Chu Hằng với Tỉnh Thiên đứng cách xa nhau ba trượng.
Thời gian cách hơn tháng, hai người lại lần nữa tranh đấu cao thấp ở Đấu Thú Trường, chỉ là lúc này không giống với lúc trước, trong mắt Tỉnh
Thiên đằng đằng sát khí, không hề một tia thiện ý so tài.
- Tỉnh huynh! Giữa chúng ta có ân oán gì sao?
Chu Hằng bình thản hỏi. Hắn cũng không sợ Tỉnh Thiên, nhưng không muốn chiến một trận mà không giải thích được lý do.
- Ngươi đã làm gì với Thủy Nguyệt Công chúa?
Tỉnh Thiên khẽ quát, chỉ để một mình Chu Hằng nghe được.
Chu Hằng sửng sốt, chẳng lẽ Tỉnh Thiên biết chuyện giữa hắn và Nam Cung
Nguyệt Dung? Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng! Nam Cung
Nguyệt Dung đâu có lý nào nói ra chuyện này cho một nam nhân có thể nói
là hoàn toàn xa lạ.
- Ta đã làm gì chứ?
Hắn hỏi ngược lại.
- Tên khốn ngươi không ngờ lại có ý đồ cường bạo Thủy Nguyệt Công chúa, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Tỉnh Thiên lộ sắc mặt dữ tợn, trong cặp mắt như muốn phun ra lửa.
Thì ra, Nam Cung Nguyệt Dung đã lừa gạt hắn như vậy!
Chu Hằng nhướng mày, đảo ánh mắt nhìn lướt qua một vòng ở Đấu Thú
Trường, chỉ là trong ghế lô khách quý đều có màn che, hơn nữa số lượng
lại nhiều như vậy, hắn cũng rất khó tìm được vị trí của Nam Cung Nguyệt
Dung.
- Tỉnh huynh! Nam Cung Nguyệt Dung cũng không phải là người vợ tốt, không đáng để huynh đặt trọn chân tình!
Xem ở hai người đều là xuất thân từ Cửu Linh Tông, Chu Hằng nói thêm một câu. Thật ra hắn không có cố ý tát nước dơ trên thân Nam Cung Nguyệt
Dung, nữ nhân kia tâm cơ quá mức trầm trọng, tuyệt không đáng để đặt
trọn cảm tình.
Bởi vì nàng vốn cũng không ưa thích người nào!
Ở trong lòng Nam Cung Nguyệt Dung, lực lượng, quyền thế còn ngự trị xa
phía trên cảm tình! Tỷ như đổi lại là nàng với Lâm Phức Hương, nhận được lời mời của Cố Lăng Phỉ như vậy, nàng sẽ không chút do dự đáp ứng đi
Đông Linh Tiên Trì, mà sẽ không cần biết cảm nhận của Chu Hằng ra sao.
Nếu hỏi Chu Hằng: hắn thà rằng thích một nữ nhân dung mạo và thân phận bình thường, cũng sẽ không lựa chọn Nam Cung Nguyệt Dung.
- Tên khốn ngươi, chẳng những có ý đồ đen tối với Thủy Nguyệt Công chúa, còn muốn bôi nhọ nàng như thế!
Tỉnh Thiên không muốn để người ta biết Chu Hằng từng có “ý đồ” xâm phạm
Nam Cung Nguyệt Dung. Lao thẳng đến hạ giọng nói xuống rất thấp, nhưng
nói đến câu sau cùng, lại là rống lên, quát:
- Ta muốn giết ngươi!
Chu Hằng thở dài, thầm nghĩ trước đây Tỉnh Thiên ung dung biết bao, đáng tiếc không ngờ một đầu chìm vào trong bẫy dịu dàng của Nam Cung Nguyệt
Dung, lúc này còn muốn đi ra cũng rất khó đây!
- Vậy cứ chiến một trận đi!
Hắn nói vô cùng bình tĩnh.
Với Tỉnh Thiên cũng chưa nói tới có giao tình thâm hậu gì, hắn đã nhắc nhở qua. nếu Tỉnh Thiên không nghe thì quên đi!
- Hừ!
Toàn thân Tỉnh Thiên run lên, thân hình đột nhiên tăng vọt, trở nên cao
lớn, cả người cũng hiện lên sáng bóng màu bạc. So với một tháng trước,
hiện giờ sau khi Tỉnh Thiên phát động huyết mạch lực trở nên càng cao
lớn hơn.
