Nhận thua?
Chạy tới đánh cướp mình, há lại một câu đầu hàng là có thể giải quyết!
Chu Hằng mặc kệ, hắc kiếm múa càng thêm hung mãnh, liên tục chấn cho
Vương Vận toàn thân dê dại, một hơi chuyển không kịp bị Chu Hằng một
quyền đánh lên mặt.
Bốp bốp bốp Chu Hằng thu hồi hắc kiếm, coi đối phương là cọc gỗ đánh,
thẳng đến khi đánh cho Vương Vận mặt đầy bầm tím như đầu lợn mới hài
lòng thu tay. Đối phương từ đầu đến cuối đều không có ý tưởng giết
người, như vậy hắn cũng hạ thủ lưu tình, chỉ là đập đối phương một trận
nhừ đòn.
- Về sau mở to mắt một chút, không nên lại tới trêu chọc ta, nếu không
lần sau đánh cho càng thảm! Chu Hằng thân hình nhảy lên, đuổi theo hướng con lừa đen và Tiểu Hỏa. Nơi này khắp nơi là bảo, nào có thời gian lãng phí ở trên người kẻ không liên quan!
Bởi vì Tiểu Hỏa một mực vừa đi vừa ngửi, tốc độ của bọn họ cũng không nhanh, Chu Hằng rất nhanh liền đuổi kịp.
- Gâu! Tiểu Hỏa lập tức nhảy tới dưới chân Chu Hằng vòng quanh.
Con lừa đen vội vàng chỉ huy Tiểu Hỏa tiếp tục tầm bảo: - Con chó nhỏ này sao luôn thích làm nũng thế, có phải là cái hay không?
Tiểu Hỏa là đực hay cái Chu Hằng còn thật sự không biết, nhưng hắn cũng
không có hứng thú đi hiểu rõ. Sau một tiếng huýt sáo, Tiểu Hỏa lại bắt
đầu tìm bảo. Không hổ là chó cấp bậc Thần thú thiên địa, mũi thính khiến người ngạc nhiên thán phục.
Mười mấy phút sau, Tiểu Hỏa dẫn theo bọn họ dừng ở trước một khối xương trắng thật lớn.
Xương trắng này khi còn sống tất nhiên là tồn tại cấp bậc khổng lồ, từ
hình thái xương cốt mà xem hẳn là loài người, nhưng trên đầu lâu lại bất ngờ mọc hai cái sừng. Đó tuyệt đối không phải là Nhân tộc mà là loài
người có được huyết mạch yêu thú.
Theo Chu Hằng phỏng đoán, ở thời kỳ viễn cổ trên thế gian hẳn là không
có cái từ loài người này mà chỉ có Nhân tộc. Sau đó chính là các loại
Thần thú hoành hành. Nhân tộc không có thân thể mạnh mẽ, thực lực yếu
kém, nhưng sau khi kết hợp với Thần thú, sinh ra đời sau có được huyết
mạch Thần thú, đây chính là loài người.
Tỷ như các nàng Hồng Long nữ hoàng, đều là loài người có được huyết mạch Thần Long, tổ tiên nhất tất nhiên là đời sau của Long tộc và Nhân tộc
thông hôn sinh ra.
Vì sao Chu Hằng lại có phán đoán như thế, đó là bởi vì sau khi hắn tới
Minh giới, nghe được đều là truyền thuyết Thần thú mạnh nhất. Không có
biện pháp, Thần thú chính là thiên địa sinh ra, từ nhỏ cường đại.
Mà Nhân tộc thì sao, ưu thế chỉ có một điểm, bọn họ có thể ngày sau tu
luyện. Bỏ qua hạn chế huyết mạch, trèo đến tầng thứ càng cao.
Từ góc độ lâu dài mà nói, khẳng định là Nhân tộc có tiềm lực lớn nhất,
bởi vì Nhân tộc phát triển là không có cuối. Nhưng võ đạo lại không phải là vừa bắt đầu liền tồn tại, từ không đến có, từ thấp đến cao. Cần bao
nhiêu đời võ giả đầu nhập, nghiên cứu, lần mò?
