Thánh nữ đại nhân danh hoa có chủ?
Chậc chậc chậc. Nam nhân may mắn kia đến tột cùng là ai, có thể cưới được Thánh nữ đại nhân vô cùng xinh đẹp, thiên tư trác tuyệt của bọn họ!
Bảy thanh niên nam nữ trông cửa nhìn theo Chu Hằng và Băng Tú Lan biến mất trong rừng rậm, không khỏi đều lộ ra vẻ bát quái. Đây tuyệt đối là tin tức nặng ký! Không được, nhất định phải nói cho người khác, nếu không trong lòng nghẹn khó chịu mà chết!
- Tiểu nha đầu, ngươi không sợ tỷ tỷ ngươi bịt miệng ngươi lại, cho ngươi đời này làm người câm sao? Chu Hằng thở dài, nha đầu này cũng quá bẫy chị.
- Nói hươu nói vượn, tỷ tỷ ta đối với ta không biết tốt bao nhiêu đấy! Băng Tú Lan nguýt hắn một cái.
Chu Hằng cười ha hả nói: - Vậy ngươi còn muốn đem tỷ tỷ gả ra ngoài gấp như vậy?
- Người ta đó là quan tâm, hiểu không hả, là quan tâm! Người làm muội muội như ta tìm một như ý lang quân cho tỷ tỷ, điều này có gì không đúng? Băng Tú Lan đầy vẻ đúng lý hợp tình, nếu như không quen thuộc tính cách của nàng khẳng định sẽ bị nàng lừa gạt.
- Ngươi cứ khoác lác đi!
Băng Tú Lan xe nhẹ đường quen, một đường dẫn Chu Hằng vòng đông quẹo tây, trên đường gặp không ít đệ tử của Thái Nhất Giáo, nha đầu này liền rất nhiệt tình làm giới thiệu đây là tỷ phu của bổn tiểu thư!
Tin tưởng, không đến nửa ngày toàn bộ Thái Nhất Giáo từ trên xuống dưới đều sẽ biết Thánh nữ đại nhân của bọn họ đã bị "gả" rồi.
Cuối cùng hai người đi tới một vườn sen.
Khắp nơi là hoa sen, đủ chủng loại, màu sắc. Mà ở trong đám hoa sen này còn mọc rất nhiều tiên thảo, chân chính là trân thảo, khiến Sáng Thế Vương đều phải đỏ mắt!
Chu Hằng lập tức có loại xung động đem vườn sen này dọn vào Tiên Cư, thật không dễ dàng mới kiềm chế được. Theo Băng Tú Lan chậm rãi mà đi, đi hướng vùng trung ương vườn sen.
Ở đó có một gốc hoa sen thật lớn, thân như cây, tổng cộng mộc chín lá, hoa lớn như nắp giếng, phía trên có một nữ nhân áo trắng ngồi xếp bằng. Da trắng thắng tuyết, tóc đen như mun, gương mặt xinh đẹp đến kinh tâm động phách.
Chính là Băng Tâm Trúc!
- Tỷ tỷ, ta mang tỷ phu đến cho ngươi! Băng Tú Lan lập tức ngoắc tay kêu lên, không hề ngại ngùng đem Chu Hằng đẩy vào hố lửa.
Băng Tâm Trúc nguyên bản đang nhắm mắt minh tưởng, vừa nghe thấy Băng Tú Lan gọi như vậy, không khỏi gương mặt hơi hơi co giật, mắt đẹp mở ra, khí thanh lệ thêm gấp bội, khiến mị lực của nàng lập tức tăng lên một cấp bậc.
- Trở về là tốt rồi! Nàng thản nhiên nói, căn bản không đem lời nói của Băng Tú Lan để ở trong lòng, nếu không nàng sớm đã bị tức chết rất nhiều lần. Nàng nhìn nhìn Chu Hằng, trong ánh mắt mang theo một tia buồn bực, càng có một loại phức tạp nói không nên lời.
Lúc trước bị Chu Hằng "phi lễ" chỉ là một cỗ pháp tướng, nhưng sau khi pháp tướng trở về bản thể, nàng căn bản không thể phân rõ sự khác biệt của hai loại!