Hiển nhiên hắn hận không thể một chiêu giết chết Chu Hằng, bởi vậy vừa lên liền vận dụng huyết mạch lực.
Chu Hằng rút ra trường kiếm bên hông, rót linh lực vào múa động, đủ để
tạo thành uy hiếp trí mạng đối với cường giả Sơ Phân Cảnh. Đồng thời tay trái hắn rung lên, hóa thành một quả đấm màu vàng, đây là phương thức
chiến đấu hắn am hiểu nhất lúc này.
Tỉnh Thiên cường thế đánh úp lại, hai đấm giơ lên thật cao, trầm trọng
đánh tới Chu Hằng. Nhìn như trực tiếp đơn giản, nhưng bởi vì vận dụng
cảnh giới của Thế, trước hai đấm này hoàn toàn không thể trốn tránh, chỉ có thể đón đỡ!
Chu Hằng không sợ, trường kiếm chém ra, thác kiếm màu đen tuôn ra. Giống như một con rồng đen nhánh cuốn tới phía Tỉnh Thiên, đồng thời đánh ra
một quyền, lóe ra quyền ảnh màu vàng.
- Tên khốn! Ngươi không xứng sống trên thế giới này!
Tỉnh Thiên gầm lên một tiếng, hai tay quyền va chạm với thác kiếm và
quyền ảnh của Chu Hằng. Song phương đều nắm giữ Thế, ai cũng không thể
né tránh được ai.
Chu Hằng cười ha hả, nói:
- Không nghĩ tới huynh còn nói thật nhiều lời vô nghĩa!
- Trấn cho ta!
Tỉnh Thiên giơ lên thật cao tay quyền phải, quát to. Lập tức xuất hiện
một màn quỷ dị, thân thể hắn lại kịch liệt thu nhỏ lại, mà tay quyền kia lại phóng lớn lên gấp mấy lần, trở thành lớn như một căn phòng, cứ như
vậy ầm ầm nện xuống đầu Chu Hằng!
Cuồn cuộn mãnh liệt, như ngọn núi đè xuống đỉnh đầu!
Nếu Chu Hằng thi triển ra Tấn Vân Lưu Quang Bộ, vẫn có thể tránh toát
trong đường tơ kẽ tóc, nhưng trong lòng hắn có ngạo khí, trong một trận
chiến giống nhau đại cảnh giới, không ai có thể làm cho hắn chủ động né
tránh mũi nhọn!
Chiến chiến chiến!
Hắn chiến ý dâng trào, một đóa hoa sen năm màu liền sinh thành, bay lên
đón về hướng tay quyền khổng lồ; đồng thời thác kiếm màu đen bay múa,
như thác nước va chạm, trong tiếng nổ ầm ầm mười dặm có thể nghe được.
“Ầm...”
Truyền đến tiếng nổ mạnh đáng sợ, mọi người dưới Tụ Linh Cảnh đều tạm
thời hai lỗ tai mất đi thính giác, mà trước mắt là một mảng tro bụi tràn ngập, hoàn toàn không nhìn thấy tình huống chiến đấu trong sân... Từng
luồng sóng năng lượng mạnh mẽ đang không ngừng đánh thẳng vào kết giới
phòng ngự ở bốn phía Đấu Thú Trường, giống như từng đợt sóng dữ mênh
mông mãnh liệt.
Cấm chế của Đấu Thú Trường này chính là do cường giả Khai Thiên Cảnh
thiết lập, đủ để chịu đựng công kích toàn lực của mấy võ giả Ích Địa
Cảnh. Bởi vậy Chu Hằng cùng Tỉnh Thiên tuy rằng đều là hạng người thiên
tài yêu nghiệt, nhưng tuyệt đối không thể công phá cấm chế như vậy.
Một hồi lâu sau, rốt cục sóng năng lượng mới bị hấp thu yếu dần đi, tro
bụi rơi xuống đất, hiện ra hai bóng người đang đối mặt giữa sân.
Tỉnh Thiên vẫn là bộ dáng Ngân Nhân hóa kim loại thật lớn, mà Chu Hằng
thì hơi lộ ra vẻ chật vật, quần áo trên người hắn có vài chỗ rách nát lộ ra da thịt, bên khóe miệng có một dòng máu tươi chảy ra.
