Chu Hằng ngoắc ngón tay, nói: - Có gì không dám, xuống dưới chiến một trận!
Lệ Cương nhìn lại Lệ Vô Cực, vị Thiên Tôn kia hơi gật đầu với hắn, hắn tự nhiên không hề sợ nhảy xuống đất.
Đoàn người lập tức tản ra, nhường ra một cái sân lớn cho hai người chiến đấu.
Có thể đứng ở đây, ít nhất đều là tồn tại Kết Thai Cảnh, tự nhiên không cần lo lắng bị dư ba chiến đấu làm bị thương.
- Cẩn thận! Triệu Đoạt Thiên chau mày lo lắng nói.
Hắn có đầy đủ lý do lo lắng, đây là một cái khốn cục.
Nếu như Chu Hằng thua, vậy với thái độ làm người của Lệ Cương khẳng định sẽ không thủ hạ lưu tình, khẳng định sẽ đánh Chu Hằng trọng thương, thậm chí "Lỡ tay" giết. Con ruột của Thiên Tôn giết một người thì thế nào, hơn nữa, lên đài luận võ, sinh tử một đường, chết người cũng rất bình thường.
Nhưng nếu như Chu Hằng thắng, lão tử Hóa Thần Cảnh người ta ở ngay bên cạnh, thắng thì phiền toái hơn a, không sợ bị Lệ Vô Cực thẹn quá hóa giận một chưởng đập chết?
Đây là một cái cục tiến thối lưỡng nan!
Chu Hằng mỉm cười, nói:
- Không cần lo lắng!
Hắn lựa chọn chiến đấu ở dưới mặt đất mà không phải trên đài cao, là vì muốn để cho mình có thời gian giảm xóc, miễn cho Lệ Vô Cực đột nhiên ra tay giết hắn! Chỉ cần có thời gian phản ứng, hắn có thể trốn vào trong Cửu Huyền Thí Luyện Tháp.
Đến lúc đó, Hoặc Thiên tự nhiên sẽ ra tay!
Nói đến chiến lực, Hoặc Thiên mặc dù chỉ là cấp bậc Thần Anh Cảnh, nhưng mà chỉ cần đến gần nàng trong vòng một trượng, mọi người phải nằm sát đất, hắn tin tưởng cho dù Thiên Tôn cũng không ngoại lệ!
Nếu Lệ Vô Cực ra tay, nói không chừng liền sẽ trở thành Thiên Tôn đầu tiên chết trong tay Kết Thai Cảnh à!
Thất phu giận dữ, máu tươi vấy 5 xích, huống chi trong tay Chu Hằng còn có nhiều con bài chưa lật như vậy. Đương nhiên, nếu như Lệ Vô Cực không chủ động xuất thủ, hiện tại Hoặc Thiên cũng không có cách cứu hắn. Dù sao nàng chỉ có thể ảnh hưởng trong khu vực một trượng.
- Chu Hằng, lần trước ngươi hạ độc thủ đánh lén ta, bình thường ta không so đo cùng ngươi! Nhưng hôm nay ngươi ác độc cáo trạng trước cha ta, vu tội, bôi nhọ danh dự của ta, đúng là quá đáng! Ta nhịn ngươi một lần. Nhưng tuyệt không có lần thứ hai! Lệ Cương ngôn từ chính nghĩa lớn tiếng nói.
Lời này vừa ra, mọi người đều gật đầu, con của Thiên Tôn dù sao cũng là con của Thiên Tôn, có tấm lòng bao dung rộng lượng, trời quang trăng sáng, đáng để kính phục.
Con lừa đen lại thè dài lưỡi. Lẩm bẩm nói: - Bổn tọa coi như là không biết xấu hổ không cần da, thật không nghĩ tới lại có người còn vô sỉ hơn cả bổn tọa.
Biết thực lực Chu Hằng kinh khủng, tự nhiên hiểu Lệ Cương chỉ là đang mạ vàng lên mặt mình, nhưng mà dù sao người cũng không biết nhiều, thanh danh hiển hách của Chu Hằng chỉ là nghe đồn, nhưng mà lão tử của Lệ Cương lại đang đứng ở bên cạnh. Người ta chính là con ruột của Thiên Tôn, rành rành trước mắt mọi người à!
