- À, đúng rồi! Chu Hằng sau khi đi mấy bước đột nhiên dừng lại, xoay người lại nhìn về phía mấy người: - Suýt quên mất, ba người các ngươi lúc trước ở đầm lầy từng đánh lén thuyền nhỏ của chúng ta hả!
Ba người kia đều là Minh Tiên, nhưng khi đối mặt với câu hỏi của Chu
Hằng lại mỗi người như gặp đại địch, giống như đối phương cũng không
phải là một gã Thăng Hoa Đế mà là đại năng siêu cấp từ Minh giới xuống.
- Khi đó chúng ta cũng không biết các hạ cũng ở trên thuyền, thật xin
lỗi! Ba người này sau khi nhìn nhau một cái, quyết định tạm thời nhịn
xuống cơn giận này.
- Loại xin lỗi không đau không ngứa này thật sự là còn khiến người khó
chịu hơn so với không nghe! Chu Hằng hai tay ôm ngực, đảo mắt mỗi người
một cái: - Quá không có thành ý, ta không tiếp nhận!
Con mẹ nó, chúng ta nhưng là đường đường Minh Tiên, đều không tiếc thân
phận cúi đầu nhận lỗi với ngươi, ngươi còn muốn thế nào?
- Các hạ, ngươi muốn giải quyết như thế nào?
Chu Hằng cười ha hả, nói: - Giết người chẳng qua là đầu rơi xuống đất,
loại người giảng đạo lý như ta tự nhiên sẽ không tùy tiện đánh đánh giết giết...
Nghe hắn nói tới đây, đám người Thái gia lão tổ, Phương Di Dung đều trợn trắng mắt. Còn nói sẽ không tùy tiện đánh đánh giết giết, vậy một già
một trẻ của Mã gia lại là ai giết? Dù sao không thể là bọn họ nghĩ luẩn
quẩn tự sát chứ?
- Lấy ra một chút thành ý, quỳ xuống xin lỗi! Chu Hằng biểu tình lạnh lùng, trầm giọng nói.
Hắn quả thật rất tức giận. Lúc trước nếu không phải trên thuyền có hai
đại Long Hoàng tọa trấn, lại hoặc là thực lực của hai đại Long Hoàng hơi kém một chút, như vậy bọn họ chính là vận mệnh thuyền lật người chết
rồi!
Đầm lầy kịch độc quả thật trong lúc nhất thời giết không chết Minh Tiên, nhưng những người này ra tay rồi sẽ ngồi yên nhìn bọn họ chạy lên đảo
thoát khốn sao? Hiển nhiên sẽ không, khẳng định là phải nhổ cỏ tận gốc!
Đừng quên, những người này nhìn như quần áo chỉnh tề, nhưng bọn họ đều
là cường đạo tinh hải, chảy trong xương chính là máu hung ác!
Quá khí phách!
Rồi lại muốn Minh Tiên quỳ xuống xin lỗi!
Nếu Chu Hằng thật sự có thể làm được, như vậy hắn liền tuyệt đối là
thiên hạ đệ nhất nhân, khai sáng hành động vĩ đại nhất từ xưa đến nay!
Đương nhiên, ba Minh Tiên quỳ xuống này sẽ bị phỉ nhổ muôn đời!
Phương Di Dung, Dương Hạnh Hoa nhìn mà mắt đẹp tỏa sáng, đây mới là nam nhân chân chính!
Khi các nàng bị đại trận vây khốn lại làm sao không phát hiện chứ? Lúc
trước thái độ của Chu Hằng tuy rằng không tính là nhiệt tình, nhưng cũng không ác liệt đến hoàn toàn không đáp lại các nàng! Nếu lúc trước có
thể bỏ thói tiểu thư đi lấy lòng hắn, như vậy hiện tại nói không chừng
đã trở thành người yêu với Chu Hằng rồi!
Hối hận!
So với việc các nàng mê trai, Cư Hoa Ích thì khuôn mặt chua xót. Chu
Hằng rồi lại có thể khiêu chiến Minh Tiên, thậm chí còn chiếm thượng
phong. Nhưng lúc trước hắn lại muốn đem Chu Hằng giẫm ở dưới chân, đây
là không biết tự lượng sức cỡ nào?