Thiếu niên đáng ghét kia lại dám cợt nhả mình, còn ép mình ký điều ước bất đắc dĩ, trong vòng 10 năm không thể tìm hắn phiền toái! Nàng lúc trước nếu là giết Chu Hằng lại hoặc là hung hăng trút cơn giận, nói không chừng đã sớm đem Chu Hằng quên tận mây xanh.
Nhưng chính là bởi vì chịu thiệt ngầm, nàng luôn thi thoảng nhớ tới chuyện lúc đó, khiến nàng sâu sắc ghi nhớ cái người tên Chu Hằng này.
Đương nhiên, tuyệt đối là ấn tượng ác liệt đến không thể hơn được nữa.
- Ngươi có thể đi rồi! Nàng hướng về Chu Hằng lạnh lùng nói. Tuy rằng Chu Hằng hiện tại biến trở về bộ dạng người trưởng thành, nhưng nàng tự nhiên liếc mắt một cái là có thể nhận ra gương mặt đó. Nhất là cái loại biểu tình cái gì đều không sao cả đó khiến nàng bực mình nhất.
- Tỷ phu, ngươi xem tỷ tỷ nhanh như vậy liền muốn cùng ngươi bỏ trốn!
Băng Tú Lan vỗ tay cười nói.
Gương mặt Băng Tâm Trúc lại lần nữa co giật, quát: - Tú Lan, không nên nói hươu nói vượn!
- Cũng không tính là nói hươu nói vượn chứ, chúng ta ôm cũng đã ôm, hôn cũng đã hôn, nàng còn muốn gả cho ai? Chu Hằng mỉm cười, hắn rất không thích loại thái độ này của đối phương. Nếu ngươi đã không định gặp ta, như vậy ta liền dứt khoát tức chết ngươi!
Cái... cái gì!
Băng Tâm Trúc mặt đều giận đến trắng bệch, giận nói: - Ai cùng ngươi hôn?
- Hóa ra chưa từng hôn, vậy là ta nhớ nhầm rồi, nhưng đã ôm rồi chứ? Chu Hằng cười nói.
Băng Tâm Trúc lập tức bị đánh trúng yếu hại. Nàng quả thật từng bị Chu Hằng ôm, thậm chí còn bị một cây thương chọt chọt! Sự thật chính là sự thật, nàng làm sao có thể ngụy biện?
- Tỷ, ngươi thật sự cùng hắn... Tròng mắt đen nhánh của Băng Tú Lan đảo không ngừng, đột nhiên làm ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ, lập tức ngậm miệng không nói, sau đó cười rộ lên xấu xa, bộ dạng "ta hiểu".
Ngươi hiểu gì, hiểu lầm a!
Băng Tâm Trúc muốn khóc không có nước mắt, sự tình thật sự không phải như vậy, nàng và Chu Hằng thật sự không có gì!
- Thánh nữ đại nhân, không xong rồi, Thánh nữ đại nhân! Đúng vào lúc này, một nữ nhân áo đỏ vội vã chạy vào, thở hổn hển nói: - Mọi người đều đang nói, nói...
- Nói cái gì? Băng Tú Lan tò mò chen vào hỏi.
- Ồ, nhị tiểu thư, ngài thật sự đã trở lại? Nữ nhân áo đỏ sợ nhảy dựng.
- Làm sao, bổn tiểu thư không thể trở về?
Băng Tú Lan bất mãn nói.
- Đương nhiên có thể! Nữ nhân áo đỏ vội vàng nói, nhưng nàng hơi chần chờ nhìn Băng Tâm Trúc một cái, mới nói: - Mọi người đều đang nói, Thánh nữ đại nhân đã có hôn phu!
Phốc!
[CHARGE=20]
Băng Tâm Trúc lập tức trước mắt tối sầm, suýt nữa từ trên hoa sen ngã xuống, một búng máu đều có thể phun ra.
Đã mọi người đều biết rồi?
