"Thần kinh!" Chu Hằng nói thầm trong lòng, tiêu hao thần thức cũng không phải ngồi xuống điều tức một chút là có thể khôi phục, chỉ có nghỉ ngơi cho
khỏe mới được. Hiện tại hắn chỉ muốn trở lại trong viện của mình ngủ một giấc dài, để mau chóng bù lại tinh thần của mình.
Sớm biết vậy, hắn nên ngủ lại trong viện Cảnh Tâm Nặc, thì đâu có nhiều phiền toái như vậy.
"Thình thịch!" Hắn cố gượng đi vào phòng của mình, đóng cửa phòng lại, liền ngã mình trên mặt đất ngáy o o.
Tuy rằng truyền cho Cảnh Tâm Nặc một thức kiếm pháp 40 tinh, nhưng Chu
Hằng cũng không có để ở trong lòng, thức kiếm pháp này ở Độ Dương Tinh
có thể xem như đỉnh cao tột cùng, nhưng mang tới Minh giới thì hoàn toàn không đáng giá gì.
Thế gian cũng không thiếu công pháp 100 tinh, thậm chí là vạn tinh, tỷ
như Lăng Thiên Cửu Thức, tính bùng nổ một kích của nó đâu chỉ vạn tinh?
Dù sao lúc trước hắn thu được cũng không tốn cái giá phải trả quá lớn,
nếu như có thể dựa vào thức kiếm pháp này đổi được một chiếc Vân La Chu, vậy khẳng định là lời bộn rồi! Mà Chu Hằng cũng không sợ bị trách tội
tư truyền tuyệt học của học phủ... Đại Nguyên Học Phủ cao nhất cũng chỉ
có công pháp bát tinh, sao có thể gọi là tư truyền công pháp 40 tinh
chứ?
Hắn ngủ một giấc này chính là một ngày một đêm, sau khi tỉnh lại vừa lúc bầu trời tối đen, liền ngủ tiếp, dù sao cũng không có chuyện gì.
Hôm sau trời vừa hừng sáng, Chu Hằng mang theo Tiểu Hỏa và con lừa đen
ra khỏi chỗ ngụ, hòa vào dòng người đi đến chỗ một cuộc tranh tài cuối
cùng. Đối với Vu Tư Trần và Mao Tử Tinh, thực ra có thể tiến vào trận
chung kết sau cùng là đã đạt được mục tiêu dự trù, thậm chí là vượt qua
xa rồi.
Đương nhiên con người đều có lòng tham, nếu đã chạy tới một bước này,
mọi người đều sẽ nghĩ: có thể tiến thêm một bước, thắng thêm một trận
nữa hay không?
Tuy nhiên, thời điểm các nam sinh nhìn thấy Chu Hằng, mỗi người đều nhìn hắn với ánh mắt như tên trộm lão nương mình, khuôn mặt vô cùng vặn vẹo. Bọn họ đều nghe nói chuyện đêm hôm trước: Chu Hằng từ trong viện của
Cảnh Tâm Nặc vịn tường đi ra, mỗi người đều phẫn nộ đến muốn giết người.
Đều làm đến mức chân đều mềm nhũn a!
Nhìn lại Cảnh Tâm Nặc, nữ nhân này cũng là khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi,
nhưng trong hai mắt lại lộ ra tinh thần phấn chấn, đây rõ ràng là bị làm đến xương cốt đều rã rời, nhưng lại được làm cho sảng khoái, nên mới
xuất hiện bộ dáng mâu thuẫn như vậy.
Gian phu dâm phụ mà!
Cảnh Tâm Nặc cũng không biết đêm hôm trước Chu Hằng "cho hấp thụ ánh
sáng" mang đến bao nhiêu lời đàm tiếu. Trước đó nàng luôn đắm chìm trong huyền diệu của Xích Diễm Kiếm Pháp, thẳng đến bị người gõ cửa mới bừng
tỉnh, lúc này mới tạm thời ngưng nghiên cứu.
Bởi vì có Chu Hằng dùng thần thức truyền công, cái này tương đương với
giúp cho nàng cấp tốc thành tựu, nên vẻn vẹn chỉ trong một ngày hai đêm
nàng đã lĩnh ngộ được năm thành tinh yếu của kiếm pháp, nhưng kế tiếp
thì không thể cấp tốc thành được. Nhất thiết phải dựa vào ngộ tính của
bản thân nàng, nghiền ngẫm lâu dài mới được.
