Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 603: Chương 603: Lui bước




9 vầng trăng đã thành, vầng trăng của Chu Hằng cực hạn tinh thuần, chẳng những đền bù chênh lệch lực lượng một vầng trăng, mà còn mạnh hơn.

- Hỗn đản! Nguyên Thiếu Hoàng bay ngược trở về, tuy rằng hắn bị đánh bay nhưng cũng không bị thương, dù sao 10 vầng trăng cũng không phải để chưng. Hắn trừng giận Chung Cổ Phong nói: - Bây giờ ngươi hài lòng chưa?

Chung Cổ Phong cười lạnh một tiếng, nói: - Nguyên Thiếu Hoàng, ngươi chỉ có chút hơi vậy sao, ngay cả 8 vầng trăng cũng không dám chiến, không có chiến tâm vô địch, ngươi có tư cách gì để xưng hùng?

Nguyên Thiếu Hoàng tức giận đến phát run, rõ ràng là người kia không có đầu óc, cho nên mới khiến cục diện trở nên như thế, nếu không Chu Hằng làm sao có thể ung dung biến thành Nguyệt Minh Đế 9 luân chứ? Khẳng định sẽ bị thương!

Chỉ cần bị thương, khẳng định sẽ ảnh hưởng chiến lực, như vậy có 9 vầng trăng cũng không cần e ngại.

- Chu Hằng, ngươi ăn một viên đan dược nữa, chúng ta công bình chiến một trận! Chung Cổ Phong nói với Chu Hằng, Nguyên Thiếu Hoàng lại hoàn toàn không đáng quan tâm.

Tên này đúng là hiếu chiến thành tánh, lại còn muốn để cho Chu Hằng hình thành 10 vầng trăng công bình chiến một trận với hắn!

Trên đời tuyệt đối không có công bằng, đều là 10 vầng trăng nhưng chiến lực hai người lại khác biệt như trời và đất. Chu Hằng ở thời điểm 8 vầng trăng đã có thể đánh ngang tay với Chung Cổ Phong rồi, nếu hắn đạt tới cực trí 10 vầng trăng, vậy tin rằng Chung Cổ Phong hoàn toàn rơi xuống hạ phong.

Chu Hằng nhìn đối phương, trong ánh mắt của thiếu niên dã tính này tràn ngập vẻ ương ngạnh và kiên cường, chiến ý hừng hực kia không hề nguội lạnh, ngược lại càng mạnh hơn!

- Được! Hắn gật gật đầu, đối thủ như vậy đáng để hắn tôn kính.

- Đừng mơ tưởng! Nguyên Thiếu Hoàng lại không dám để cho Chu Hằng ăn thêm một viên Nguyệt Hoa Đan nữa, thêm mỗi một vầng trăng đều gia tăng lực lượng gấp 10, hai vầng trăng sáng thì tương đương mạnh gấp trăm lần khí hắn ở 8 vầng trăng!

Chuyện này thật đáng sợ!

- Cút! Chu Hằng và Chung Cổ Phong đồng thời hừ lạnh một tiếng, một ra kiếm, một họa xuất chủy thủ, hai đạo hàn quang chớp động, Nguyên Thiếu Hoàng lập tức bị đẩy lùi, hắn đã kém hơn Chu Hằng một bậc, huống chi lúc này còn là lúc hai đại cao thủ liên thủ.

Nguyên Thiếu Hoàng phun ra một ngụm máu tươi. Cũng không phải chỉ bị thương mà còn vì quá tức giận.

Hắn kêu Chung Cổ Phong liên thủ đối phương lại không làm, nhưng mà tên khốn nạn kia còn cùng Chu Hằng liên thủ công kích mình, ngươi nói chuyện này có tức hay không đây?

Thật sự chưa thấy qua tên nào đần độn như vậy a!

Chu Hằng lại lấy ra một viên Nguyệt Hoa Đan ăn vào, đây là biểu thị tôn trọng Chung Cổ Phong, đáp ứng thỉnh cầu công bình chiến một trận với hắn.