- Đúng vậy. Hôn phu của tỷ tỷ ta chính là tỷ phu của bổn tiểu thư, cũng chính là hắn! Băng Tú Lan thân thiết khoác tay Chu Hằng, không hề kiêng kỵ: - Giới thiệu với ngươi, hắn gọi Chu Hằng, tuy rằng thực lực tạm thời còn không bằng tỷ tỷ, nhưng hắn còn có một thân phận khác, chính là Dược sư thập tinh. Thế nào?
- Dược... Dược sư thập tinh? Nữ nhân áo đỏ sợ nhảy dựng, chợt phản ứng lại, cả kinh kêu lên: - Thánh Dược sư Chu Hằng đại nhân!
- Không sai, chính là tỷ phu ta! Băng Tú Lan đắc ý dạt dào. Nàng vốn là hậu trường cứng rắn, hiện tại lại dựa vào một Thánh Dược sư, về sau ở Tuyệt Tiên Thành hoàn toàn có thể đi ngang.
- Không nên nói bậy! Băng Tâm Trúc vội nói. Cô em gái này thật sự là luôn cho nàng thêm phiền. Tuy nhiên, nam nhân trước mặt này không ngờ chính là Thánh Dược sư Chu Hằng gần nhất lan truyền ầm ĩ, thật sự là không nghĩ đến!
Hơn nữa, thực lực của hắn... Nhật Diệu Đế!
Quá đáng sợ!
Lúc trước chỉ là Nhật Diệu Vương, nhưng hiện tại mới qua bao lâu, hắn lại đã là Nhật Diệu Đế? Loại tốc độ tu vi tinh tiến này ngay cả nàng đều nhìn theo không kịp!
- Lần trước đánh một trận thật không đã ghiền, có dám cùng ta tái chiến một hồi? Chu Hằng hướng về Băng Tâm Trúc khiêu chiến.
- Ngươi đây là đang tự chuốc lấy đau khổ sao? Như ngươi mong muốn! Băng Tâm Trúc lạnh nhạt nói.
Nàng là người giữ lời hứa, lúc trước đáp ứng Chu Hằng trong vòng 10 năm không tìm hắn phiền toái, nhưng hiện tại Chu Hằng chủ động khiêu chiến nàng, xem như là tự mình đưa tới cửa! Tuy nhiên, thân phận Dược sư thập tinh quá nặng, nàng không có khả năng nhân cơ hội này giết chết hắn, nhưng đánh cho hắn biết hoa vì sao đỏ như vậy lại hoàn toàn không có vấn đề.
- Tỷ phu, ta ủng hộ ngươi về mặt tinh thần, đánh thắng tỷ tỷ lập tức khiêng nàng về động phòng! Băng Tú Lan ở một bên phất cờ cổ vũ Chu Hằng.
Nha đầu tay ngoặt ra ngoài này!
Băng Tâm Trúc tức chết, tỷ tỷ như nàng không sánh bằng một người ngoài?
- Đi Diễn Võ Trường!
Nơi này trồng nhiều linh thảo như vậy, tự nhiên không có khả năng đánh ở đây. Mà Thái Nhất Giáo là một phái lớn, làm sao có thể không có địa phương cho người luận bàn?
Bốn người Chu Hằng rất nhanh liền tới một quảng trường thật lớn. Nơi này có trận pháp bảo hộ, mặc bên trong đánh cho trời đất u ám cũng không thể tạo thành mảy may phá hoại. Trừ phi cấp bậc lực lượng vượt qua cực hạn của trận pháp.
Nhưng trận pháp ở nơi này là năm xưa đại năng siêu Sáng Thế Đế của Thái Nhất Giáo bố trí, lại trải qua vô số năm gia cố, cho dù siêu Sáng Thế Đế trong lúc nhất thời đều không có khả năng đánh phá, phòng ngự vững chắc có thể nghĩ mà biết.
Biết được Thánh nữ đai nhân muốn quyết đấu với người, lập tức hấp dẫn người phụ cận tới xem cuộc chiến. Mà lập tức lại có lời đồn, nói người quyết đấu với Thánh nữ chính là vị hôn phu của nàng!
Tin tức truyền ra, người tới xem tự nhiên càng ngày càng nhiều, gần như chật kín toàn bộ quảng trường.