Bởi vậy, lúc ban đầu Nhân tộc khẳng định là thực lực yếu nhất, địa vị thấp nhất trong vạn tộc!
Dường như nghĩ quá xa!
Chu Hằng thu hồi suy nghĩ, một lần nữa đem lực chú ý để vào trên xương
trắng người khổng lồ này. Chỉ từ khung xương này Chu Hằng không phán
đoán ra người này khi còn sống có được huyết mạch của loại Thần thú nào, nhưng hắn cũng không quan tâm. Mấu chốt là Tiểu Hỏa dẫn bọn họ đi tới,
đến tột cùng trong mảnh xương này ẩn chứa bảo vật gì?
Năm tháng tuyệt đối là vũ khí mạnh mẽ nhất thời gian. Người khổng lồ này khi còn sống tất nhiên là tồn tại cực kỳ cường đại, Chu Hằng có thể từ
trên xương cốt mơ hồ cảm ứng được một luồng hơi thở cường đại. Nhưng
dưới sự ăn mòn của thời gian, khối xương trắng này đã phong hóa hơn một
nửa thân thể.
Tin tưởng nếu lại thêm mấy vạn năm, khối xương trắng này sẽ không còn
hình thái loài người, mà là hoàn toàn biến thành một đống bột xương.
- Gâu! Tiểu Hỏa cắn một khúc xương chân người khổng lồ hoàn chỉnh, dùng
sức lắc đầu. Uỳnh một tiếng, nó cắn khúc xương này xuống. Thi cốt người
khổng lồ này cũng chỉ có nửa người, mất đi xương chân duy nhất chống đỡ, lập tức ầm ầm sụp đổ.
Tiểu Hỏa ngậm khúc xương dài chừng một trượng này chạy tới bên chân Chu
Hằng bỏ xuống, hướng về phía Chu Hằng liên tục vẫy đuôi lè lưỡi, bộ dạng chia xẻ đồ ăn ngon.
- Ha ha ha! Con lừa đen cười đến lăn lộn đầy đất, vừa dùng móng trước vỗ mặt đất: - Cười chết bổn tọa rầu, con chó ngu này hóa ra là bản tính
phát tác, muốn ăn xương, còn không quên người làm cha như ngươi một
phần!
Chu Hằng lại không nghĩ như vậy, đây đã là bên rìa chiến trường cổ,
không thể nói khắp nơi thi cốt, nhưng đồ ăn cũng không ít. Tiểu Hỏa nếu
thật sự muốn gặm xương sớm đã có thể làm như vậy, vì sao cố tính phải
tới lúc này mới ngậm một khúc xương chứ?
Hơn nữa, chủ nhân của khúc xương này năm đó ít nhất là cường giả Thiên Hà Cảnh!
Chu Hằng cầm xương trắng trên đất lên, mặc dù chỉ là một đoạn xương
chân, nhưng cầm vào trong tay hắn lại giống như cây gậy to. Nếu lại đem y phục trên người hắn đổi một chút, như vậy toàn bộ chính là một dã nhân.
Hắn gõ gõ khúc xương, ông ông có tiếng trầm đục kỳ dị. Hơn nữa chất xương cứng cáp, không hề có dấu hiệu phong hóa ăn mòn.
Vì sao vậy chứ?
- Ồ, Chu tiểu tử ngươi vận khí không tồi, thậm chí ngay cả Hoàng Kim Cốt cũng bị ngươi đụng phải!
Hỏa Thần Lô đột nhiên nói.
- Hoàng Kim Cốt? Chu Hằng đầy nghi ngờ hỏi. Chỉ từ tên mà đoán, đó hẳn
là đồ vật rất có giá trị. Tuy nhiên khúc xương này toàn thân trắng bóng, thật sự nhìn không ra chỗ nào giống hoàng kim, gọi là Bạch Ngân Cốt còn xấp xỉ.
- Ngu ngốc. Hai chữ hoàng kim này chỉ cũng không phải là màu sắc xương cốt, mà là cốt tủy trong đó! Hỏa Thần Lô khinh miệt nói.
- Cốt tủy? Có tác dụng gì?
- Có thể đề cao thể chất đó, ngu ngốc!