Lần này không ai tới quấy rầy, toàn bộ quá trình đều dưới ánh mắt chăm chú của mọi người. Ông!

Vầng trăng lưỡi liềm thứ mười bỗng nhiên hiện lên. Nhanh chóng biến thành trăng khuyết, rồi đến nửa vầng trăng, cuối cùng hóa thành viên mãn! Nguyệt Minh Đế 10 luân! Mọi người nhìn đều đỏ mắt, 10 vầng trăng a, có nó thì có thể tiến vào cảnh giới kế tiếp à, nói không chừng vừa vào Nhật Diệu Cảnh sẽ là Nhật Diệu Vương 2 luân!

Đương nhiên chuyện này cũng phải xem tiềm lực bản thân Chu Hằng phải đủ cường, người bình thường có 7 vầng trăng đã là cực hạn. Ăn nhiều Nguyệt Hoa Đan hơn nữa cũng uổng phí!

Chu Hằng vặn người duỗi tay, cười với Chung Cổ Phong nói: - Chung huynh, lại đây chiến một trận đi!

- Cầu còn không được! Chung Cổ Phong nhếch miệng cười, sát khí biến thành thực chất sôi trào, sát khí bám dính như máu quấn quanh người, màu đỏ kia khiến người ta không rét mà run.

Hưu, hăn vọt tới, hai cây chủy thủ vũ động như gió, diễn hóa ra từng con rồng nhỏ.

Chu Hằng giơ hắc kiếm đón đỡ, hắn rất thưởng thức tính cách của Chung Cổ Phong, bởi vì hắn cũng là người thích khiêu chiến, chỉ là không điên cuồng như Chung Cổ Phong mà thôi. Vì biểu đạt tôn trọng của mình, hắn toàn lực ứng phó.

Hai người đại chiến. Chu Hằng bây giờ vầng đã có số lượng vầng trăng bằng với Chung Cổ Phong. Lực lượng không kém đối phương, mà vầng trăng của hắn càng tinh thuần hơn, linh lực khởi động càng nhanh hơn, chiến lực hoàn toàn chiếm ưu thế.

Chung Cổ Phong có tiềm chất Sát Vương, Chu Hằng cũng không kém chút nào, Tử Diễm Thiên Long đã được hắn phát huy đến mức độ Vương của Vương, không nói áp chế được khí thế của Chung Cổ Phong, ít nhất cũng không kém chút nào!

Dưới tình huống như vậy. Chung Cổ Phong bị hạn chế rất nhiều, tuy nhiên người này gặp mạnh không cúi đầu, tình thế bất lợi chẳng những không khiến hắn lùi bước, ngược lại còn khiến chiến lực gia tăng. Giống như một con sói bị thương, máu tươi càng làm cho nó điên cuồng hơn mà thôi.

Chiến! Chiến! Chiến! Chung Cổ Phong giống Chu Hằng, ở dưới áp lực cường đại càng phát huy ra tiềm lực kinh khủng, hai cây chủy thủ cuốn ra như gió, thân hình chớp động giống như âm hồn, nhanh như quỷ, khiến Tra Tuế dùng thân pháp khiến cho mọi người trố mắt cũng tự than không bằng.

Hai vị sư phụ của hắn nổi danh ăn cắp, mà thân pháp của Chung Cổ Phong mới phù hợp với sát đạo, mỗi một bước, mỗi một chiêu đều là để giết người.

Chu Hằng vững như núi, bàn về lực lượng hắn không rơi xuống hạ phong, căn bản không cần cần dùng thân pháp tránh né, đao của hắn là đường đường chánh chánh, không phải là vì giết chóc, mà là theo đuổi đạo vô địch.

Quản ngươi là sát đạo hay là man lực đạo, hắn là trời quang trăng sáng, đều chính diện đánh bại, cho ngươi thua tâm phục khẩu phục, không có lời nào để nói.

Chung Cổ Phong công công công, Chu Hằng lại vững vàng như cột, mặc cho Chung Cổ Phong đánh thế nào cũng không suy suyển.

Đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn.

Chung Cổ Phong liên tục bị thương, lại liên tục bộc phát ra chiến lực mạnh hơn, nhưng mà lực lượng con người dù sao cũng có hạn, ý chí cũng không phải vạn năng, khi đạt đến cực hạn, khí thế của Chung Cổ Phong cũng suy giảm.

Hắn đã không đủ sức tiếp tục kịch chiến nữa rồi.

- Ta thua! Hắn dứt khoát thừa nhận không địch lại, hắn cầm được cũng buông được.

- Chung huynh, ta chờ người tới khiêu chiến bất cứ lúc nào! Chu Hằng thu hồi hắc kiếm nghiêm nghị nói, đây là người có thiên phú chiến đấu mạnh nhất mà hắn gặp được, hơn nữa ý chí kiên định, bất khuất.

Có đối thủ như vậy hối thúc mình, Chu Hằng tùy thời tùy khắc cũng không dám buông lỏng, đây là một loại khích lệ.

- Trong vòng mười năm, ta lại tới tìm người chiến một trận! Ngươi đừng chết đó! Chung Cổ Phong nhìn Chu Hằng thật sâu, từ trong ngực lấy ra một tấm phù, sau khi xé mở, một đạo u quang bọc lấy hắn, khi quang hoa biến mất thì hắn cũng không còn!

Đây là Thuấn di phù?

Hẳn không cần phải dùng Thuấn di phù trực tiếp rời khỏi nơi này, không cần phải dùng làm gì. Chung Cổ Phong cũng không phải loại người thua mà không chấp nhận được, sợ bị người nhạo báng chuồn mất, hắn chắc là rời khỏi Tinh Phong Không Gian, hoàn toàn bỏ mặc tranh đoạt Nguyệt Hoa Đan.

Chu Hằng đảo mắt thản nhiên nói: - Còn ai muốn chiến một trận nữa không?

Mọi người đều trầm mặc, bọn họ tận mắt thấy Chu Hằng và Chung Cổ Phong chiến một trận, loại chiến lực nghiền ép trong nháy mắt có thể tiêu diệt bọn họ! Nhất là Chu Hằng lại còn chiến thắng Chung Cổ Phong, sĩ khí cũng tăng lên tới cực hạn. Cho dù là Chung Cổ Phong khôi phục lại trạng thái mạnh nhất cũng tuyệt đối bại trận!

- Đánh hạ nữ nhân của hắn, buộc hắn giao ra đan dược Nguyệt Hoa Liên.

Không biết ai ở trong đoàn người kêu lên, lập tức, mọi người đều đưa mắt nhìn sang đám người Hoặc Thiên, không ít người đều động tâm.

Trong những nữ nhân này, người mạnh nhất cũng chỉ là Nguyệt Minh Hoàng, muốn bắt các nàng dễ như trở bàn tay!

Quan trọng là, những nữ nhân này ở trong lòng Chu Hằng chiếm bao nhiêu phân lượng? Nếu như đủ nặng. Tự nhiên có thể uy hiếp được Chu Hằng. Nhưng mà vạn nhất không nặng, vậy chẳng phải thọc tổ ong vò vẽ, tự tìm chết sao?

Nhưng mà đan dược Nguyệt Hoa Liên luyện thành trân quý như vậy, dù sao cũng phải thử một lần!

Lập tức có hơn mười người vọt tới đám người Hoặc Thiên, tu giả đều sống trong mạo hiểm, không có mạo hiểm thì nào có lợi ích lớn chứ.

Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!

Nhưng mà những người này rất nhanh biết cái gì gọi là tự tìm chết! Khi bọn hắn tới gần ba trượng. Mỗi một người đều ngã nhào trên đất, cả người nằm sấp xuống đất.

Chu Hằng không khỏi sửng sốt, trước kia phạm vi ảnh hưởng của Hoặc Thiên chỉ là một trượng, hiện tại không ngờ đạt tới ba trượng? Xem ra, khi nàng tiến cảnh vào Nguyệt Minh Vương, dị năng của nàng cũng tăng trưởng.

