng dùng không ít Kim Cương Đan và Chuyển Linh Đan, trên thực tế vốn
những đan dược này cũng đã một ức Đại Hà tệ rồi.
Một lời bốn.
Đây cũng là vì có Hỏa Thần Lô, nếu không đổi thành Dược sư khác, cho dù
giỏi, đan dược bán ra được 150 triệu Đại Hà tệ thì đã thắp hương bái
Phật rồi.
Có tiền làm việc cũng dễ dàng, Tề Nguyên vừa tiếp tục thu mua nguyên vật liệu cho Chu Hằng luyện chế, vừa xuất ra một phần Đại Hà thành lập Hằng Vĩnh Hội tệ tạo thanh thế cho Chu Hằng, Chu Hằng chính là thủ lĩnh, chỉ cần là học sinh của Đại Hà Học Phủ đều có thể nhập hội.
Sau khi được tiểu nha đầu giựt giây, Dương Ngọc Hoa trở thành hội chúng
thứ tư, thứ hai tự nhiên là Tề Nguyên, thứ ba là Khương Tử Sương, về
phần con lừa đen và Tiểu Hỏa chỉ có thể xem như biểu trưng.
- Phi, bổn tọa gì mà là biểu trưng, bổn tọa là thần thú hộ giáo! Sau khi con lừa đen biết chuyện này lập tức kêu gào.