Tin tưởng lời đồn hay tin vào hai mắt mình đây?
Vậy còn phải nói sao?
- Lệ thiếu, giáo huấn người tên kia đi!
- Hắc hắc, Chu Hằng chính là hậu nhân của Đại Đế, Lệ đại thiếu lại là con ruột của Thiên Tôn mấy vạn năm qua mới ra một người, hai người bọn họ quyết đấu, chắc sẽ vô cùng đặc sắc!
- Sách sách sách, đây xứng đáng với cái tên long tranh hổ đấu a!
Người xung quanh nghị luận ầm ĩ.
Lệ Cương trong lòng tỉnh ngộ, trách phụ thân phải muốn hắn phải tự mình đả bại Chu Hằng, thì ra là có dụng ý khác, Chu Hằng chính là hậu đại của Vạn Cổ Đại Đế à!
Lệ Vô Cực đương nhiên không có khả năng chạy tới Vạn Cổ Đại Đế sớm đã thành tiên hoặc đã chết mấy vạn năm kia chiến một trận, để chứng minh thực lực cửa hắn mạnh hơn, nhưng nếu như Lệ Cương đánh bại Chu Hằng, vậy không phải gián tiếp Đại Đế không bằng Vô Cực Thiên Tôn sao?
Một trận chiến này, vừa là hắn tranh đấu với Chu Hằng lại vừa là tranh đấu giữa hai người Vạn Cổ Đại Đế cùng Vô Cực Thiên Tôn xa cách năm tháng vô hạn!
Cho nên, Lệ Vô Cực tuyệt không tiện ra tay, nếu không chẳng phải khiến người thiên hạ nhạo báng sao?
- Chu Hằng, bản thiếu chấp ngươi một tay!
Lệ Cương thu tay trái về sau lưng, đầu hơi hơi ngẩng lên, bày ra tư thế bức nhân vô cùng nhuần nhuyễn.
Có Vô Cực Thiên Tôn trong bóng tối tương trợ. Đừng nói chấp một tay, cho dù chấp luôn hai chân cũng không thành vấn đề a! Võ giả Kết Thai Cảnh đã thành Thần chích, niệm động công tới, vẫn có thể tạo thành thương tổn kinh khủng à.
- Tốt! Xa xa không ít người đỏ mặt tía tai lớn tiếng kêu hò, bọn họ bất quá chỉ là Linh Hải, Sơn Hà Cảnh, tự nhiên muốn nắm cơ hội này nịnh bợ Lệ gia.
Mà nhóm Kết Thai, lão tổ Thần Anh Cảnh lại rụt rè hơn rất nhiều, mỗi một người mặt đều không đổi sắc, muốn xem Chu Hằng làm sao hóa giải nan đề này.
- Vậy đa tạ! Chu Hằng mờ nhạt nói, lập tức nghiêm mặt lại, tay phải quyền, tay trái chưởng, bày ra tư thế chiến đấu tốt nhất.
Nếu đối phương không cần pháp khí, hắn cũng không tiện tế xuất hắc kiếm hoặc là Bách Quỷ Kiếm ra, vạn nhất bị Vô Cực Thiên Tôn đỏ mắt đoạt mất thì sao? Mặc dù bây giờ Vô Cực Thiên Tôn còn một bộ cường giả tuyệt thế lạnh lùng phong độ, nhưng hắc kiếm và Bách Quỷ Kiếm đều là Tiên khí, cho dù Hóa Thần Cảnh cũng mơ ước.
Hơn nữa, vạn nhất để Vô Cực Thiên Tôn nhận được Bách Quỷ Kiếm, vậy có quỷ vật do linh lực của trăm Hóa Thần Cảnh ngưng tụ thành, Lệ Vô Cực sẽ thật sự coi như là thiên hạ vô địch!
Hắc kiếm thì càng không thể để mất!
- Đến đây đi! Lệ Cương vốn muốn giả bộ ép buộc, muốn Chu Hằng ra tay trước, sau đó một tay đập đối phương nằm xuống đất, nhìn gương mặt trầm ổn kiên nghị của Chu Hằng, hắn không tự chủ được nhớ lại sỉ nhục mấy ngày trước bị Chu Hằng nặng nề bạt tai một cái, dù thế nào cũng không nhịn được.