- Các ngươi thật to gan! Chu Hằng bước nhanh tới, người chắn trước mặt nhao nhao tản ra. Căn bản không dám đối mặt với hắn.

Một kiếm cắt qua, mười mấy cái đầu lăn lốc trên đất, người dám xuất thủ với các nàng Hoặc Thiên đều bị hắn chém bay đầu.

Những người còn lại đều lạnh lòng, nhà này là nhà nào vậy, vì sao ai cũng uy mãnh như thế? Chu Hằng mạnh thì rõ rồi, mà Hoặc Thiên chư nữ lại quỷ dị!

Ai có thể không ra tay mà khiến cho mười mấy Nguyệt Minh Đế hoàn toàn mất đi chiến lực? Đây không chỉ là cường đại, càng vượt ra khỏi cực hạn tưởng tượng của bọn họ rồi.

May mà bọn họ không bị kích động, cũng không ra tay!

- Hừ! Nguyên Thiếu Hoàng cũng lấy ra một tấm phù. Sau khi xé ánh sáng bao bọc giống như Chung Cổ Phong, hắn cũng đột ngột biến mất.

Chu Hằng biết hai người này khẳng định có bối cảnh vượt qua Nhật Diệu Cảnh, hẳn là đến từ thế lực cấp bậc Thăng Hoa Cảnh, có thể thoát khỏi Tinh Phong Không Gian bất cứ lúc nào cũng không kỳ quái, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến vào mới là lợi hại.

Hai người mạnh nhất đều đã rời đi, những người còn lại có tư cách khiêu chiến với Chu Hằng sao?

Mọi người đều thở dài. Vẻ thất vọng không cần nói, không có biện pháp, bọn họ đều vì Nguyệt Hoa Liên mà đến, cái gọi là hy vọng càng lớn, thất vọng càng lớn.

- Chu huynh... Tử Anh Minh bước nhanh tới, mặt cười tươi rói.

Không cần đoán, tên này khẳng định tới lôi kéo làm quen, nói không chừng còn muốn đòi mấy viên Nguyệt Hoa Đan đấy!

Chu Hằng tươi cười, vừa rồi trong người quần công hắn còn có Tử Anh Minh. Hắn cũng không quan tâm vừa rồi là ai xuất thủ, bởi vì đổi lại là hắn thì hắn cũng ra tay vì bảo vật.

Nhưng hắn không thể làm được chuyện vô sỉ sau khi ra tay lại còn tới lôi kéo làm quen. Thấy Chu Hằng không lạnh không nhạt, Tử Anh Minh hơi hơi xấu hổ, nhưng hắn lập tức liền khôi phục vẻ tươi cười, nói: - Trước kia chỉ biết Chu huynh là Dược sư tam tinh, hiện giờ chính mắt thấy, ta bội phục sát đất năng lực luyện dược của Chu huynh.

Hắn cũng không biết, càng không tin trên đời có lò luyện đan tự mình luyện được, chỉ tưởng Chu Hằng vừa chiến vừa luyện, đây là tiêu chuẩn luyện đan nghịch thiên bực nào? Nhân tài như vậy sao có thể bỏ qua!

Trong mắt Chu Hằng căn bản không chấp nhận có sạn, Tử Anh Minh bây giờ càng nói dễ nghe, hắn càng phản cảm, mà nó cũng trực tiếp biểu hiện trên vẻ mặt hắn, hắn lạnh lùng nhìn Tử Anh Minh.

Bị Chu Hằng nhìn chăm chú như vậy, Tử Anh Minh chỉ cảm thấy áp lực nặng như núi, trán đổ mồ hôi, chân không khỏi lùi lại.

Hắn còn muốn nói nữa, lại chỉ nghe rắc một tiếng, mọi người nhao nhao quay đầu nhìn lại, chỉ thấy quảng trường đá kia lại xuất hiện một cái khe, một đạo huyết khí trào ra!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.