- A!
Tả Hồng Trần phát ra một tiếng vô cùng phẫn nộ, một tiếng đè xuống tiếng hoan hô toàn trường, khí tức lạnh lẽo bắt đầu khởi động, toàn trường
lại trở nên im lặng.
Hắn nhảy xuống ôm lấy hai đoạn thân thể Thượng Quan Kỳ, cũng từ trong
lòng ngực móc ra một bình thuốc, sau khi bóp nát đan dược bên trong đổ
vào miệng Thượng Quan Kỳ.
Sau khi đạt tới Tụ Linh Cảnh, võ giả rất khó chết, sinh lực dồi dào đến mức khủng bố!
Bị chém ngang lưng giống như vậy chỉ cần hợp lại đúng lúc, rót vào thần
dược cứu mạng thì vẫn có thể cứu sống được. Tuy nhiên, nếu khi đánh chém rót vào linh lực cường đại, như vậy có tính chất huỷ diệt, tuyệt đối
phải chết!
Huống chi, Thượng Quan Kỳ chính là bị hắc kiếm đánh chém, một thân lực
lượng ở trong nháy mắt bị hắc kiếm rút hết. Đã không còn lực lượng, Tụ
Linh Cảnh còn có thể xưng là Tụ Linh Cảnh sao, còn không bằng cả người
phàm nữa.
Phàm nhân bị một trảm như vậy còn có đường sống?
Cho dù Tả Hồng Trần cho ăn bao nhiêu đan dược, thân thể Thượng Quan Kỳ càng lúc càng lạnh, hoàn toàn chết hẳn.
Tả Hồng Trần rốt cục dừng hành động loại không có ý nghĩa này, dùng ánh mắt lạnh tanh nhìn về phía Chu Hằng, sát khí cuộn trào.
Hắn cũng chỉ có một tên đồ đệ như vậy, tuy rằng quản giáo nghiêm khắc,
nhưng mà tất cả xuất phát từ mong muốn rèn khổ thành tài, đã sớm coi hắn như con trai mình. Một đồ đệ muốn tìm được sư phụ tốt cố nhiên không dễ dàng, nhưng mà một cao thủ muốn thu được một thiên tài có thể kế thừa y bát của mình thì càng khó hơn.
Tả Hồng Trần đặt lên người Thượng Quan Kỳ vô số tâm huyết, kỳ vọng, vốn
đây là trận chiến cuối cùng của Thượng Quan Kỳ, lại không nghĩ tới lại
là trận chiến cuối cùng khi hắn còn sống!
Lão quái vật không chút để ý hành vi mất mặt, trong lòng chỉ có mối hận giết đồ!
Hắn phải làm thịt Chu Hằng báo thù cho ái đồ!
- Tiểu tử, lão phu sẽ không để cho ngươi chết nhẹ nhàng ngư vậy, lão phu sẽ tra tấn ngươi từng chút từng chút, cho ngươi sống không bằng chết!
Không chỉ ngươi, phàm là người có liên quan với một người cũng đừng mơ
tưởng đào thoát, lão phu muốn giết sạch cả nhà ngươi, cho dù một con
mèo, một con chó cũng đừng mơ tưởng tránh được!
Lão quái vật cũng không vội vã động thủ, toàn trường thực lực hắn mạnh
nhất, hơn nữa cũng có hậu trường đáng sợ, ai dám cản trở hắn?
- Tả tiền bối, xin hãy thủ hạ lưu tình!
Nhưng mà đúng lúc này có người đứng ra.
Ánh mắt mọi người lập tức nhao nhao nhìn sang người nọ, chỉ thấy đó là
một nữ nhân áo tím xinh đẹp như hoa, phong thái như tiên, không thể diễn tả bằng ngôn từ.
- Đúng là Tử Tinh tiểu thư!
- A, đó là Tử Tinh tiểu thư!
- Tử Tinh tiểu thư sao lại cầu tình cho Chu Hằng?
- Chắc là khí khái anh hùng của Chu Hằng đả động mỹ nhân!
Một trận kinh hô, Nguyễn Giai Oánh dịu dàng thi lễ với Tả Hồng Trần một cái, nói:
- Thiếp Nguyễn Giai Oánh, xuất thân Thiên Bảo Các, xin tiền bối đại nhân hãy rộng lượng, thả người này một con đường sống, dù sao, đây là quyết
đấu công bình!