Hỏa Thần Lô và con lừa đen giống nhau, hoàn toàn không biết cái gọi là
thấy tốt thì thu, chiếm thượng phong liền hùng hổ dọa người.
- Ngươi có phải là lại thèm đòn rồi không? Chu Hằng tức giận nói, cái lò đê tiện này không nói chuyện tốt lành sẽ chết sao?
Hỏa Thần Lô rùng mình một cái, mặc dù hiện tại hai ma nữ lớn nhỏ đều
vắng mặt, nhưng loại nhân vật này quá đáng sợ, nếu thật sự muốn tìm kiếm Chu Hằng, vượt qua tinh vũ như chơi! Nó là Thái Dương Tinh Kim đúc
thành thì lại thế nào, gặp phải nhân vật bậc ấy khẳng định là phận bị
một chỉ vỡ nát!
- Ha ha, đùa chút thôi mà, không nên nghiêm túc như vậy! Nó lập tức đổi
sắc mặt nịnh nọt, giống hệt con lừa đen hiếp yếu sợ mạnh.
- Nói xem Hoàng Kim Cốt này là làm sao mà tới, vì sao chỉ có một đoạn
như vậy? Chu Hằng hỏi. Tiểu Hỏa chỉ chọn một đoạn như vậy là có thể nói
rõ vấn đề.
- Chu tiểu tử ngươi cho là Hoàng Kim Cốt rất dễ dàng hình thành sao? Hỏa Thần Lô lại trở nên vênh váo, biến sắc mặt nhanh khiến người trợn mắt
cứng lưỡi: - Điều kiện đầu tiên hình thành chính là ít nhất tu vi Thiên
Hà Cảnh! Điều kiện thứ hai chính là không phải tự nhiên tử vong, phải
đối mặt với áp lực cực lớn, từ đó trong nháy mắt đem tinh khí thần toàn
thân ngưng tụ đến một điểm, nhưng lực tụ mà không thể ra tay, bị người
trong nháy mắt hủy diệt sinh mệnh!
- Dưới tình huống như vậy, mới có khả năng đem tinh hoa toàn thân hội tụ vào trong một đoạn xương cốt nào đó, nhưng có 99% khả năng là trực tiếp làm thân thể nứt toác!
- Cuối cùng, còn phải trải qua lắng đọng, chuyển hóa ít nhất triệu năm,
số lượng cốt tủy càng ít thì càng đậm đặc, hiệu quả càng cường đại!
- Tiểu tử ngươi hiện tại biết được sự hi hữu quý báu của Hoàng Kim Cốt rồi chứ?
- Thứ này tương đương có sinh mệnh thứ hai, không hỏng không hủy, ít
nhất có thể bảo tồn chục triệu năm, sau đó cốt tủy trong đó mới từ từ
mất đi. Sau khi tinh hoa thần tính hoàn toàn biến mất, nó cũng liền
tương đương với một khúc xương thường!
Chu Hằng lắc lắc khúc xương trong tay, quả nhiên có thể cảm ứng được dấu hiệu có chất lỏng lưu động. Tuy rằng không phải là rất rõ ràng, nói rõ
cốt tủy trong đó tất nhiên ít đến đáng thương.
Nếu là hắn tới chậm thêm mấy vạn năm, như vậy cỗ thi cốt người khổng lồ
này tất nhiên mục nát đến chỉ còn lại một khúc xương chân này. Đến lúc
đó liền vô cùng bắt mắt, bất cứ người nào đều có thể liếc mắt một cái
nhìn ra khúc xương chân này không tầm thường.
Tay hắn hóa làm chưởng, hướng về phía một đầu xương cốt gọt qua.
Nhưng... Bùng một tiếng, tay hắn bị va chạm phát đau, nhưng xương cốt
lại không hề nhúc nhích.
Thật cứng cỏi!
- Ha ha ha, cười chết bổn tọa rầu! Chu tiểu tử, lúc trước bổn tọa đã nói rầu, đây ít nhất phải là võ giả Thiên Hà Cảnh mới có thể hình thành,
hơn nữa hội tụ một thân tinh hoa của võ giả này. Khúc xương chân này lại há là ngươi có thể chặt gãy!