Ngày trước Chu Hằng tế ra hoa sen năm màu đủ để trấn áp Tỉnh Thiên,
nhưng hiện nay theo huyết mạch lực của Tỉnh Thiên đột phá đến Thiên linh thể, đồng thời trên tu vi đè ngược lại hắn một bậc... nên hoa sen năm
màu không chống lại được Tỉnh Thiên.
Chu Hằng lại lộ ra vẻ tươi cười. Tốt lắm, địch nhân như thế mới đủ tư
cách để hắn toàn lực ứng phó, kích thích ra tiềm lực của mình.
Hắn nâng lên tay trái, sinh ra một hoa sen sáu màu dần dần có hình thức ban đầu.
Với tử hỏa là lực lượng, với linh khí ngũ hành thiên địa là cánh hoa,
lần này chẳng những hoàn toàn là hình thái Ngũ Hành Liên Hoa Phá, mà còn được cải tiến một tầng trở thành hoa sen sáu màu!
Uy lực này đã vượt hơn xa Ngũ Hành Liên Hoa Phá, nhưng Chu Hằng còn
không có chân chính nắm giữ môn võ kỹ biến hóa này, hắn chỉ là muốn
nương theo áp lực của Tỉnh Thiên gây cho hắn để thực hiện lần đột phá
này!
Hắn vốn là người thiên phú yêu nghiệt, mà ở dưới áp lực ngộ tính của hắn sẽ càng thêm biến thái!
Chiến đi! Chiến đi!
Trong mắt hắn chớp động ngọn lửa chiến ý hừng hực, hoa sen sáu màu càng
ngày càng rõ ràng, phảng phất như từ trong hư không bị lấy ra ngoài,
không ngừng thực chất hóa, mỗi một cánh hoa có thể thấy được đều là chi
tiết rõ ràng, không giống như là năng lượng thể chút nào.
- Chết đi!
Tỉnh Thiên hét lớn một tiếng, lại tung ra một quyền đánh tới, vẫn là tay quyền kim loại hóa to lớn kia!
Chu Hằng ngược lại thu hồi trường kiếm, hắn khống chế đối với hoa sen
sáu màu này không thuần thục lắm, nếu như lại phân tâm dùng thêm Phi Bộc Kiếm Pháp như vậy ngược lại sẽ ảnh hưởng tới uy lực của hoa sen sáu
màu, sẽ bùng nổ trước thời hạn, chẳng khác nào bản thân hắn và Tỉnh
Thiên cùng nhau bị công kích, vậy đúng là tự sát!
Cự quyền màu bạc đánh xuống!
“Ầm!”
Lập tức sinh ra một nấm mây, cái đáy lan tràn ra hướng bốn phía, mà đỉnh chóp nấm mây thì hướng thẳng lên bầu trời. Cấm chế trong Đấu Thú Trường cũng không có bao phủ đỉnh chóp, dù sao trong sân đấu cũng phải để cho
lực lượng cuồng bạo có chỗ phát tiết. Lúc này nấm mây lập tức bay lên
không trung mấy trăm trượng, toàn bộ đế đô đều có thể thấy được rõ ràng!
Dưới đáy nấm mây, bụi mù thật lâu rốt cục mới tan đi, Chu Hằng cùng Tỉnh Thiên vẫn như cũ đứng đối mặt, đều là chiến ý dâng trào.
- Chu Hằng! Thực lực của ngươi rất mạnh, thiên tư cũng không tầm thường! Đáng tiếc! Ngươi đi lầm đường rồi!
Tỉnh Thiên cụng hai tay quyền vào nhau nói:
- Hôm nay, ta nhất định phải giết ngươi!
- Trước kia vì sao không phát hiện nhỉ? Không ngờ huynh nói nhiều lời vô nghĩa như vậy!
Chu Hằng tay trái ôm trước ngực, lại hình thành một đóa hoa sen sáu màu, so với trước, lần này hoa sen sinh ra tốc độ nhanh hơn!
Điều này chứng tỏ Chu Hằng tăng lên khống chế môn tài nghệ này với tốc độ đáng sợ!
Tỉnh Thiên biến sắc. Hắn là thiên tài võ đạo, có thể nói là cấp bậc yêu
nghiệt, nhưng ngộ tính so với Chu Hằng, dường như vẫn không thấm vào
đâu! Hắn còn thuộc loại phạm trù bình thường, chỉ là đạt tới cực hạn;
còn đối phương thì hoàn toàn là một tên biến thái!
Không thể để cho đối phương có bất kỳ cơ hội tiếp tục tăng lên!