Công bình? Công bình cái quỷ, Tả Hồng Trần không biết đã nhúng tay mấy lần rồi, sớm con bà nó không biết xấu hổ!
Mọi người đều oán thầm không thôi, chỉ là sợ thực lực của Tả Hồng Trần cho nên chỉ nén giận mà không dám nói gì.
Thượng Quan Kỳ chết là xứng đáng!
Đánh tốt lắm! Đánh hay lắm! Giết hay lắm!
Tả Hồng Trần lộ ra vẻ kiêng kỵ, sự cường đại của Thiên Bảo Các hắn hiểu
rất sâu, hơn nữa hắn cũng biết, hắn hiểu biết chỉ là một góc băng sơn
của Thiên Bảo Các mà thôi, cái thế lực này quả thực chính là cự phách
Huyền Càn đại lục, có thể cùng thế lực như vậy chống lại, lưa thưa không có mấy!
Loại trình độ này hắn căn bản ngay cả tư cách ngưỡng vọng cũng không có!
Hắn tuyệt không dám đắc tội Thiên Bảo Các, đừng nói hắn, cho dù Độc
Huyết Tông sau lưng hắn cũng không dám! Tuy nhiên, Nguyễn Giai Oánh chỉ
là người trong Thiên Bảo Các Hàn Thương Quốc, căn bản không phải là
thượng tầng!
Hơn nữa, hắn cũng không đắc tội Thiên Bảo Các, chỉ không nể tình cầu chết mà thôi, chút chuyện nhỏ này hắn vẫn gánh được.
- Tiểu nha đầu, người này giết ái đồ lão phu, lão phu nhất định phải lấy đầu hắn tế đồ nhi ta, ngươi đừng có dài dòng!
Tả Hồng Trần mờ nhạt nói, giọng điệu vô cùng kiên định. Đạt tới loại
cảnh giới như hắn, võ đạo chi tâm tất nhiên thủ vững không dời, nếu đạo
tâm không ổn thì cả đời cũng không có tiến bộ.
Nguyễn Giai Oánh lòng tràn đầy chua xót, nàng mấy ngày trước mới đến,
còn chưa có cơ hội gặp mặt Chu Hằng. Tuy rằng Chu Hằng lần thứ hai trắc
nghiệm linh thể rất bình thường, nhưng nàng vẫn rất hoài nghi, nên muốn
tiến thêm một bước tìm hiểu lai lịch của hắn.
Chỉ là không nghĩ tới Chu Hằng lại gây chuyện như vậy, không ngờ trêu
chọc phải một lão quái vật Ích Địa tam trọng thiên, người này ở toàn bộ
Hàn Thương Quốc đều có thể liệt vào cao thủ đứng đầu, người có thể đánh
thắng Tả Hồng Trần không tới một bàn tay.
Chu Hằng... Chết chắc rồi!
Tả Hồng Trần như mèo vờn chuột, hắn muốn cho Chu Hằng hưởng thụ một chút tư vị tuyệt vọng trước, chỉ là Chu Hằng cũng không cho hắn thấy vẻ mặt
này, không ngờ vẻ mặt vẫn ung dung như cũ!
Tiểu tử này sợ tới mức phát điên rồi sao?
Chu Hằng làm sao phải sợ hãi, từ lúc hạ quyết tâm xử lý Thượng Quan Kỳ,
hắn cũng đã nghĩ kỹ đường lui, Cửu Huyền Thí Luyện Tháp! Món bảo vật này đều có thể ngăn cản địch nhân Hóa Thần Cảnh, vậy ít nhất cũng là pháp
khí cấp Hóa Thần Cảnh à?
Vậy Tả Hồng Trần làm sao phá được?
Hắn bất cứ lúc nào cũng có thể tiến vào trong tháp tránh nạn, nơi đây
cát vàng bùn trải rộng, cho dù thị lực Tả Hồng Trần tăng lên gấp một vạn lần cũng không thể tìm cho ra Cửu Huyền Thí Luyện Tháp sau khi thu nhỏ
lại.
Về phần dẫn tới không gian chấn động, Chu Hằng cũng không cần thiết, đương nhiên tánh mạng là quan trọng nhất.
