Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 562: Chương 562: Hành hạ đến chết




Ồ!

Nhìn thấy Chu Hằng vênh váo, nghênh ngang đi ra Thiên Phương Các, Phó Lập Đông đầu tiên là ngẩn ra, sau đó dâng lên một cỗ kinh ngạc mãnh liệt.

Tiểu tử này chẳng qua là Nguyệt Minh Hoàng, dựa vào cái gì dám lớn mật như thế?

Chẳng lẽ muốn cậy vào Dương gia?

Nếu như chết đi chỉ là người hầu, tùy tùng của Phó gia, như vậy Phó Lập Đông cũng không ngại nặng nề bắt chẹt Dương gia một khoản. Nhưng hiện tại chết lại là con trai hắn, đây là thâm cừu đại hận tuyệt đối không thể hóa giải!

Chu Hằng tất nhiên nợ máu trả bằng máu, bất luận kẻ nào đến đều vô dụng!

- Tiểu tử,ngươi thật đúng là to gan lớn mật! Phó Lập Đông lạnh lùng nói, hắn hiện tại tin tưởng Chu Hằng tuyệt đối có gan giết con trai mình. Tên này quả thật chính là một kẻ lỗ mãng, nghĩ đến bám vào Dương gia là có thể hoành hành Tây Hợi Thành?

- Ta cũng không phải là người hiếu sát, cho ngươi một cơ hội, mang theo người của ngươi lập tức cút, nếu không có tử vô sinh! Chu Hằng lạnh nhạt nói.

Dương Lan Hinh khóe miệng giật giật. Tên này gần như đem Mông gia trên dưới giết sạch, còn nói không thích giết chóc!

- Ha ha ha, không biết sống chết! Phó Lập Đông sát khí dạt dào, đối mặt với loại người tự cao tự đại đến ngay cả mình có bao nhiêu cân lượng hắn thật sự là ngay cả một câu vô nghĩa đều lười nói, chỉ muốn làm thịt tiểu tử này báo thù cho con trai.

Ánh mắt của hắn quét về phía hai nàng Nguyệt Ảnh Thánh Nữ và Dương Lan Hinh, nói: - Bắt lấy hai nữ nhân kia, phế tu vi đưa vào kỹ viện!

Con trai là đức tính gì,hắn tự nhiên biết rõ rành rành. Nhưng vậy thì sao, hiện tại con hắn đã chết, hai nữ nhân này liền không thoát khỏi quan hệ, Chu Hằng phải chết, các nàng cũng đừng mơ thoát khỏi trừng phạt!

- Thất gia, nữ nhân kia là đại tiểu thư của Dương gia, có phải là

Bên cạnh có người nhắc nhở.

- Hừ! Phó Lập Đông trừng mắt mộtc ái, trong ánh mắt sát khí mười phần, dọa cho người đó lập tức ngừng bặt.

Hơn 10 người hướng về phía hai nàng Dương Lan Hinh bọc đánh, mà Phó Lập Đông chỉ là nhìn chằm chằm Chu Hằng. Kẻ thù giết con này tự nhiên là phải tận tay chém giết!

- Ra tay! Hơn 10 người Phó gia đồng loạt vọt người nhào về phía hai nàng, trên mặt mỗi người đều lóe lên vẻ dâm tà.

Hai nàng này nhưng đều là vưu vật tuyệt sắc!

Nếu đổi một thời gian khác, bọn họ là tuyệt đối không dám ra tay hướng đại tiểu thư Dương gia. Nhưng bây giờ hết thảy có Phó gia chắn ở phía trước, bọn họ lại có gì phải sợ? Hơn nữa hai nữ nhân này lát nữa sẽ phải đưa và kỹ viện bị vạn người luân phiên, bọn họ tự nhiên phải giành ở phía trước sướng mấy lần trước đã.

- Muốn chết! Chu Hằng sát khí tăng vọt, Phó Lập Đông cuối cùng khơi dậy phẫn nộ của hắn, thậm chí vượt qua Phó Trạch Văn.

Ầm!

Hắn lửa giận điên cuồng bốc lên, thổi quét ra bốn phương tám hướng.

Bốp! Bốp! Bốp!