Tỉnh Thiên gầm lên một tiếng, vung lên tay quyền màu bạc, đánh tới hướng Chu Hằng.
Hắn không cần chiêu thuật tinh xảo đẹp mắt gì, đạt tới cảnh giới của
Thế, một quyền đấm ra phá vạn pháp, chỉ cần lực lượng tuyệt đối là có
thể nghiền ép hết thảy! Ưu thế của hắn ở chỗ cao hơn Chu Hằng một tiểu
cảnh giới, cộng thêm huyết mạch lực cường hóa, lực lượng của hắn vượt
hơn xa Chu Hằng.
Lực lượng tuyệt đối, nghiền ép tuyệt đối!
“Ầm...”
Cự quyền màu bạc giống như mưa to trút xuống đầu Chu Hằng.
“Xoạt!”
Trên khán đài, người xem bình thường đều giơ cao nắm tay hò hét. Long
tranh hổ đấu như vậy cũng không phải mỗi ngày đều có thể xem được! Đây
là huyết mạch lực cấp bậc Thiên linh thể đấy! Hàn Thương Quốc trước nay
chưa từng có, thật sự là mở rộng tầm mắt mà!
Mà các võ giả cấp bậc Sơ Phân Cảnh thì lại ảm đạm thất sắc, mỗi người đều lộ ra vẻ mặt rất khó coi.
Đây là hai tên yêu nghiệt mà!
Ở trước mặt hai người này, ai có thể không tự ti, còn ai có lòng tin ở
mình? Sinh ra cùng một thời đại với hai tên yêu nghiệt này quả thực
chính là một bi kịch, ở dưới vầng hào quang vạn trượng của bọn hắn còn
có ai có thể nhìn thấy bộ dáng của mình?
- Đi!
Chu Hằng cũng không ngừng vung tay, gọi ra nhiều đóa hoa sen sáu màu, chặn đón cự quyền màu bạc đầy trời kia.
“Ầm! Ầm! Ầm...”
Cho dù có trận pháp bảo hộ, toàn bộ Đấu Thú Trường vẫn giống như bị động đất, không ngừng rung động, lắc lư, quả thực khiến khán giả vừa hưng
phấn muốn thét chói tai, vừa kinh sợ đến muốn lập tức chạy đi.
Chu Hằng nhíu mày, hoa sen sáu màu đủ để chống cự lại Tỉnh Thiên, nhưng
nếu tiếp tục kéo dài, khẳng định hắn sẽ chịu thiệt. Bởi vì lực lượng của hắn nếu so với Tỉnh Thiên còn kém một bậc, hiện tại chiến lực ngang
nhau nhưng hắn cũng phải trá giá cao hao tổn nhiều lực lượng.
Kéo dài tiếp, khẳng định hắn sẽ kiệt lực trước!
Vậy phải tăng thêm chút lửa!
Trong mắt Chu Hằng chớp động tia sáng điên cuồng. Trên võ đạo hắn chính là một kẻ điên không hơn không kém!
Hoa sen bảy màu!
Hắn nhe răng cười, Ngũ Hành Liên Hoa Phá mấu chốt là cân bằng, sau đó
đánh phá vỡ cân bằng bộc phát ra lực lượng kinh khủng! Ngũ hành đã là
cân bằng, mà lại thêm vào hai luồng huyết mạch lực, đồng dạng cũng có
thể cân bằng.
Tử hỏa và kim loại hóa? Không ổn, hai thứ này cũng không có đối lập!
Như vậy thì dùng tử hỏa và thanh long thủy lực!
Chu Hằng múa động hai tay, hoa sen tái hiện, cánh hoa năm màu giống như
lúc trước, nhưng cánh hoa lại có biến đổi, biến thành hai màu một tím
một xanh xen lẫn mà thành!
Thủy hỏa khắc nhau, nhưng bị Chu Hằng dùng một loại cân bằng tinh tế
cưỡng ép xoay cùng một bên, bởi vì đây đều thuộc về huyết mạch lực của
hắn, do hắn khống chế!
Hoa sen bảy màu!
“Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm...”
Truyền đến tiếng nổ, một đám bụi mù phóng lên cao. Lần này nấm mây bay
thẳng lên cao nghìn trượng, sau khi vượt qua cấm chế của Đấu Thú Trường
liền tản ra bốn phương tám hướng. Trong tiếng nổ “ầm ầm...”, trên vùng
trời đế đô không ngừng vang động giống như tiếng sấm rền...