Hỏa Thần Lô cười to.
Chu Hằng không nói, mà là lấy hắc kiếm ra, đem Hoàng Kim Cốt để ngang, hắn trực tiếp kéo cưa.
Tiểu Hỏa học theo, cũng ở bên cạnh gặm cắn Hoàng Kim Cốt, làm cho nước
miếng ròng ròng. Nhưng nó tuy là Thần thú, nhưng dù sao chỉ là Tinh Thần Hoàng mà thôi, có thể cắn xuống thịt chân của Tinh Thần Đế nhưng đối
với xương cốt ít nhất Thiên Hà Vương này liền không thể ra sức.
Con lừa đen cũng không phải là ngu ngốc, trái ngược khi nó gặp được bảo
vật đầu óc tinh ranh hơn ai hết, lập tức phản ứng lại, chảy nước miếng
nói: - Chu tiểu tử, trong này giấu bảo bối?
- Ừ! Chu Hằng gật đầu.
- ... Qua chỗ khác! Để cho bổn tọa. Bộ dạng ẻo lả hữu khí vô lực này của ngươi, phải cưa đến năm nào tháng nào? Con lừa đen lập tức tức bể phổi
kêu lên, đều sắp muốn nhào lên giành việc.
Chu Hằng một cước đá con lừa đen ra, tiếp tục bận rộn việc nặng của hắn.
Hắc kiếm quả nhiên vô kiên bất tồi, cho dù là xương cốt cấp bậc Thiên Hà Cảnh thì lại thế nào, dưới công phu nước mài của hắn vẫn bị cắt ra từng chút một. Tuy nhiên bởi vì khúc xương chân này còn to hơn thân của Chu
Hằng, muốn hoàn toàn cắt ra cũng không phải là chuyện một chốc một lát.
Tiểu Hỏa "ngoàm ngoàm" cắn điên cuồng, con lừa đen thì ở quanh người Chu Hằng không ngừng đi lại, đã hoàn toàn sốt ruột khó nhịn nổi.
Mất trọn nửa ngày, "pằng" một tiếng, một khúc xương cuối cùng từ trên
Hoàng Kim Cốt gọt xuống, hiện ra tầng rỗng đen ngòm bên trong.
- Mau mau mau! Con lừa đen hai mắt tỏa sáng, nước miếng đã như thác ào ào nhỏ xuống.
Chu Hằng đảo ngược Hoàng Kim Cốt, dùng sức lắc vài cái, qua ít nhất hai
phút sau mới thấy chỗ xương gãy hiện ra một giọt chất lỏng màu vàng, mùi thơm thấm ruột gan lập tức lan ra.
- Mau ăn vào, ở trong không khí Hoàng Kim Cốt Tủy rất dễ dàng bị bay hơi mất!
Hỏa Thần Lô vội vàng nói, loại thời điểm này nó cũng không dám đùa Chu Hằng nữa.
Chu Hằng gật đầu, nói: - Con lừa, há mồm!
Con lừa đen ngửi thấy mùi thơm là biết chất lỏng màu vàng kia tuyệt đối
là đồ tốt, nghe vậy lập tức há miệng ra. Giống như loài rắn dường như
hoàn toàn không có hạn chế xương cốt, miệng há đến gần như có thể nuốt
cả cái đầu Chu Hằng vào.
Chu Hằng trong lòng liên tục lắc đầu, tay trái đẩy một cái, giọt chất
lỏng màu vàng kia lập tức rơi xuống, bắn vụt về phía miệng con lừa đen.
- Ái ôi!
Con lừa đen vội vàng ngậm miệng, ực một tiếng nuốt chất lỏng màu vàng
xuống, lại nhìn về phía Chu Hằng rồi ngoác miệng ra: - Vừa rồi ăn quá
nhanh, dường như không nếm được mùi vị, lại đến mấy giọt!
- Cút!
Chu Hằng một cước đạp ra. Sau khi xương cốt cắt ra, hắn đã dùng thần
thức quét qua, chất lỏng màu vàng này cũng chỉ có ba giọt mà thôi.