Hơn 10 người Phó gia đồng thời từ giữa không trung ngã xuống, chín tên Nguyệt Minh Vương đã là trong nháy mắt hóa thành tro tàn, ngay cả linh hồn đều không chạy thoát. Mà ba gã Nguyệt Minh Hoàng cũng không tốt đến đâu, trên người còn có ngọn lửa giận dữ đang thiêu đốt, mặc cho bọn họ vỗ dập như thế nào đều vô dụng, dường như giòi bám xương, vĩnh viễn đều không thể tránh thoát.

Mắt thấy tiếng kêu thảm của bọn họ yếu bớt từng chút một, hiển nhiên cũng sắp theo chân của chín tên Nguyệt Minh Vương lúc trước.

Oai giận dữ như vậy!

Phó Lập Đông không khỏi lông tơ dựng ngược, một luồng khí lạnh từ đáy lòng sinh ra, hướng về tứ chi bách hài thổi quét mà đi.

Đối phương đến tột cùng cường đại đến trình độ nào?

Hắn là Nguyệt Minh Hoàng 7 vầng trăng, càng có nửa bước chân bước vào Nguyệt Minh tam trọng thiên, nhìn thấy hy vọng đột phá. Nếu là không có gì bất ngờ xảy ra, hắn có thể trong vòng ngàn năm thăng cấp làm Nguyệt Minh Đế!

Nếu đánh bại, thậm chí giết chết đám thủ hạ đó của hắn, hắn tự tin cũng có thể làm được. Nguyệt Minh Hoàng đỉnh muốn đánh bại ba gã Nguyệt Minh Hoàng chỉ là 3, 4 vầng trăng tuy rằng phải hao phí một chút sức lực, nhưng cũng không quá trăm chiêu.

Nhưng Chu Hằng căn bản không động thủ, mà chỉ là phóng ra lửa giận bản thân một chút, như vậy liền sống sờ sờ đốt trọi chín tên Nguyệt Minh Vương, ngay cả thần hồn cũng đồng loạt xóa bỏ. Mà ba gã Nguyệt Minh Hoàng cũng chỉ là đang kéo dài hơi tàn!

Đây là làm thế nào làm được!

Chu Hằng rõ ràng chỉ là Nguyệt Minh Hoàng , hơi thở kia nhưng không thể làm giả!

Đừng nói hắn khiếp sợ, chính là Tư Đồ Lăng và Liên Tĩnh Hương cũng bị chấn động thất điên bát đảo. Trợn tròn mắt không dám tin tưởng hết thảy mình nhìn thấy.

Đây cũng quá không thể tưởng tượng hả, cường đại đến khiến người khó thể tin nổi!

Bọn họ cũng không phải là người không có kiến thức. Nếu như là Chu Hằng ra tay đánh bại những người đó, cho dù là chỉ dùng một chiêu cũng sẽ không khiến bọn họ kinh ngạc như thế. Nhưng chỉ là một luồng lửa giận liền đem chín gã Nguyệt Minh Vương, ba gã Nguyệt Minh Hoàng đốt trọi, đây thật sự là khiến người khó thể tiếp nhận.

Chẳng lẽ đây là bí quyết của Chu Hằng trên con đường thuật luyện đan, oai ngọn lửa khủng bố?

Chung quanh đồng dạng có rất nhiều người xem náo nhiệt, sau khi nhìn thấy cảnh này ngay cả lời đều không nói ra được, xoay quanh trong đầu chỉ có hai chữ: Quái vật!

- Ngươi ngươi đến tột cùng là người nào?

Phó Lập Đông chung quy không phải người ngu, hắn nhận ra được sự cường đại của Chu Hằng, cường đại đến trình độ biến thái, khiến hắn chung quy phải đối xử thận trọng.

Chu Hằng không hề để ý tới, tên khốn này lại muốn đem nữ nhân của hắn bán vào kỹ viện!

Muốn chết!

- Khinh người quá đáng! Phó Lập Đông thấy Chu Hằng càng ép càng gần, trong lòng vừa kinh vừa sợ, liền vội vàng đem hai tay run lên, bảy vầng bán nguyệt trồi lên, trên hai tay nổi lên hai quầng sáng màu xanh, hướng về phía Chu Hằng bổ qua.

Hắn đã là toàn lực ứng phó, kiến thức qua sự khủng bố của Chu Hằng, hắn nào còn dám có nửa điểm sơ suất.

