Kẻ này tuyệt đối hung tàn, xuống tay không chút lưu tình.
Ứng Sơ Thần là con cháu Ứng gia, hơn nữa còn là đời mới cực kỳ được coi
trọng, tuy rằng trước mắt còn chưa bước vào Khai Thiên Cảnh, nhưng thiên tư bất phàm, cộng thêm gia tộc toàn lực bồi dưỡng, ngày sau có hy vọng
lớn đạt đến Linh Hải Cảnh.
Nhưng chính một vị cấp lão tổ tương lai này bị người ta một cái đạp bay!
Thua, không sao cả!
Không có ai là Chiến Thần từ nhỏ, vừa ra đời liền đứng trên đỉnh thế
gian, luôn có người lợi hại hơn mình, thua là bình thường. Nhưng cách
thua như thế.... kỳ thật ngay cả thua cũng chưa nói, hai bên căn bản
không cùng một tầng thứ, trực tiếp bị một đạp bay ra, đây là thảm bại
mang tính áp đảo, sẽ làm Ứng Sơ Thần để lại bóng ma không thể xóa bỏ!
Võ giả đột phá, lĩnh ngộ, tin tưởng, trạng thái, thiếu một thứ cũng
không được, nếu như trong lòng có bóng ma thất bại, vậy làm sao còn có ý tiến thủ nữa?
Có thể, cuộc đời Ứng Sơ Thần về sau sẽ ảm đạm tối tăm!
Chu Hằng cười lạnh, cho là như thế xong rồi?
Vù, hắn bay ra, triển khai Tấn Vân Lưu Quang Bộ, tốc độ của hắn có thể
sánh với ánh sáng, đi sau đến trước, mạnh mẽ đuổi theo Ứng Sơ Thần đã
hóa thành chấm nhỏ, bùm, lại đạp ra một cái.
Vẫn là đá vào bụng Ứng Sơ Thần, chỉ là lần này lực lượng không phải tiến tới trước, mà là đạp xuống mặt đất!
Bùm!
Một đạo lực lượng kinh khủng trào ra, hai người rơi xuống đất, mặt đất phát ra tiếng gầm rú, bụi mù tuôn ra thẳng lên trên cao.
Trên mặt đất, xuất hiện một cái hố sâu trăm trượng, ở giữa là hai người Chu Hằng.
Ứng Sơ Thần nằm ngửa mặt lên trời, trên bụng vẫn là chân của Chu Hằng đạp lên, cả người đẫm máu.
Vù vù vù, đám người Bạch Phỉ Phỉ, Triệu Hoành Thành bay tới, nhìn thấy cảnh tượng này, mỗi người chấn động không nói nên lời.
Chu Hằng nhếch mép cười, nói:
- Ta ghét nhất là tiểu nhân thiếu nợ!
Vừa nói thế, mọi người như mới tỉnh mộng, vội vàng lấy ra linh phiếu bắn về phía Chu Hằng, chỉ sợ vị này hung tính bộc phát, coi bọn họ thiếu nợ tiền cược mà xử lý như thế này.
Chu Hằng cười híp mắt thu hồi tất cả phiếu, sau đó lấy ra hai tờ giá trị 1 vạn linh thạch hạ phẩm ném cho Bạch Phỉ Phỉ, nói:
- Đáng tiếc, chỉ có mỗi Bạch cô nương đặt trúng!
- Còn của ta đâu!
Phong Liên Tình không cam rơi lại chạy đến, đưa bàn tay trắng nõn về phía Chu Hằng.
Chu Hằng thở dài, chia ra hai phần ba linh phiếu ném qua, nói:
- Của ngươi!
- Không phải 100 triệu triệu linh thạch hay sao? Tiểu tử thối, ngươi khi dễ người ta không biết đếm hay sao?
Phong Liên Tình hai tay chống nạnh, mắt đẹp trừng thật tròn thật to.