May mà, hắn sau khi chịu thiệt còn không có cơ hội gọi trưởng bối trút
giận cho hắn. Việc này đến đây là thôi, cho dù là cho hắn thêm một trăm
lá gan cũng không dám cùng Chu Hằng là địch!
- Hừ! Ba đại Minh Tiên bị cuốn vào rắc rối đồng thời sắc mặt tối sầm.
Thăng Hoa Đế nho nhỏ này cũng quá kiêu ngạo, đừng cho rằng nắm giữ một
loại bí thuật cổ quái nào đó là có thể vô địch thiên hạ! Thăng Hoa Đế dù sao chỉ là Thăng Hoa Đế, cấp bậc võ giả chẳng lẽ là nói chơi?
Trên người tiểu tử này hẳn là có bí bảo Minh giới gì nhỉ, như vậy mới có thể đỡ được công kích trình tự Minh Tiên!
Tựa như Phương Di Dung lúc trước, trong tay nàng liền có một tấm phù
Minh giới. Như vậy Chu Hằng vì sao không thể đạt được một món loại phù
lục uy lực càng mạnh?
Đúng, nhất định là loại bảo vật dạng tiêu hao! Bởi vì nếu là bảo khí, đó là cần người sử dụng dùng lực lượng bản thân để thúc giục, vẻn vẹn là
một gã Thăng Hoa Đế lại làm sao có tư cách thúc giục bảo khí của Minh
giới?
Nhưng loại tiêu hao thì không giống, chỉ cần một ý niệm, như vậy trước
khi lực lượng trong đó dùng hết là có thể một mực tác dụng.
Mấu chốt là, có thể kéo dài bao lâu!
Hơn nữa, con Ly Vẫn thứ hai nghe nói là chết trong tay Chu Hằng, như vậy nói rõ trong tay Chu Hằng chẳng những có một tấm phù phòng ngự, còn
phải có một tấm phù loại công kích. Điều này không khỏi khiến người nhíu mày!
Nếu ngay cả Ly Vẫn Minh Tiên 5 tướng đều đánh chết được, như vậy chém giết bọn họ cũng không thành vấn đề!
Những người khác đều im lặng không lên tiếng, bọn họ mỗi người đều nghĩ
không ra vì sao một gã Thăng Hoa Đế lại có được năng lực nghịch thiên
như vậy, bởi vậy bọn họ lựa chọn khoanh tay đứng nhìn. Muốn thông qua
chiến đấu của ba người này với Chu Hằng để cẩn thận quan sát, làm rõ chi tiết của Chu Hằng.
- Tiên hạ thủ vi cường! Trong ba người một lão già để râu quá ngực quát, thân hình nhào ra cướp trước ra tay. Tay phải ngoắc một cái, lập tức có vẫn thạch đầy trời đánh xuống, giống như mưa đánh về phía Chu Hằng.
Hai người khác cũng gần như đồng thời phát động công kích. Một người
rống lớn một tiếng, âm thanh hóa thành vô số vũ khí, xoạt xoạt đánh về
phía Chu Hằng. Mà một người khác thì song chưởng đẩy ra, cuốn lên từng
cơn lốc xoáy tròn, với thế xé rách không gian cuốn về phía Chu Hằng.
Chu Hằng tâm niệm khẽ động, quanh thân đã hình thành một quang thuẫn màu vàng, itha một đạo thuẫn tường dường như nham thạch. Đây là hắn rút ra
thổ hệ phù văn lưu trong Hỗn Độn Thiên Kinh, hình thành phòng ngự một
thuộc tính.
Trong Ngũ Hành, thổ là thuộc tính phòng ngự mạnh nhất, đương nhiên Ngũ
Hành hợp nhất, tương sinh tương diệt, lực phòng ngự khẳng định càng
mạnh. Nhưng tu vi của Chu Hằng hiện tại còn không đủ để duy trì hắn vận
chuyển phù văn Ngũ Hành vô hạn, bởi vậy phải thích đáng tự tước chiến
lực.
Trên thực tế, chỉ cần dùng hai phần lực có thể đỡ được công kích của đối phương, như vậy lại cần gì phải vận dụng 10 phần lực chứ?