Chu Hằng rất là tùy ý lật tay trấn một cái. Ầm Phó Lập Đông lập tức thân hình rơi xuống, hoàn toàn nằm trên mặt đất. Hắn còn muốn bò dậy, nhưng Chu Hằng hai mắt trợn trừng. Ầm dòng khí cuốn điên cuồng, Phó Lập Đông liên đới mặt đất trong phạm vi ba trượng quanh hắn cùng nhau lún xuống dưới hơn trượng!

Mẹ! Đây thật sự là Nguyệt Minh Hoàng sao?

Tiên giới đại lục vốn là vô cùng chắc chắn, mà Dã Mã Thành lại càng với trận pháp gia cố, cho dù Nguyệt Minh Hoàng đỉnh toàn lực oanh kích cũng chưa chắc có thể phá hỏng mặt đất! Có thể làm được điểm này cũng chỉ có Nguyệt Minh Đế!

Nhưng Chu Hằng là Nguyệt Minh Đế sao? Không có khả năng! Hơi thở trên người hắn rõ ràng chỉ là Nguyệt Minh Hoàng!

Chẳng lẽ Số vầng trăng của hắn vượt qua 7, đánh xuyên vách ngăn cảnh giới?

Không sai, chỉ có một lời giải thích như vậy!

Tiên giới tu luyện, gặp bảy tiến một, đây là thường lệ. Mà có thể phá vỡ thường lệ, cho dủ chỉ là một chút xíu đều là thiên tài rồi!

Mọi người còn chưa từ trong khiếp sợ lúc trước phục hồi tinh thần, lúc này đều há miệng tròn xoe, dường như cá rời nước không ngừng hút khí.

Nói đến khiếp sợ, bọn họ xa xa không thể sánh bằng Tư Đồ Lăng và Liên Tĩnh Hương. Bởi vì bọn họ biết đến một ít Chu Hằng còn là Dược sư tam tinh, thậm chí trình độ chân thực còn vượt xa!

Đây đến tột cùng là yêu nghiệt như thế nào hả!

Võ đạo, đan đạo bất kỳ một con đường nào đều đủ khiến cho người mất tinh lực cả đời để nghiên cứu. Có thể ở trên một con đường đi không bị ngăn cản đã là thiên tài, nhưng hai con đường cùng đi?

Hoàn toàn không thể tưởng tượng!

Không trách Chu Hằng dám không đem Phó gia để vào trong mắt, tên này tuyệt đối có được tám vầng trăng thậm chí là hơn, đã đánh xuyên vách chắn cảnh giới, có được tư cách bằng vai phải lứa Nguyệt Minh Đế!

Cộng thêm hắn nhiều nhất ba ngày là có thể lấy được minh bài thân phận Dược sư tam tinh, đến lúc đó cho dù hào môn của toàn bộ Tây Hợi Thành liên hợp cùng một chỗ lại nào dám động hắn một sợi lông tơ?

Chợt nhìn Chu Hằng làm việc dường như hết sức lỗ mãng,căn bản là làm xằng làm bậy. Nhưng quay đầu lại nghĩ kỹ, hết thảy đều ở trong tầm khống chế của hắn.

Chu Hằng cũng mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, hắn rảo bước đi tới bên cạnh Phó Lập Đông.

- Ha ha, ngươi hiện tại còn muốn giết ta hay sao? Phó Lập Đông mắt đầy oán độc nhìn Chu Hằng. Mặc hắn kiêng kỵ Chu Hằng thế nào đi nữa đều không tiêu trừ được mối thù giết con. Trong lòng hắn có sợ, nhưng tin tưởng Chu Hằng cũng không phải ngu đến thái quá thì tuyệt đối không dám giết hắn!

Giết hắn và giết Phó Trạch Văn ý nghĩa là hoàn toàn bất đồng!

Một người là con cháu quần là áo lượt của Phó gia,nếu không phải là có Phó Lập Đông bảo bọc sớm đã chết không biết bao nhiêu lần. Nhưng một người khác lại là tộc nhân Phó gia trọng điểm bồi dưỡng, chỉ kém một bước là có thể tiến vào Nguyệt Minh Đế, trở thành một trong những cường giả đỉnh cao của Phó gia!