Chu Hằng không để ý tới nàng cố tình gây sự, chân đạp Ứng Sơ Thần:
- Đừng giả chết, chút thương này còn không chết được!
Thân thể Ứng Sơ Thần run lên, giãy giụa bò dậy, tuy rằng Chu Hằng dùng
sức có chừng mực, nhưng hắn vẫn bị thương nặng, hoàn toàn không phải là
giả vờ. Hắn lau vết máu ở khóe miệng, nói:
- Ngươi còn muốn sao?
- Đầu óc ngươi có vấn đề?
Chu Hằng tát ra một cái, trên mặt Ứng Sơ Thần liền trúng một bạt tai, nổ thật là giòn.
- Chịu cược phải chịu thua. Bò đi!
Thật phải bò?
Ứng Sơ Thần toát ra giận dữ không chịu nhục, nếu ở trước mắt mọi người
đế đô bò quanh một vòng, về sau hắn thật sự không cần làm người nữa!
- Sĩ có thể giết không thể nhục!
Hắn quát lên.
- Ai có hứng thú nhục ngươi?
Chu Hằng đầy vẻ khinh thường.
- Đây là ngươi đặt cược thua, đương nhiên phải trả!
- Hằng ca, không thôi thì bỏ đi?
Triệu Hoành Thành cũng không muốn làm lớn chuyện, nếu thật để Ứng Sơ Thần bò một vòng, vậy toàn bộ Ứng gia sẽ bạo động.
- Vị công tử này, đã được thế cũng nên thả người đi!
Bạch Phỉ Phỉ cũng xen lời.
Kỳ thật nàng cũng không thèm để ý Triệu Hoành Thành hay Ứng Sơ Thần,
nhưng thế lực sau lưng hai người này thì nàng không thể bỏ qua. Thân là
quý nữ thiên gia, nàng phải có trách nhiệm hơn người thường.
Nếu như Triệu gia khai chiến với Ứng gia, vậy không chỉ đơn giản là hai
đại gia tộc ác đấu, mà sẽ rung chuyển căn cơ của toàn đế quốc!
Dù sao, hai gia tộc này đều có ảnh hưởng lớn!
Chu Hằng sắc mặt lạnh lùng, nói:
- Thiếu nợ trả tiền, là chuyện đương nhiên, không trả nổi thì đừng có
cược! Hơn nữa, tiền cược này còn không phải chính hắn đặt ra?
Hắn chỉ vào Ứng Sơ Thần.
Quả thật, đánh cược này là do Ứng Sơ Thần đưa ra.
Ứng Sơ Thần hối hận muốn chết, nhưng ai biết một con gấu con đáng yêu
như chó nhỏ này lại hùng mạnh đến thế! Đây là một cái bẫy, Triệu gia đào sẵn cho hắn nhảy vào, chính là vì đả kích hắn, làm hắn trở thành đá lót đường cho Triệu Hoành Thành đột phá Khai Thiên Cảnh!
Đúng là độc ác mà!
Ứng Sơ Thần ánh mắt hung tàn, nhưng trước mặt bỗng tối sầm, lại bị đánh một bạt tai, miệng mặn mặn, tràn ra mùi máu.
- Bò hay không?
Chu Hằng lạnh giọng.
Hắn quả thật đang chuyện bé xé ra to, nhưng hắn không có cảm tình gì đối với bất cứ người nào của Ứng gia, không ngại đạp lên đầu cho bọn họ
khóc cha gọi mẹ.
- Mau bò!
Phong Liên Tình ở bên cạnh phụ họa, nàng thích nhất là xem náo nhiệt.
Rống! Tiểu Hôi cũng ra khỏi Đấu Thú Trường, lại biến thành dạng con gấu
nhỏ đáng yêu, nhưng hiện giờ ai còn dám coi nó là thú cưng vô hại?
- Đừng mơ!
Ứng Sơ Thần cắn răng nói, đây là một âm mưu, là cái bẫy, hắn tuyệt đối sẽ không khuất phục!
Bốp!