Tuy nhiên, hiện tại nàng đã có thể phát huy ra lực lượng tăng phúc của
Xích Diễm Kiếm Pháp đến 21 lần, tương đương với hoàn toàn nắm giữ một
môn công pháp 21 tinh!
Đừng nói Đại Nguyên Học Phủ, mà dù là Đại Hà Học Phủ thì công pháp cao cấp nhất là mấy tinh chứ?
Tâm tình của nàng từ đêm đó đến giờ luôn ở vào trạng thái vô cùng ngạc
nhiên vui mừng, thẳng đến khi gặp lại Chu Hằng, nàng mới nghĩ đến từ đâu Chu Hằng có được một môn công pháp 40 tinh? 40 tinh là có một không hai ở Độ Dương Tinh, thậm chí là cả khu vực phụ cận!
Cảnh Tâm Nặc làm bộ như không cố ý bình thản đi đến bên cạnh Chu Hằng,
lại không biết rằng mọi người đã sớm xem bọn họ trở thành gian phu dâm
phụ, thấy hai người cùng đi tới bên nhau không khỏi mắng thầm trong
lòng. Thế nhưng Cảnh Tâm Nặc cũng không phải của riêng người nào trong
bọn họ, bọn họ ngoại trừ hâm mộ, ghen tị, oán hận... thì còn có thể làm
gì được?
- Vì sao ngươi phải truyền thụ công pháp đỉnh cấp cho ta như vậy? Nàng
không nhịn được truyền thần thức hỏi Chu Hằng, hai người vốn đứng chung
một chỗ, lại dùng thần thức truyền âm thì cơ bản không cần lo lắng sẽ bị người nghe trộm.
- Đương nhiên là muốn cho cô nương thắng, có thể lấy được phần thưởng!
Chu Hằng nói, nữ nhân này sao lại ngu đần như vậy, hôm trước không phải
đã nói rồi sao?
Chỉ đơn giản như vậy?
Cảnh Tâm Nặc chớp chớp đôi mắt xinh đẹp có vẻ thực mờ mịt. Nàng vốn
tưởng rằng Chu Hằng sẽ nói ra cái gì ưa thích mình, vậy thì nàng cũng
không ngại tặng Chu Hằng một nụ cười xinh đẹp.
Công pháp 40 tinh a, chỉ cần dùng phần công pháp này làm của hồi môn,
Cảnh gia sẽ vội vội vàng vàng gả nàng ngay! Thế mà Chu Hằng lại không để ý chút nào trực tiếp truyền cho nàng môn công pháp này!
Đây không phải là tình yêu tha thiết với nàng sao?
Nhưng thời điểm này chính là một cơ hội tốt để thổ lộ, mà Chu Hằng thậm
chí ngay cả một chút lời ngon tiếng ngọt đều không biết nói. Thật là tức chết người mà!
Chẳng lẽ, tên này là truyền nhân của một nhà quyền thế tinh vực cường
đại, chạy đến nơi đây để du lịch? Nếu không, làm sao có thể giải thích
hắn nghịch thiên như vậy? Lại làm sao giải thích hắn không để ở trong
lòng chút nào tùy tiện đưa ra một môn công pháp 40 tinh?
Tinh vực bất đồng, võ đạo mạnh yếu cũng hoàn toàn bất đồng. Như tinh vực có được cường giả Tuệ Tinh Cảnh, nơi đó thiên tài cũng cao hơn một cấp
bậc so với nơi này!
Chu Hằng tất nhiên là đến từ những tinh vực kia!
Nếu nàng có thể kết làm quyến lữ cùng Chu Hằng, chẳng phải là chim sẻ bay lên là có thể biến thành phượng hoàng sao?
Trái tim của nàng lập tức đập nhanh "thịch thịch thịch thịch". Chu Hằng
không truyền Xích Diễm Kiếm Pháp cho người nào khác, lại cố tình truyền
cho nàng, đây không phải là chứng minh tốt nhất sao? Nghĩ đến đây, nàng
không khỏi tâm tình nở rộ, trên mặt cũng nhiều thêm một màn sáng tươi
đẹp.
Ở trong mắt mọi người nhìn lại, đây rõ ràng là được nam nhân làm đến thoải mái, lúc này mới lộ nét mặt toả sáng như thế!
- Đại thúc, đại thúc! Khương Tử Sương chen lấn đi tới. Tiểu nha đầu là
một con quỷ linh tinh, mẫn cảm phát hiện thái độ khác thường của Cảnh
Tâm Nặc đối với Chu Hằng, tự nhiên nàng phải mạnh mẽ bảo vệ hạnh phúc
của mẫu thân mình, phải chặn ngang một chân, đánh tách ra đôi uyên ương
này.