Chu Hằng và Băng Tâm Trúc đứng đối diện nhau ở giữa quảng trường.
- Ta là Thăng Hoa Vương, ngươi chỉ là Nhật Diệu Đế, ta thắng không vinh quang, liền đem lực lượng ép đến cảnh giới tương đồng ngươi! Băng Tâm Trúc lạnh nhạt nói.
- Không cần! Chu Hằng lắc đầu, hai đấm chạm nhau: - Nếu không ngươi tất bại!
- Cuồng ngạo! Băng Tâm Trúc mày liễu nhướng lên, lời nói của Chu Hằng có chút đâm chọc kiêu ngạo của nàng.
- Ha ha, đánh rồi ngươi sẽ biết! Chu Hằng tay phải run lên, hắc kiếm đã tế ra. Trên quyền trái thì ngưng tụ ra 123 mảnh vỡ phù văn. Hắn không hề dám khinh thường nữ nhân trước mặt này.
Cùng cấp đánh một trận, hắn không sợ bất luận kẻ nào, nhưng đối phương là Thăng Hoa Vương, hơn nữa còn là Thăng Hoa Vương đánh xuyên vách ngăn cảnh giới, chỉ riêng lực lượng là có thể sánh với Thăng Hoa Hoàng, nghiền ép hắn không biết bao nhiêu lần.
Nơi này lại không giống Ngự Long Điện, có trận pháp áp chế tu vi, hắn phải toàn lực ứng phó.
Băng Tâm Trúc cười thản nhiên, tay ngọc giơ lên, một đóa sen đỏ lập tức mở ra, hướng về phía Chu Hằng thổi quét mà đi.
Bùng!
Chu Hằng kiếm quyền cùng động, lực lượng 21 vầng mặt trời trắng ở trong cơ thể ầm ầm chấn động, nhưng Huyết Hà Thiên Kinh có hiệu quả che giấu hơi thở, vầng mặt trời của hắn cũng không lộ ra.
Băng Tâm Trúc lộ ra một vẻ kinh ngạc, lực lượng của đối phương cường đại đến có chút quá đáng!
Rõ ràng chỉ là Nhật Diệu Đế, làm sao lực lượng so với Thăng Hoa Vương 2 tướng còn vượt qua một đoạn? Nàng năm đó khi đột phá Thăng Hoa Vương cũng chỉ là Nhật Diệu Vương 15 vầng mặt trời, còn chưa đủ để đánh xuyên vách ngăn cảnh giới. Nhưng chuyện nàng không làm được lại bị người khác làm được!
Đối với nàng vô cùng kiêu ngạo mà nói, đây là một đả kích thật lớn!
Tên này đến tột cùng có được bao nhiêu vầng mặt trời?
Băng Tâm Trúc áp chế lực lượng của mình đến trình độ Thăng Hoa Vương 3 tướng, cùng Chu Hằng triển khai đối công. Nàng tu luyện một bộ Thiên Kinh khác, chiến lực đồng dạng đáng sợ! Nhưng Chu Hằng ngay cả hắc kiếm đều tế ra, dưới lực lượng tương đồng, ai có thể là đối thủ của hắn?
Hoặc là đề cao lực lượng, hoặc là... Keng một tiếng, Băng Tâm Trúc tế ra Tiên khí của nàng, đồng dạng là một thanh tiên kiếm, thanh lạnh như nước.
Keng! Keng! Keng! Keng!
Hai người triển khai đại chiến. Hắc kiếm tuy rằng không hề có uy lực đặc dị, nhưng bản thân lại vô cùng cứng rắn, kiếm khí thổi quét, bất kỳ linh lực phòng ngự ở trước mặt nó đều như thùng rỗng kêu to, vô cùng khủng bố!
Tiên kiếm của Băng Tâm Trúc thì ít nhất là cấp bậc Sáng Thế Vương, tuy rằng bị hạn chế bởi lực lượng của nàng không thể hoàn toàn phát huy, lại đủ để cứng đối cứng với hắc kiếm mà không tổn thương.
Tiên kiếm đấu tiên kiếm, Thiên Kinh đấu Thiên Kinh. Hai người chiến đến không phân thắng bại.