Chu Hằng không chút lưu tình lại một cái tát, máu phun, răng văng ra, khuôn mặt tuấn tú của Ứng Sơ Thần đã vô cùng thê thảm.
- Đủ rồi!
Bạch Phỉ Phỉ quát lạnh.
Bốp!
Chu Hằng coi như không nghe, lại một cái tát đánh tới.
- Ta nói, đủ rồi!
Bạch Phỉ Phỉ đột nhiên quát to như sấm, sóng âm đột nhiên hóa thành thực chất, như cơn sóng hùng hồn đánh về phía Chu Hằng.
Giống như sóng thần, sôi trào dữ dội!
Nàng đánh ra công kích này, khí tức khổng lồ không còn che giấu, cuồn cuộn như sấm!
Khai Thiên Cảnh!
Khè, vị tiểu công chúa Bạch gia trước nay thích chơi đùa lại có tu vi tu vi Khai Thiên Cảnh?
Đám người Triệu Hoành Thành lộ ra kinh ngạc tuyệt đối, Bạch Phỉ Phỉ chưa từng bày ra thực lực, đầu tiên nàng không cần ra tay, thứ hai không ai
dám ép nàng ra tay, ai lại ngờ nàng có tu vi Khai Thiên Cảnh!
Trong ba đại mỹ nữ đế đô, Hàn Diệc Dao là Sơn Hà Cảnh, còn Bạch Phỉ Phỉ
cũng đạt tới Khai Thiên Cảnh, chỉ có Mai Di Hương mới chỉ là Sơ Phân
Cảnh, toàn bại cái gọi là bốn đại thiên kiều.
Ánh mắt Chu Hằng nghiêm lại, trừng Bạch Phỉ Phỉ, một cỗ khí thế to lớn
quét ngang, sắc mặt Bạch Phỉ Phỉ lập tức trở nên tái nhợt, công kích
sóng âm bỗng nhiên tiêu tan, phát tán trong thiên địa.
Cái tên này càng khủng bố hơn?
Bốp!
Chu Hằng lại đánh một cái tát, lạnh giọng nói:
- Ta ghét nhất kẻ không giữ lời, ngươi chỉ có một cơ hội cuối cùng này, hoặc là bò, hoặc là chết!
Ứng Sơ Thần cả người run run, lực lượng mạnh đến không thể chống cự của
Chu Hằng tạo thành bóng ma tuyệt vọng trong lòng hắn, hắn không nghi ngờ quyết định của đối phương. Người như vậy, nói ra là làm, tuyệt đối sẽ
không hù dọa hắn!
Không bò, vậy thì chết!
Lựa chọn chịu nhục, hay là chịu chết?
Ứng Sơ Thần vạn lần không muốn lựa chọn như thế, nhưng nhìn Chu Hằng từ từ giơ tay phải lên, tựa như lưỡi hái thần chết, tâm linh của hắn cuối
cùng sụp đổ!
Bùm một cái, hắn quỳ xuống đất, hai tay chống mặt đất, cảm giác nhục nhã không nói nên lời trào ra.
Người là như thế, lùi một bước, sẽ không quá giữ vững nữa, sẽ dễ dàng lùi bước thứ hai, bước thứ ba!
Nếu bước ra bước đầu tiên khuất nhục nhất, Ứng Sơ Thần chậm rãi nhấc tay nhấc đầu gối, bò tới trước.
- Đó... đó là Ứng gia Ứng Sơ Thần!
- Đế đô bốn thiên kiều mà!
- Hắn đang học bò như chó?
- Bên cạnh hắn là Triệu Hoành Thành! Khè, nhất định là hắn bị Triệu Hoành Thành đánh bại!
- Đánh bại còn cần quỳ bò? Lão huynh, ngươi có biết cái gì gọi là quỳ bò không? Mặt mũi này mất hết rồi!
- Không chỉ là mặt mũi của hắn, lần này Ứng gia cũng mất hết mặt mũi rồi!