Hắn bay người lên, một chưởng chụp xuống Chu Hằng.
Chu Hằng vung quyền phải nghênh đón Lệ Cương.
Nhưng quyền thế mới ra, hắn chỉ cảm thấy khí huyết sôi trào, một cổ áp lực kinh khủng đánh úp lại, khiến hắn như bị một ngọn núi cao đề xuống, trầm trọng vô cùng, một quyền này ra, nhưng mà lực lượng lại xa xa không mạnh như dự tính.
Là Lệ Vô Cực đang âm thầm ra tay!
Chỉ có Hóa Thần Cảnh Thiên Tôn mới có thể thần không biết quỷ không hay làm được điểm ấy! Trách không được hắn dám để cho Lệ Cương lại khiêu chiến, thì ra có cách như vậy!
Lực lượng của Chu Hằng bị suy yếu chín thành!
Hắn không khỏi cười lạnh trong lòng, trong trong mắt Lệ Vô Cực, sau khi làm suy yếu chín thành lực lượng của mình, vậy Lệ Cương khẳng định có thể dễ dàng đánh bại hắn! Nhưng vị tân tấn Thiên Tôn này làm sao biết không gian đan điền của mình gấp 640 lần Kết Thai Cảnh bình thường chứ?
Cho dù lực lượng suy yếu chín thành, linh lực của hắn vẫn còn gấp 64 lần Kết Thai Cảnh bình thường đó!
- Chu Hằng, nếm bản thiếu một chưởng! Lệ Cương một chưởng chụp xuống mặt Chu Hằng, hắn phải đòi lại cái tát lúc trước đã.
Thình thịch!
Nắm đấm Chu Hằng đón đỡ chưởng phong đối phương, một tiếng trầm đục vang lên, quả đấm không hề khó khắn phá mở chưởng kình của Lệ Cương, đánh vào ngực đối phương.
- A...
Lệ Cương kêu thảm một tiếng, bị trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.
Chu Hằng thu tay lại mà đứng, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Lệ Vô Cực trên đài cao một cái, chỉ nói với Lệ Cương: - Lệ đại thiếu, không cần nhường ta, xuất ra bản lĩnh chân chính cùng ta chiến một trận đi!
Lệ Cương ho khụ hộc máu bò dậy, nghe Chu Hằng trêu chọc, hắn mặt tái mét.
Hắn cũng không phải thật phải sự nhường Chu Hằng, thực sự hắn đã vận dụng toàn lực, nhưng mà lực lượng của Chu Hằng lại trầm trọng như núi cao biển rộng, hắn căn bản không chống lại được! Tại sao có thể như vậy, Lệ Vô Cực không phải nói sẽ ra tay giúp hắn sao?
Lệ Cương không kìm nổi nhìn lại Lệ Vô Cực, nhưng Lệ Vô Cực mặt không chút thay đổi, căn bản dường như không nhìn thấy gì, hắn không khỏi kêu oan trong lòng, chẳng lẽ mình không phải ruột của hắn sao?
Hắn lại không biết, lúc này trong lòng Lệ Vô Cực đến tột cùng nổi lên sóng to gió lớn như thế nào?
Con trai mình có bao nhiêu cân lượng, Lệ Vô Cực rất rõ ràng.
Lệ Cương mặc dù không yêu nghiệt như hắn, nhưng coi như cũng được, không gian đan điền gấp mười lần Kết Thai Cảnh bình thường, miễn cưỡng cũng coi là thiên tài! Nhưng mà Chu Hằng rõ ràng bị hắn làm suy yếu chín thành lực lượng, nhưng lại vẫn có thể đánh bay Lệ Cương, điều này có nghĩa gì?
Không gian đan điền người này ít nhất gấp trăm lần Kết Thai Cảnh bình thường.
Quá khủng bố, quá yêu nghiệt!
Ngay cả hắn năm đó ở thời điểm Kết Thai Cảnh, không gian đan điền cũng chỉ gấp 70, 80 lần Kết Thai Cảnh bình thường, nhưng như vậy đã để hắn gần như vô địch cùng cảnh giới! Nhưng so với Chu Hằng thì quả thực hắn quá yếu rồi.