Giết Phó Trạch Văn sẽ chỉ dẫn ra Phó Lập Đông, nhưng nếu giết Phó Lập Đông, dẫn ra sẽ là toàn bộ Phó gia!

Chu Hằng cười lành lạnh, cùng loại người này có gì để nói nhảm?

Hắn tóm lấy cánh tay phải của Phó Lập Đông, kéo mạnh một cái!

- A Phó Lập Đông lập tức phát ra tiếng kêu thảm thê lương, một tay của hắn đã bị Chu Hằng sống sờ sờ kéo xuống!

Tu giả bản thân chính là một kho báu,nếu là không cố ý vận chuyển tinh huyết trong cơ thể, cho dù rớt một miếng da đều có tổn thất! Phó Lập Đông bị một chưởng trấn áp căn bản không thể vận chuyển linh lực, nào có thể vận chuyển tinh huyết trong cơ thể?

Mất một cánh tay đối với hắn mà nói là tổn thất thật lớn.

Điều này thậm chí sẽ khiến thời gian hắn tiến vào Nguyệt Minh Đế kéo dài ngàn năm!

- Tiểu tử khốn kiếp, ta với ngươi thề không đội trời chung! Phó Lập Đông sau khi kêu thảm thiết liền dùng ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm Chu Hằng,như muốn ăn thịt uống máu.

Cản người tu hành, cái này có thể so với mối hận giết con giết cha. Hơn nữa Chu Hằng thật đúng là làm thịt con của hắn.

- Ồn ào! Chu Hằng đem cánh tay cụt trong tay cắm mạnh vào trong miệng Phó Lập Đông. Trong một tiếng "Phập" , cánh tay cụt này từ sau đầu hắn xuyên ra, máu đầm đìa cũng không nhận rõ là bản thân nhuộm đẫm hay là vừa mới dính vào.

Tiên nhân được xưng bất tử, chỉ cần Thần chích và đan điền không hủy, như vậy bị thương nặng mấy đều có thể khôi phục lại. Thương thế của Phó Lập Đông đổi đến trên thân người phàm sớm đã chết 80, 100 lần,nhưng đối với hắn mà nói lại chỉ là thương nặng mà thôi.

Thật tàn nhẫn!

Mọi người đều dùng ánh mắt kinh sợ nhìn Chu Hằng. Ai chưa từng giết người ? Nhưng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy lại không phải là ai đều có thể thi triển ra được.

Chu Hằng không chút lưu tình. "Roạt" một cái, đem cánh tay kia của Phó Lập Đông cũng kéo xuống, "Phập" một tiếng cắm vào ngực hắn.

Trong miệng Phó Lập Đông có cánh tay cụt đã không thể phát ra tiếng kêu thảm, nhưng thần hồn lại vô ngại, tỏa ra từng luồng dao động kêu thảm, khiến mọi người đều như nhìn thấy ma quỷ nhìn chằm chằm Chu Hằng , trong lòng nổi lên từng đợt sợ hãi không thể nói bằng lời.

Chu Hằng không hề thương hại. Nếu không phải là thực lực của hắn đủ mạnh, lúc này người bị tra tấn giết chết chính là hắn! Mà Nguyệt Ảnh Thánh Nữ và Dương Lan Hinh thì gặp phải vận mệnh càng thêm bi thảm. Đây là nguyên nhân lớn nhất khiến Chu Hằng điên cuồng.

Người thân, bằng hữu, ái thê đây là giới hạn thấp nhất của hắn!

Giới hạn thấp nhất bị xúc phạm, hắn hóa thân ma quỷ thì lại thế nào?

Roạt, roạt hai chân của Phó Lập Đông cũng bị bứt ra, phân biệt cắm vào sau lưng hắn.

Máu tươi chảy đầy đất, tình cảnh máu tanh và tàn nhẫn!

Nguyệt Ảnh Thánh Nữ và Dương Lan Hinh lại không hề có ý trách cứ Chu Hằng, trong lòng dâng lên chỉ có ấm áp và kiêu ngạo. Không phải là các nàng biến thái, mà là các nàng hiểu được nguyên nhân Chu Hằng làm như vậy, hoàn toàn là vì các nàng!

Một nam nhân vì mình có thể hóa thân làm ma, như vậy làm một nữ nhân còn có gì chưa thỏa mãn?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.