Chu Hằng bởi vì vốn hoàn toàn không có ý tưởng về mặt này, đương nhiên
không cảm thấy tiểu nha đầu lo ngại chuyện gì, cười cười ôm lấy tiểu nha đầu, mọi người cùng nhau đi tới Sa Nộ Trường.
Bởi vì hôm nay là trận quyết chiến cuối cùng, người tới Sa Nộ Trường xem cuộc chiến cũng nhiều hơn mấy ngày trước, nhưng cũng chỉ là thêm một ít Tinh Thần Vương và Tinh Thần Hoàng, dường như các Tinh Thần Đế vẫn như
cũ khinh thường đi xem loại cấp bậc này chiến đấu.
Trận đấu rất nhanh liền bắt đầu, Chu Hằng theo thường lệ là người thứ
nhất kết thúc, cũng theo thường lệ không có một chút trì hoãn giành được thắng lợi.
Kế tiếp, chính là trận chiến của Tinh Thần Hoàng.
Bởi vì Đại Nguyên Học Phủ thắng trước một trận, đã lấy được điểm thi
đấu, chỉ cần thắng tiếp một trận là có thể đạt được thắng lợi chung
cuộc, mọi người đều đưa mắt nhìn vào trên thân Cảnh Tâm Nặc và Hoa Ngọc
Vũ đại biểu xuất chiến cho Mộng Long Học Phủ.
Một trận chiến này, Mộng Long Học Phủ nhất định phải thắng, nếu không
chỉ có thể chắp tay nhường chức quán quân đã giữ vững hai lần.
Đối với Hoa Ngọc Vũ, Mộng Long Học Phủ là tràn ngập tin tưởng, người này nhưng có được huyết mạch của thần thú viễn cổ. Tuy rằng đến hiện tại đã sớm không còn thuần khiết, nhưng dính đến hai chữ thần thú chính là ý
nghĩa cường đại.
Để bảo đảm tuyệt đối không thể sai sót, Hoa Ngọc Vũ vừa ra sân liền phát động lực lượng huyết mạch, hóa thân thành Toản Tâm Thú, chẳng những lực lượng tăng mạnh, lực phòng ngự cũng tăng lên một cấp bậc. Ba vị đại lão Thiên Hà Cảnh của Mộng Long Học Phủ thấy thế đều gật đầu không thôi.
Nhưng mà, kế tiếp biểu hiện của Cảnh Tâm Nặc lại khiến mọi người đều lọt tròng mắt đầy đất!
Nàng chém ra một kiếm, cuốn lên ngọn lửa đầy trời!
Công kích thuộc hỏa là thuộc tính ngũ hành, có thể bao lấy phòng ngự
thân thể, tạo thành uy hiếp cực lớn đối với Hoa Ngọc Vũ. Nếu chỉ có như
thế cũng không có gì, đại đa số công pháp đều là có chứa thuộc tính công kích, nhưng mấu chốt ở chỗ chiến lực của Cảnh Tâm Nặc cũng tăng vọt vô
số lần, một kiếm chém xuống có thể xé mở phòng ngự của Hoa Ngọc Vũ!
Mặc dù chỉ là một miệng vết thương linh tinh các loại, nhưng lực lượng
hỏa diễm lại nhân cơ hội xâm nhập, tạo thành bị thương nặng cho Hoa Ngọc Vũ!
Vẻn vẹn chỉ nửa tiếng, Cảnh Tâm Nặc liền đánh bại Hoa Ngọc Vũ, người được Mộng Long Học Phủ ôm nhiều kỳ vọng!
Hai trận chiến toàn thắng, tuy rằng còn có một cuộc tranh tài không
đánh, nhưng Đại Nguyên Học Phủ đã giành được vị trí thứ nhất!
Trong khoảng thời gian ngắn, ngạc nhiên vui mừng mãnh liệt làm cho mọi
người Đại Nguyên Học Phủ đều hưng phấn nhảy dựng lên, đều không ai nghĩ
tới chuyện kỳ lạ: như thế nào đột nhiên Cảnh Tâm Nặc lập tức trở nên lợi hại như vậy? Có thể thi triển ra kiếm pháp cường đại như vậy?
Tuy nhiên, cuối cùng sau khi đạt được quán quân cùng trở lại chỗ ở, mọi
người lại xảy ra tranh chấp vì phần thưởng vừa mới đưa tới.