- Tiểu tử, ngươi không sợ?
Tả Hồng Trần lạnh lùng nói.
- Ta tại sao phải sợ?
Chu Hằng hỏi lại, tay hẩy hẩy Tả Hồng Trần, khinh thường nói:
- Chỉ bằng lão quái vật không biết xấu hổ như ngươi mà đời dọa ta?
- Ha ha ha! ikienthuc.org
Tả Hồng Trần ngửa mặt lên trời cười lạnh:
- Tốt lắm, tốt lắm, rất có ý chí chiến đấu! Như vậy thời điểm lão phu
tra tấn ngươi cũng rất vui vẻ, dù sao vài ba lời cầu xin tha thứ khuất
phục cũng không có ý nghĩa!
- Hy vọng xương của ngươi cũng cứng như cái miệng của ngươi, có thể chống đỡ được nửa năm à!
Lão quái vật rốt cục ra tay, tay phải dò ra, cũng hóa thành một cự chưởng chộp tới Chu Hằng.
Đây cũng không phải là huyết mạch lực, mà là linh lực biến thành, lại là Cự Linh Chưởng độ lớn vượt xa Thượng Quan Kỳ, giống như mây đen bao phủ trời đất vậy.
- Hừ, ai dám động vào một cọng lông của con rể của lão phu?
Trong một tiếng hừ lạnh, trước người Chu Hằng bỗng nhiên xuất hiện một
nam nhân uy nghiêm, một quyền đấm thẳng tới cự chưởng che trời.
- Thình thịch!
s
Cự chưởng lập tức hóa thành vô số đạo toái ảnh, nam tử kia giống như đại ma thần bễ nghễ thiên hạ, ngạo nghễ đứng thẳng, khí tức đáng sợ không
kém Tả Hồng Trần chút nào.
Điều này khiến cho Chu Hằng từ bỏ ý niệm tiến vào Cửu Huyền Thí Luyện Tháp.
An Nhược Trần đến rồi!
- Phụ thân!
An Ngọc Mị ngạc nhiên kêu lên, lo lắng hoàn toàn biến mất.
- Các hạ là... Ồ, các hạ chính là An Nhược Trần sao?
Tả Hồng Trần ôm quyền thi lễ một cái:
- An huynh xin cho lão phu mặt mũi, người này giết đồ đệ ta, lão phu nhất định phải lấy đầu hắn!
- Ngươi là ai, lão phu sao phải cho ngươi mặt mũi?”
An Nhược Trần không chút lưu tình khiển trách, ngón tay chỉ thẳng Tả Hồng Trần, vẻ mặt tràn đầy khinh bỉ.
Tả Hồng Trần thiếu chút nữa khí bạo!
Hắn là Ích Địa tam trọng thiên, An Nhược Trần cũng là Ích Địa tam trọng
thiên, cảnh giới mọi người giống nhau, đánh nhau tám thành là lưỡng bại
câu thương! Hắn khách khách khí khí, cũng không có nghĩa là hắn sợ An
Nhược Trần.
Có bao nhiêu năm chưa bị người chỉ thẳng mũi măng rồi?
Trước Chu Hằng không tính là gì, người này chỉ là Tụ Linh Cảnh, căn bản
ngay cả tư cách khiến hắn liếc mắt nhìn nhiều cũng không có! Giống như
con voi tuyệt đối không để ý con kiến khiêu khích mình, song phương căn
bản không cùng một tầng thứ, tùy ý nhấc chân cũng có thể nghiền chết đối phương rồi.
Nhưng mà An Nhược Trần lại là Ích Địa tam trọng thiên thứ thiệt, bị võ
giả cùng cảnh giới chỉ thẳng vào mũi mắng, điều này làm cho Tả Hồng Trần muốn không giận dữ cũng khó khăn!
- Lão phu hôm nay nhất định phải giết người này!
Thanh âm Tả Hồng Trần cũng lạnh xuống, lật tay chộp tới Chu Hằng.
- Muốn chết!
An Nhược Trần khí phách mười phần gầm lên giận dữ, thân hình đập ra, vung quyền đấm tới mặt Tả Hồng Trần.
- Khinh người quá đáng!
Tả Hồng Trần vung chưởng đón đỡ.