Hắn cũng không phải là bại gia tử!
Bùng bùng bùng trong tiếng va chạm kịch liệt, tất cả công kích đánh lên đạo thạch thuẫn kia đều bị đánh bay.
Lực lượng của Chu Hằng quả thật có hạn, nhưng chỉ cần kích phát ra oai
phù văn, đó nhưng là ngầm hợp thiên địa chí lý. Cho dù Chu Hằng trước
mắt còn không đủ tư cách hiểu được chí lý này đến tột cùng là cái gì,
nhưng hắn chỉ cần biết vận dụng là được rồi.
Lại tới nữa!
Chúng Minh Tiên đều mở to mắt. Bọn họ là nhân vật nào, tự nhiên cảm giác được lực lượng cực nhỏ bé vận động, rõ ràng lực lượng từ trong cơ thể
Chu Hằng lưu chuyển ra cực kỳ có hạn, nhưng một khi vận chuyển thiên địa tự nhiên ứng hợp, đem luồng lực lượng này phóng đại vô hạn!
Bọn họ không khỏi hoảng sợ!
Từ lý luận mà nói, tất cả tiên thuật đều là một đạo lý, chính là với lực lượng của bản thân để dẫn động lực lượng thiên địa, từ đó phóng đại
chiến lực bản thân.
Đây là một trong những nguyên nhân lực lượng không nghĩa là chiến lực.
Nhưng tiên thuật phóng đại lực lượng cũng không phải là vô hạn, bình
thường mà nói trăm lần liền gần như là cực hạn rồi. Đây đã là tiên thuật cấp Sáng Thế Cảnh! Nhưng Chu Hằng chỉ là Thăng Hoa Đế, lực lượng của
hắn muốn phóng đại đến trình độ có thể chống lại Minh Tiên, đây là tăng
lên bao nhiêu lần?
Mấy vạn? Mấy triệu? Mấy chục triệu?
Trên đời này làm sao có thể có công pháp như vậy?
Nhất định là Thiên Kinh!
Nhưng lúc này lại trở về đường cũ, Chu Hằng mới chỉ là Thăng Hoa Đế, không có tư cách hoàn toàn nắm giữ Thiên Kinh Tiên giới!
Một đám Minh Tiên cũng xem như là người biết nhiều hiểu rộng nhất Tiên
giới, nhưng hiện tại lại cả đám vò đầy bứt tai, trong lòng tràn ngập khó hiểu. Đối với bọn họ cảnh giới bậc này mà nói, loại mê đề này là khiến
bọn họ mê muội nhất. Nếu không làm rõ ràng, ý niệm không thể thông suốt, như vậy còn làm sao tiến tới trên đường võ đạo?
Không thể tra tấn người như vậy chứ!
Chu Hằng lạnh lùng nhìn ba đại Minh Tiên kia nói: - Nếu các ngươi đã
không muốn quỳ xuống nói xin lỗi, như vậy cũng chỉ có ép ta ra tay! Hắn
chính là muốn giết ba con gà này để cảnh cáo tất cả Minh Tiên, tránh cho bọn họ còn dây dưa không rõ.
- Ha ha ha, lão phu thật muốn xem xem ngươi có thủ đoạn gì! Lão già râu
dài lớn tiếng cười nói, hắn đã nhìn ra nhược điểm của Chu Hằng.
Đó chính là mặc kệ thế nào, cảnh giới của Chu Hằng dù sao chỉ là Thăng
Hoa Đế, khoảng cách Minh Tiên nhưng là kém xa mười vạn tám ngàn dặm. Bởi vậy, bất kể là tốc độ di động hay là tốc độ công kích đều chỉ có thể
phát huy ra tiêu chuẩn cấp bậc Thăng Hoa Đế.
Lực sát thương khủng bố đến mấy, nhưng đánh không trung người lại có tác dụng gì?
Chu Hằng mỉm cười nói: - Như vậy ngươi liền thử một chút!
Hắn giậm chân một cái, một luồng sáng vàng hiện lên, ở dưới người hắn
hình thành một đạo phù văn màu vàng. Ông một tiếng chấn động xẹt qua,
đạo phù văn màu vàng này đã xuất hiện ở dưới chân của lão già râu dài
kia!