Tuy rằng tiểu tử này hiện tại chỉ là Kết Thai Cảnh, nhưng nếu như để mặc hắn trưởng thành, vạn nhất để tiểu tử này tiến vào Hóa Thần Cảnh, thiên hạ rộng lớn, ai có thể địch nổi hắn?
Nhất thiết phải thừa dịp hắn còn chưa quật khởi mà diệt trừ mới được.
Hôm nay hiển nhiên không được, mọi người nhìn chằm chằm vào, nếu như hắn ỷ lớn hiếp nhỏ giết Chu Hằng, hơn nữa còn là hậu nhân của Vạn Cổ đệ nhất Đế, tất nhiên sẽ bị người thiên hạ cừu thị. Mà quan trọng là, Vạn Cổ Đại Đế vô cùng có khả năng đã thành tiên, vạn nhất bị đối phương biết được thì sao?
Người này tất nhiên phải giết, nhưng phải làm sạch sẽ, không thể cho người biết.
Lệ Vô Cực ngẫm nghĩ rồi làm ra quyết định, hắn truyền âm cho Lệ Cương, nói: - Tiếp tục! Vừa rồi hắn không tính chuẩn lực lượng của Chu Hằng, nhưng tuyệt không có lần thứ hai, lúc này, hắn phải áp chế lực lượng Chu Hằng gấp trăm lần!
Một phần trăm lực lượng còn sót lại, vậy cũng chỉ là Kết Thai Cảnh tầm thường, Lệ Cương có thể nhẹ nhàng thủ thắng.
Lệ Cương trong lòng hoảng sợ, nhưng càng không dám vi phạm lời cha, quát lớn một tiếng đẩy ra một chưởng đánh tới Chu Hằng.
Áp lực lại tăng!
Chu Hằng đã sớm mắng Lệ Vô Cực từ đầu tới giờ ở trong lòng một lần, tên ngụy quân tử này đúng là không biết xấu hổ! Chỉ là Lệ Vô Cực cũng không biết thực lực chân chính của hắn, cho dù áp chế lực lượng gấp trăm lần, hắn cũng không kém hơn Lệ Cương bao nhiêu!
Hơn nữa, hắn còn có man lực Kết Thai Cảnh! - Thình thịch!
Hai người lại oanh kích, thân thể hai người đều rung lên, nhao nhao rút lui, đúng là cục diện cân sức ngang tài.
Lệ Cương dũng khí bạo tăng, lúc trước bị lực lượng Chu Hằng nghiền ép, hắn nhiều Pháp kỹ hơn nữa cũng vô ích, nhưng bây giờ lực lượng song phương gần như nhau, hắn là con của Thiên Tôn, Pháp kỹ nắm giữ còn thua Chu Hằng sao?
- Chu Hằng, bản thiếu không tha cho ngươi! Hắn dương dương đắc ý lại phát động công kích.
Chu Hằng thật sự bội phục da mặt dầy của người này, gần như có thể so được với con lừa đen, hắn thét dài một tiếng, nắm quyền đánh ra đón đỡ, đỉnh quyền ánh sáng vàng chớp động, hắn cường thế tiến công, không chút nhún nhường.
- Thình thịch thình thịch thình thịch thình thịch thình thịch!
Hai người kịch liệt giao phong, đại chiến mấy trăm hiệp, lực lượng Chu Hằng càng ngày càng yếu, Lệ Cương dần dần chiếm cứ thượng phong.
- Không hổ là con ruột của Thiên Tôn, tuy rằng Chu Hằng cũng là hậu nhân của Đại Đế, nhưng mà dù sao cách lâu như vậy, huyết mạch đã không còn tinh khiết!
- Xem ra Lệ Cương thắng chắc!
Xung quanh lại nghị luận ầm ĩ, người chỉ trỏ xem chiến cuộc đều nhất trí cho rằng Chu Hằng nhất định sẽ thua.
- Chu tiểu tử, đánh tiểu tử này, không nên để lại mặt mũi cho bổn tọa!
Ngay lúc này, con lừa đen đột nhiên hét lớn.