Động tĩnh trước đó làm lớn như thế, tự nhiên có không ít người chạy đến
xem náo nhiệt, tốc độ của bọn họ hơi chậm. Lúc chạy đến, vừa vặn gặp Ứng Sơ Thần bắt đầu vòng bò, lập tức giật mình muốn lọt tròng.
Từng tiếng tiếng kêu kinh ngạc truyền đến, như những lưỡi dao cứa vào tim Ứng Sơ Thần, làm hắn rớt cả nước mắt.
10 bước, 50 bước, 100 bước, hắn chết lặng bò đi, vô cùng nhục nhã, vô cùng nhục nhã mà!
Đấu Thú Trường rất lớn, với tốc độ của Ứng Sơ Thần thì ít nhất phải một
giờ mới xong một vòng. Không phải hắn không muốn bò nhanh, mau kết thúc
sỉ nhục này, mà là Chu Hằng dùng lực lượng lớn đè hắn xuống, làm hắn chỉ có thể bò đi như rùa thế này.
Nửa giờ sau.
- Người Triệu gia, lúc nào mà to gan như vậy!
Hừ lạnh một tiếng, chỉ thấy đằng trước Ứng Sơ Thần xuất hiện một lão
nhân hơn sáu mươi, hai tay chắp lưng, vẻ mặt giận dữ không nói hết.
- Ứng Hải Hoang!
Mọi người đều nghiêm mặt, giật mình hô lên.
Ứng Hải Hoang, tộc nhân Sơn Hà Cảnh Ứng gia, hơn nữa còn là cường giả
siêu cấp Sơn Hà tam trọng thiên đỉnh phong, nghe nói chỉ nửa bước vào
Linh Hải Cảnh, càng có được không gian đan điền vượt xa Sơn Hà Cảnh bình thường, là người mạnh nhất trong Sơn Hà Cảnh Ứng gia!
Nhân vật như vậy, ở đế đô cũng có thể xếp vào hàng nổi danh!
- Hải Hoang trưởng lão!
Ứng Sơ Thần kêu thảm thiết, trong lòng tràn đầy ủy khuất.
- Hừ!
Trong mắt Ứng Hải Hoang tràn đầy lửa giận, không chỉ là nhắm vào Triệu
gia, còn rất không hài lòng với Ứng Sơ Thần. Đường đường con cháu Ứng
gia lại không có cốt khí như thế, hắn thật muốn một cái tát đập chết tên mất mặt xấu hổ này!
- Còn không đứng lên cho lão phu!
Hắn tức giận quát lớn.
Ứng Sơ Thần vội vàng dựng lên, nhưng tay vừa rời đất, liền cảm thấy một cỗ áp lực mạnh mẽ đè xuống, làm hắn lại phải quỳ xuống.
- Tiểu bối, lớn mật!
Ứng Hải Hoang vốn đã giận dữ không thôi, lúc này càng giận đến phát
cuồng. Tiểu bối này dám hung dữ, nhục nhã tộc nhân Ứng gia ở trước mặt
hắn, quả thật là khiêu khích không thể tha thứ.
Hắn hừ một tiếng, đánh về phía Chu Hằng.
Chu Hằng vung quyền phải, không chút sợ hãi đón đỡ.
Cứng đối cứng!
Khè, tiểu tử này thật dám làm!
Đó là đệ nhất nhân dưới là Linh Hải Cảnh, chiến lực nghịch thiên!
Trừ khi Chu Hằng có được chiến lực Linh Hải Cảnh, bằng không căn bản không thể nào là đối thủ với Ứng Hải Hoang!
Bùm!
Một chưởng một quyền giao nhau, thời gian nháy mắt ngưng tụ, sau đó Chu
Hằng bùm bùm bùm liên tục lùi lại hơn 40 bước, sắc mặt xẹt qua một tia
hồng lên.
- Ngươi... là Chu Hằng!
Ứng Hải Hoang bỗng nhiên toát ra sát khí vô tận, ánh mắt như lưỡi đao.