- Thình thịch!
An Nhược Trần một quyền hạ xuống, Tả Hồng Trần phòng ngự không có chút
tác dụng, hung hăng đánh lên mặt đối phương, một tiếng trầm đục vang
lên, Tả Hồng Trần lập tức bay ngược ra. Nhưng An Nhược Trần lập tức vươn tay ra, chụp lấy chân Tả Hồng Trần mạnh mẽ kéo trở về.
- Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!
An Nhược Trần liên tục ra quyền, mỗi một quyền đều nện lên mặt của Tả
Hồng Trần, giống như người lớn bắt nạt trẻ con, Tả Hồng Trần ngay cả một tia năng lực chống đỡ cũng không có.
- Muốn giết lão phu con rể, ngươi là ai?
- Thình thịch thình thịch thình thịch thình thịch!
Tả Hồng Trần bị trở thành bao cát thịt người, nào còn chút phong thái cường giả Ích Địa Cảnh nữa.
Con bà nó đã nghiền!
Nhìn thấy lão quái vật này bị quyền cước đấm đá, người xem trên khán đài hận không thể nhảy xuống thượng lên mấy quyền. Ai bảo lão gia hỏa này
kiêu ngạo, ai bảo lão gia hỏa này bá đạo, ai bảo lão gia hỏa này tùy ý
phá hư quy tắc!
Đánh chết lão vương bát này!
- Cha, cha đột phá!
An Ngọc Mị hoan hô một tiếng, có thể đánh cường giả Ích Địa tam trọng
thiên như món đồ chơi, nhất định cao hơn một đại cảnh giới mới làm được.
- Khai Thiên Cảnh!
Tả Hồng Trần đột nhiên kêu to:
- Ngươi tiến vào Khai Thiên Cảnh!
- Bịch!
An Nhược Trần lại thọng một đấm lên khuôn mặt già nua của Tả Hồng Trần, phốc một tiếng, Tả Hồng Trần mạnh mẽ phun ra một ngụm máu tươi, mang
theo 7, 8 cái răng.
Mới vừa rồi còn uy phong bát diện, Tả Hồng Trần không ngờ bị đánh giống
như con chó chết, sự tương phản khiến cho người ta khó lòng tưởng tượng
nổi!
- Con rể, lão vương bát này lấn ngươi, để cho ngươi tiễn hắn đoạn đường cuối cung!
An Nhược Trần quay đầu nói với Chu Hằng.
- Tốt!
Chu Hằng không chút nghĩ ngợi liền đáp ứng.
- Ngươi, các ngươi dám!
Tả Hồng Trần cả kinh kêu lên, ai lại muốn chết, hơn nữa còn chết ở trong tay một tên mao đầu tiểu tử Tụ Linh Cảnh, chuyện này đối với hắn mà nói quả thực vô cùng nhục nhã, chết cũng không thể nhắm mắt.
Hắn trợn mắt nhìn lại Chu Hằng, mặc dù không cách nào động thủ, nhưng mà khí thế khổng lồ vẫn ép tới Chu Hằng.
- Thình thịch!
An Nhược Trần lại thọng một đấm lên đầu hắn Tả Hồng Trần, lập tức đánh
cho Tả Hồng Trần mất đi năng lực phản kháng, cái đầu cụp xuống như cá
chết.
- Ta là người Độc Huyết Tông, các ngươi không thể giết ta!
Tả Hồng Trần kêu to, hắn không muốn chết, càng không muốn chết trong tay Chu Hằng.
- Độc Huyết Tông thì thế nào!
Chu Hằng cũng là người to gan lớn mật, lúc trước bị Tả Hồng Trần làm
cho giận dữ, lúc này nào có đạo lý không dám ra tay, huống chi một võ
giả Ích Địa tam trọng thiên có thể cung cấp cho hắn bao nhiêu linh lực
tích lũy, làm sao có thể bỏ qua!
Hắc kiếm tế xuất, Chu Hằng không chút do dự một kiếm vung qua!
- Phốc!
Cái đầu tái nhợt của Tả Hồng Trần lập tức rời khỏi cỏ, đôi mắt già vẫn
còn mang theo oán hận mãnh liệt, lại không thể tin, hai người này lại
dám giết mình.