Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 333: Chương 333: Khí thôn vạn dặm




Ưng Sơn Mục Chi giận giữ quát lớn một tiếng, Thần chích trên đỉnh đầu chiếu sáng, con chim trong trứng liên tục vỗ cánh, vụt vụt vụt, lại có vô số lông vũ bắn tới Chu Hằng.

Hắn có thể không thèm quan tâm công kích Linh Hải Cảnh bình thường, nhưng đối với Linh Hải Cảnh đã hình thành Thần chích cũng không dám khinh thị, dù sao tạo thành Thần chích, chiến lực đã không còn như trước nữa! Hơn nữa, Chu Hằng lúc trước còn đánh chém Thiên Quân Thần Anh Cảnh, ai dám để hắn tới gần mình?

Chu Hằng cười ha ha, mũi chân liên tiếp điểm xuống, thân hình đạp không, phát động Tấn Vân Lưu Quang Bộ vọt về phía Ưng Sơn Mục Chi.

Ai cũng biết, bất kể võ giả cấp bậc gì khẳng định uy lực cận chiến là lớn nhất, cho dù Vực cũng chỉ là khiến công kích trở nên vô khổng bất nhập, nước không lọt, nhưng muốn chiến lực bản thân lớn nhất chính là cận chiến.

Với nắm tay, dùng pháp khí, Thần chích và mình liên hợp, phóng xuất ra lực lượng đáng sợ nhất!

Nhưng mà biết rõ như thế, cho dù một vị võ giả cấp thấp lại dám chủ động cận chiến với võ giả cấp cao sao, đây không phải là tự tìm chết sao?

Ưng Sơn Mục Chi cũng không nhận ra Chu Hằng ngốc ở chỗ nào!

Có lẽ trước kia sẽ cho rằng như thế, nhưng sau khi biết Chu Hằng một kiếm chém rơi đầu lão tổ Thần Anh Cảnh, ai còn dám để Chu Hằng tới gần người? Ai dám đảm bảo không xảy ra sự bất thường nào, ai dám lấy mạng ra thử?

Có thể tiến vào Kết Thai Cảnh, người nào không phải là kỳ tài ngút trời chân chánh, mỗi người đều nhiều lần trải qua thiên tân vạn khổ mới đi tới một bước này, ai mà muốn chết chứ?

Mắt thấy Chu Hằng cấp tốc đánh tới, hơn nữa tốc độ nhanh có thể so sánh với hắn, Ưng Sơn Mục Chi hoàn toàn không có ý tưởng khác, vội vàng đạp chân, điên cuồng lui về phía mạn sườn, kéo giãn khoảng cách với Chu Hằng.

- Tiểu bối đáng ghét! Bị một tên tiểu bối Linh Hải Cảnh áp chạy trốn, Ưng Sơn Mục Chi thẹn quá hóa giận, thần điểu trên đỉnh đầu lại vỗ cánh, lại có vô số phi vũ như mưa tên bắn tới Chu Hằng.

Cho dù đổi thành Tang Thanh Sơn, Băng Hoàng Nữ, nếu như bọn họ không dùng nội tình thì một kích này nhất định sẽ trọng thương! Dù sao, người ta chính là chân chính Kết Thai Cảnh, chênh lệch đại cảnh giới cũng không phải như vậy có thể bù đắp được.

Nhưng mà gặp phải Chu Hằng, tên yêu nghiệt này nắm giữ Tấn Vân Lưu Quang Bộ, thân hình nhẹ nhàng linh động, bay với lộ tuyến quỷ dị, bay lượn tự nhiên trong mưa lông vũ kia, giống như đi dạo trong nhà vậy.

- Bộ pháp thật huyền diệu!

Ưng Sơn Mục Chi không khỏi lộ ra vẻ tham lam, với nhãn lực của hắn tự nhiên nhìn ra được sự thần diệu của bộ pháp này, hợp biến hóa thiên địa tinh tú, ứng với đại đạo hô ứng, nếu như có được, tập luyện lâu năm thậm chí có thể gia tăng lĩnh ngộ cảnh giới!