Ầm!
Phù văn màu vàng lập tức nở rộ hào quang vô cùng tưoi đẹp, chí cao vô
thượng. Khiến trong lòng người kìm lòng không đậu sinh ra kính sợ.
- Cái gì... Lão già râu dài phát ra một tiếng thét kinh hãi, hắn cũng
không liệu đến công kích của Chu Hằng rồi lại tới đột nhiên như thế! Chỉ là một giây thất thần như thế, phù văn màu vàng đã phát uy, đem cả
người hắn đều nuốt vào.
Lúc này Chu Hằng nhưng là bỏ vốn gốc, vận chuyển phù văn Ngũ Hành hoàn
chỉnh. Chính là Minh Tiên thì lại thế nào, gặp phải vẫn là xong đời!
- A! Lão già râu dài chỉ kịp thét ra một tiếng kêu thảm ngắn ngủi, cả
người đã hóa thành tro bụi dưới oai phù văn. Dường như cả người trống
rỗng biến mất vậy, không còn nhìn thấy một chút xíu nào!
Chúng Minh Tiên thấy thế, không khỏi đều lộ ra vẻ khiếp sợ.
Niệm động công tới, đây là năng lực võ giả Phàm giới liền có, nhưng loại năng lực này kỳ thật cũng không thể đem chiến lực của võ giả tối đại
hóa.
Võ giả cường đại nhất vĩnh viễn là bản thể!
Niệm động công tới ưu điểm là nhanh, nhanh đến chỉ cần đối thủ ở trong
khu vực thần thức của mình bao phủ là có thể bỏ qua khoảng cách trực
tiếp phát động công kích. Nhưng công kích như vậy nhiều nhất chỉ có thể
phát huy ra 1% thậm chí là 0. 1% chiến lực của võ giả!
Như vậy còn có thể thuấn sát một vị Minh Tiên, chiến lực của Chu Hằng nghịch thiên đến loại trình độ nào?
Mọi người có thể không sợ sao?
Điều này nghĩa là chỉ cần ở trong phạm vi thần thức Chu Hằng bao phủ, hắn có thể hủy diệt tính mạng của bất kỳ người nào!
Toàn trường một mảnh tĩnh mịch, chỉ có Kim Long nữ hoàng bị tẩy não còn
đang chiến đấu kịch liệt với hai vị Long Hoàng khác. Nàng không chỗ nào
sợ hãi, cho dù là trời sập xuống, chỉ cần không đè lên người nàng là
nàng cũng sẽ tiếp tục chiến đấu.
Phương Di Dung, Dương Hạnh Hoa đều hai mắt tỏa sáng, khó giấu vẻ sùng
bái mãnh liệt. Cường giả bất kể lúc nào đều là chói sáng nhất.
Chu Hằng cười nhạt, đây là ưu điểm của phù văn Ngũ Hành!
Bởi vì uy lực của phù văn Ngũ Hành là ở bản thân nó, dẫn động pháp tắc
trong thiên địa để trấn áp đối thủ. Về phần Chu Hằng? Chỉ cần có đủ lực
lượng để đánh ra phù văn hoàn chỉnh là được.
Như vậy cũng giống như Hoặc Thiên, lúc trước chỉ một ý niệm là có thể
phong ấn toàn bộ vùng đất lửa, căn bản không cần bản thân nàng có bao
nhiêu lực lượng, hoàn toàn chính là vận dụng đối với pháp tắc!
Đương nhiên, Chu Hằng không so được với Hoặc Thiên, hắn chỉ là có thể
vận dụng pháp tắc cơ bản nhất, căn bản chưa nói tới lĩnh ngộ pháp tắc,
thậm chí còn không có tư cách chân chính hiểu biết pháp tắc. Cho nên hắn mới cần dùng lực lượng bản thân để duy trì.
Như vậy cũng giống như, hắn là một kẻ quê mùa không biết chữ, nhưng cũng không quan hệ. Hắn không biết chữ cũng không ảnh hưởng hắn đem chữ đó
viết ra!
Chỉ là hiện tại Chu Hằng viết ra cũng không phải là chữ mà là phù văn, pháp tắc!