Vân La Chu chỉ có 3 chiếc, nhưng tuyệt đối không thể chia toàn bộ cho
học sinh, phương diện học phủ ít nhất phải lấy một chiếc, cái này liên
can đến vấn đề phân phối.
- Ta chỉ muốn một chiếc! Chu Hằng bỏ xuống một câu.
Vô nghĩa, ngươi còn muốn lấy hai chiếc ư?
Mọi người đều thầm mắng trong lòng, nhưng ai cũng không thể phủ nhận:
lần này Đại Nguyên Học Phủ có thể giành được chức quán quân: một phần
đầu tiên chắc chắn chính là Chu Hằng, sau đó mới là Cảnh Tâm Nặc chiến
một trận trong trận chung kết định giang sơn.
Dưới so sánh, tác dụng của Tây Môn Sơn thì có vẻ mờ nhạt, bởi vì thời
điểm hắn thắng Đại Nguyên Học Phủ cũng chỉ là tỷ số 3- 0, thời điểm hắn
thua thì tỷ số 2- 0. Nói cách khác, có mặt của hắn hay không đều không
ảnh hưởng tới Đại Nguyên Học Phủ giành được vị trí thứ nhất.
Tuy nhiên chỉ có Cảnh Tâm Nặc biết rõ, nếu Chu Hằng không truyền thụ cho nàng Xích Diễm Kiếm Pháp, như vậy Đại Nguyên Học Phủ cũng chỉ có thể
lấy được hạng thứ hai, lúc này cũng sẽ không có tranh chấp như vậy, bởi
vì xếp thứ hai đúng là không có phần thưởng gì.
- Ta đồng ý cấp cho Chu Hằng một chiếc Vân La Chu, sau đó còn dư lại hai chiếc giao cho học phủ xử lý! Nàng không chút nghĩ ngợi liền đứng ở
phía Chu Hằng bên này. Trong mắt nàng Chu Hằng chính là tới từ nhà quyền thế của tinh vực cường đại, không ở bên hắn thì ở bên ai?
- Không được! Tây Môn Sơn vội lên tiếng phủ định. Nếu giao cho học phủ xử lý thì còn có phần của hắn sao?
Vân La Chu trân quý hiếm có bực nào, dù là Thiên Hà Vương đều với có
được một chiếc là tượng trưng thân phận, nếu hắn có thể nhận được một
chiếc Vân La Chu, lúc đó chở Dương Ngọc Hoa bay lượn một vòng trên cao,
còn sợ nữ nhân này không kích động tâm tình, ngoan ngoãn mở ra hai chân
cho hắn sao?
- Ta là Tinh Thần Đế, thực lực mạnh nhất, chính là muốn phân phối Vân La Chu cho học sinh, cũng phải do ta đến đại biểu! Quản mình có lý hay
không, hắn lớn tiếng nói, càng không thể dễ dàng cho phép Vân La Chu rơi vào trong tay kẻ thù giết đệ đệ mình!
Loại pháp khí phi hành này tốc độ cực nhanh, ít nhất còn nhanh hơn so
với tốc độ của Tinh Thần Đế, nếu để cho Chu Hằng lấy được, về sau hắn
hoàn toàn mất đi cơ hội báo thù Chu Hằng, mà đợi đến lúc Chu Hằng tiến
vào Tinh Thần Đế, thậm chí chỉ là Tinh Thần Hoàng thì cũng là tới phiên
hắn xui xẻo rồi.
Cho nên, chiếc Vân La Chu này hắn nhất định phải nhận được!
- Ngươi ư? Có ngươi hay không có ngươi, đều không ảnh hưởng tới chúng ta giành được vị trí thứ nhất, đây hoàn toàn là công sức của ta và Chu sư
đệ, hiện tại ta cũng không lấy, ngươi dựa vào đâu muốn lấy? Cảnh Tâm Nặc nhìn Tây Môn Sơn khinh miệt nói.
Nàng cũng không sợ Tây Môn Sơn, một tên học sinh chỉ là thiên phú tốt
một chút có tư cách gì để cho nàng kính sợ? Ở trong mắt của giới cao
tầng học phủ, thì Tinh Thần Đế dù có mạnh mấy đi nữa cũng chỉ là một con chó, khác biệt ở chỗ là chó nổi tiếng hay là chó giữ nhà mà thôi!
Chỉ có thiên phú nghịch thiên như Chu Hằng kia, mới có thể được giới cao tầng học phủ chân chính coi trọng, hai người căn bản không thể so sánh
với nhau!
Tây Môn Sơn tức giận đến phát run!