Đối với loại cao thủ như hắn mà nói, tích lũy linh lực là chuyện nhỏ, cho dù 180 năm đối với tuổi thọ dài dặc của hắn cũng có thể xem nhẹ, nhưng lĩnh ngộ cảnh giới thì lại quá khó khăn!

Cho dù hắn là kỳ tài ngút trời thì như thế nào?

Con đường võ đạo, chính là không ngừng đào thải thiên tài trong thiên tài! Đồng dạng cũng để cho thiên tài phấn đấu!

Đây tất nhiên là kế thừa của Tam Dương Thiên Tôn!

Ưng Sơn Mục Chi hai mắt nóng rực, hắn cũng không thể kềm chế được lòng tham nữa, song chưởng vũ động, thần điểu trên đỉnh đầu cũng vỗ cánh, phẫn nộ réo lên, thiên địa trở nên biến hóa, một mảnh u ám bao phủ, không khí lập tức trở nên sềnh sệch.

- Hừ! Hắn hừ lạnh một tiếng, phi vũ lại bắn ra!

Chu Hằng nhanh chóng xoay người, không ngờ phát hiện hắn giống như hãm trong vũng lầy, bước đi khó khăn! Hắn liên tục lấy ra Phá Hư Lục dán lên người, lại phát hiện không có một chút tác dụng!

Phá Hư Lục mất hiệu lực?

Không đúng, đó cũng không phải phong tỏa không gian, mà là Ưng Sơn Mục Chi dùng linh lực, thần thức tác động lên không gian này, tùy thời tùy khắc đều đang kiềm chế hắn.

Đây là cách vận dụng cao cấp của Vực!

Ai nói Vực nhất định phải công kích? Không thể phụ trợ?

Trong lúc Chu Hằng giác ngộ, mảng lớn phi vũ đã đánh úp lại, hắn vội vàng vung hắc kiếm, cà cà cà, Phi Bộc Kiếm Pháp đẩy ra, từng kiếm thác nước màu đen lập tức nghênh đón phi vũ.

- Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!

Trên bầu trời không ngừng vang lên tiếng gầm rú inh tai, hàng vạn hàng ngàn phi vũ bắn ra một lượt, Chu Hằng cũng đánh ra hàng vạn hàng ngàn thác nước, đánh rụng những phi vũ này. Sau khi lông trắng đầy trời biến mất, chỉ thấy quần áo trên người Chu Hằng đã bị vỡ nhiều chỗ, khóe miệng rỉ máu.

Hiển nhiên chống đỡ công kích của Kết Thai Cảnh, cho dù là 1 chiêu cũng vô cùng khó khăn, nửa bước tiên nhân cũng không phải là nói chơi! Kết Thai Cảnh chống lại Linh Hải Cảnh, chẳng khác nào là Tụ Linh Cảnh nghiền ép Luyện Thể Cảnh, chênh lệch hai bên này giống như trời và đất vậy!

Nhưng Chu Hằng cuối cùng đỡ được!

Tuy rằng bị thương, nhưng tinh khí thần hắn lại tăng vọt trước nay chưa có, chiến hừng hực ý bốc lên tận trời, hóa thành một Tử Diễm Thiên Long và một thanh trường kiếm màu đen, hắc kiếm nhắm thẳng vào trời cao, thân kiếm chấn động, phát ra từng tiếng kiếm xé gió, mà Tử Diễm Thiên Long cuốn theo thế kiếm phát ra từng tiếng long ngâm!

- Oanh!

Uy thế kinh khủng thổi quét trăm dặm, khí thế đi qua, sắc mặt mọi người đều trắng bệch, võ giả cảnh giới thấp hơn Linh Hải Cảnh trực tiếp quỳ trên mặt đất, cấp bậc Linh Hải Cảnh cũng toàn thân không đủ sức, chiến lực giảm hơn chín thành!

Cho dù là tồn tại như Ưng Sơn Mục Chi từ đáy lòng cũng cảm thấy lạnh người!

Thật là đáng sợ!

Ưng Sơn Mục Chi sát khí cuồng tăng, hắn thật sự bị chạm vào nỗi sợ hãi sâu trong nội tâm rồi.

Tuy rằng lúc trước đã nghe qua Chu Hằng đánh chém Tẩm Huyết Thiên Quân, nhưng hắn cũng không xem trọng bản thân Chu Hằng, chỉ sợ chín thành chín đây cũng là ý tưởng chung của cường giả, đều là cho rằng Chu Hằng chỉ ỷ vào uy lực của bảo vật Hóa Thần Cảnh mà thôi!

Nhưng tự mình giao chiến với Chu Hằng, nhìn thấy khí phách không ai bì nổi của hắn, cuối cùng Ưng Sơn Mục Chi cũng biết mình sai lầm cỡ nào rồi.

Hắn chưa từng thấy qua Vạn Cổ Đại Đế, nhưng mà khẳng định dù Vạn Cổ Đại Đế năm đó cũng không có uy thế lớn như vậy!

Cho dù là lão tổ Kết Thai Cảnh như hắn, thần thức chỉ có thể tăng phúc trong vòng 500 trượng, ở khoảng cách này, hắn có thể tối ưu hóa chiến lực của minihf! Mà 500 đến 1000 trượng, thần thức của hắn miễn cưỡng có chút tác dụng, nhưng uy lực lại giảm mạnh, đến cực hạn 1000 trượng, uy lực của Vực nhiều nhất chỉ sánh bằng Luyện Thể Cảnh, còn không bằng trực tiếp đánh ra một chưởng, kình phong bắn ra cũng đủ chấn động mấy chục dặm!

Mà khí thế hắn càng thấp hơn, đại khái có thể tăng phúc trong vòng mười dặm, ở khu vực này, khí tức Kết Thai Cảnh kinh khủng của hắn có thể ép tới tùy ý ép một võ giả bậc thấp không thở nổi! Đây là cực hạn!

Nhưng mà Chu Hằng thì sao? Khoảng cách trăm dặm! Nhưng lại khiến người ta mất hết ý chí chiến đấu, quỳ lạy đầy đất!

Nhường người không thở nổi và quỳ lạy đầy đất, hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.

Tử Diễm Thiên Long! Vạn Cổ Đại Đế!

Nếu để cho thiên tài trẻ tuổi này tiếp tục trưởng thành, sẽ có một ngày hắn trở thành Vạn Cổ Đại Đế thứ hai! Không, còn là tồn tại càng đáng sợ hơn Vạn Cổ Đại Đế nữa, đến lúc đó cho dù còn có Thiên Tôn Hóa Thần Cảnh xuất hiện, cho dù liên thủ cũng có thể địch nổi Chu Hằng sao?

Đến lúc đó, hắn quét ngang bát hoang, chính là ngày tận thế của dị tộc!

- Giết!

Thừa dịp tiểu tử này còn chưa đại thành, làm thịt hắn!

Ưng Sơn Mục Chi gào to một tiếng, hai tay tiếp tục vũ động, thần điểu cùng minh, lại bắn ra vô số phi vũ, hưu hưu hưu, phi vũ hai hợp một, số lượng không ngừng giảm bớt, cuối cùng tất cả phi vũ hóa thành một thanh trường đao như một tòa núi cao chém tới Chu Hằng!

Chu Hằng sắc mặt ngưng trọng, trong lòng lại bừng bừng chiến ý, hắn cũng gào to một tiếng, hắc kiếm chém ra Lăng Thiên Cửu Thức!

- Phá cho ta!

Thiên đao hoa rơi, giống như người khổng lồ cầm vũ khí Khai Thiên Ích Địa, một đao phân chia thiên địa, phân chia hỗn độn, mang theo uy thế vô cùng đáng sợ hạ xuống!

Hắc kiếm đón đỡ, mặc dù chỉ là một đoạn đoạn nhận, nhưng u quang chớp động, lại tràn đầy khí tức thần bí, tôn quý, dường như Vạn Cổ chi Thần sống lại vào giờ khắc này, mở ra ánh mắt diệt thế.

Đao, kiếm tương giao!

- Oanh!

Trên bầu trời lập tức xuất hiện hai đạo quang mang, một đen một trắng, trắng như mặt trời sáng chói, đen như màn đêm vĩnh hàng, sau khi giằng co với nhua, trong nháy mắt ánh sáng trắng giống như ánh mặt trời mới mọc, hoàn toàn cắn nuốt đêm tối, chỉ còn lại một mảnh ánh sáng trắng chói mắt.

Ưng Sơn Mục Chi cười lạnh, vào giờ khắc này đại nghĩa chủng tộc chen vào tư dục của hắn, cho dù hắn không chiếm được kế thừa của Tam Dương Thiên Tôn cũng phải hủy diệt yêu nghiệt trở thành cấp Đại Đế tương lại cho Thiên Yêu tộc!

- Chết đi!

Oanh, ánh sáng trắng mờ mịt tán đi, nhưng sắc mặt Ưng Sơn Mục Chi lập tức trở nên âm trầm, chỉ thấy chỗ quan trọng nhất của bạch quang, đang có một đoàn ánh sáng đen chớp động, tạo thành một hình cầu, bên trong có một nam nhân sừng sững đứng.

Phốc!

Chu Hằng phun ra một ngụm máu tươi, không chỉ như vậy, cả người hắn vang lên tiếng xương cốt nổ vang, máu tươi thẩm thấu qua da, hắn hoàn toàn trở thành một huyết nhân.

Chính diện đánh bừa, cho dù hắn có yêu nghiệt hơn nữa cũng không thể là đối thủ của lão tổ Kết Thai Cảnh!

- Rộp, rộp, rộp! Xương cốt toàn thân Chu Hằng liện đứt gãy, nếu hắn không có thể chất như Phệ Kim tộc, xương cốt cứng như pháp khí của Sơn Hà Cảnh, thì chỉ sợ lúc này đã vỡ vụn như cặn bã rồi.

Nhưng hắn lại đứng thẳng như phi lao, con rồng hình kiếm trên đỉnh đầu càng thêm sống động!

Chu Hằng tuy rằng bị thương nặng, nhưng mà tinh khí thần lại được đề thăng.

Hình người nhỏ màu vàng càng ngày càng ngưng thực, nó duỗi ra hai tay, hai đạo khí thế trên bầu trời phân ra nằm trên hai tay nó, hình người nhỏ màu vàng tay phải cầm hắc kiếm, tay trái nắm Tử Diễm Thiên Long, đột nhiên ngửa mặt lên trời rống giận!

- Oanh!

Sóng khí vạn dặm, uy chấn cửu châu!

Trong sa trường, những binh sĩ lúc trước bị khí thế của Chu Hằng làm cho quỳ đầy đất đột nhiên kêu thảm một tiếng, trái tim vỡ vụn, trong nhất mắt thây chất hàng vạn.

Chẳng phân biệt được địch ta, khí thế cuốn qua đều chết!

Sát Thần! Ma Thần!

- Ông!

Tiếng kèn vang lên, hai đại Đế triều dị tộc cùng thổi kèn rút lui, đây căn bản không phải chiến tranh, mà là tàn sát!

Tuy rằng binh lính bình thường đều là vật hi sinh, nhưng mà vật hi sinh cũng không phải dùng như vậy à!

Giữa không trung, Tang Thanh Sơn, Băng Hoàng Nữ, Dương Chiêm đều khiếp sợ. Bọn họ tuy rằng đã đánh giá rất cao Chu Hằng, nhưng thấy một màn này, sâu trong nội tâm vẫn rung động.

Đó cũng không phải là kế thừa của Tam Dương Thiên Tôn, hoàn toàn là ý chí bản thân Chu Hằng ngự trị sinh ra, người này chiến ý cường đại khiến người ta phải giận sôi à!

Chu Hằng mắt chớp động thần quang, cả người lưu động dịch thủy màu xanh, xương vụn lành lại, trong nháy mắt thân thể khôi phục như lúc ban đầu. Hắn mắt nhắm trấn tĩnh lại, hình người nhỏ màu vàng lập tức vung trường kiếm và Tử Diễm Thiên Long, chém về phía Ưng Sơn Mục Chi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.