Chu Hằng ngấm ngầm ra tay.
Hắn rõ ràng có được chiến lực 9 vầng trăng, nhưng mà vừa mới đột phá Nguyệt Minh Cảnh, khí tức cực không ổn định kia chính là ngụy trang tốt nhất, cho dù Sáng Thế Đế ở đây cũng cho rằng Chu Hằng là Nguyệt Minh nhất trọng thiên sơ kỳ thứ thiệt.
Ai dám nói không phải thì sẽ rơi đầu.
Nhưng mà rõ ràng là Nguyệt Minh Vương, còn là Nguyệt Minh Vương sơ cấp, thình lình lại bộc phát ra chiến lực Nguyệt Minh Hoàng, như vậy ai chịu nổi?
Hơn nữa Chu Hằng chỉ xuống tay với Nguyệt Minh Vương, như vậy càng mười phần chắc chín, Tiên giới kém một tiểu cảnh giới, chính là tuyệt đối nghiền ép a.
Hạ độc thủ với cường đạo, Chu Hằng rất thoải mái, hắc kiếm trong mười mấy phút ngắn ngủi đã vô tình cắn nuốt 17 sinh mệnh Nguyệt Minh Vương.
- Sao lại thế này, bên ta sao đột nhiên chết nhiều người như vậy?
- Là tên tiểu tử kia đã hạ thủ, ta tận mắt nhìn thấy.
- Cái gì, ngươi mắt mù sao, tiểu tử kia rõ ràng mới vừa vào Nguyệt Minh Cảnh, ngay cả khí tức còn chưa ổn định, hắn làm sao có thể giết nhiều người chúng ta như vậy.
- Mau, mau tìm ra tên hạ độc thủ.
Bọn cường đạo ý thức được không thích hợp, nhưng mà trong hỗn chiến nào chú ý tới Chu Hằng, mà có người thấy nói ra cũng bị đồng bọn khinh bỉ, không phải sao, mới vào Nguyệt Minh Cảnh làm sao có thể giết được nhiều Nguyệt Minh Vương như vậy?
Chu Hằng cũng rất thức thời, thấy động tĩnh quá lớn, hắn liền thu tay lại một chút, du đấu với người vừa mới tiến vào Nguyệt Minh Cảnh.
Tuy nhiên, bên Hắc Báo quân đoàn tuy rằng bị Chu Hằng ngầm hại chết một ít người, nhưng mà dù sao vẫn chiếm ưu thế về số lượng. Hơn nữa. Dương gia có thể kết trận chém giết, những cường đạo cả ngày sống trên lưỡi đao này làm sao không biết chứ?
Dùng trận đối trận, dùng trận phá trận. TÌnh thế bên Dương gia càng ngày càng không ổn.
- Đại tiểu thư, chúng ta nên nghĩ biện pháp rút về tinh thuyền, chỉ cần khởi động tinh không truyền tống, nhất định có thể bỏ rơi bọn họ! Có người đề xuất với Dương Lan Hinh.
Dương Lan Hinh có chút tiếc rẻ quét nhìn thi thể ấu thể Tinh Mị, đây chính là một khoản tài phú cực kỳ trân quý, nhưng mà nếu ham chiến không đi thì rất có thể bọn họ phải lưu lại ở đây!
Bởi vậy, nàng không quá do dự. Lập tức ra lạnh toàn bộ rút lui.
Tuy rằng lui lại, nhưng cũng không thể như ong vỡ tổ chạy về tinh thuyền, mà vừa đánh vừa lui, nếu không binh bại như núi, không biết uổng mạng bao nhiêu người?
- Muốn chạy? Hừ lạnh một tiếng, hưu, một tên cường đạo tinh hải từ trên chiến hạm bay xuống. Sau lưng gió vù vù cuốn lên, mà 7 vầng trăng tròn lại dâng lên trời cao, ba đỏ, hai đen, hai xanh biếc, màu sắc cực kỳ loang lổ.
Màu trăng càng tinh khiết, thì chiến lực càng cường đại, nhưng mà người này lại có màu trăng tròn pha tạp 3 màu. Cảnh giới là gì?
Nguyệt Minh Đế, 7 vầng trăng!
Đủ để nghiền ép bất cứ người nào giữa sân!
Trong nháy mắt, người Dương gia đều biến sắc.
Áp chế cảnh giới Tiên giới thật lợi hại, chiến lực 7 vầng trăng tròn đã đủ sức nhẹ nhàng nghiền ép Vương Nguyên Long rồi!
Chết chắc rồi! Bọn họ chết chắc rồi! Đối phương lại có chiến lực cường đại, cho dù bọn họ huyết chiến thì cũng không có phần thắng, tuyệt đối chỉ có một con đường chết!
Trốn đi!
Nếu phân tán trốn chạy. Tổng thể sẽ có vài người có thể thoát mạng, tuy rằng mất tinh thuyền chỉ có thể phiêu đãng trong vũ trụ. Nhưng chỉ cần tiên nhân ngẫu nhiên hấp thu được một chút tiên thạch là có thể bảo trì chiến lực, cho dù phiêu đãng trong vũ trụ 100 năm cũng còn hơn tình thế bây giờ.
Đây là một thế giới tôn sùng chiến lực, võ giả dùng thực lực vi tôn. Chính vì vậy, sau khi một vị Nguyệt Minh Đế đỉnh phong xuất hiện, trực tiếp đánh tan ý chí chiến đấu của mọi người.
- Cản bọn họ lại, đừng cho bọn họ trở lại tinh thuyền! Nguyệt Minh Đế vừa xuất hiện lạnh lùng nói, hắn là một trung niên nam tử cao gầy, trên mặt có một vết sẹo sâu, tô thêm vẻ khát máu.
- Trốn đi! Người Dương gia sĩ khí rơi xuống vực sâu.
Bọn họ đều có người thân ở Dương gia, vận mệnh buộc chung một chỗ với Dương gia, bởi vậy bọn họ nguyện ý vì Dương gia vào sinh ra tử. Nhưng mà tình huống hiện tại cho dù bọn họ liều mạng cũng là chịu chết, như vậy ai sẽ làm chuyện ngốc nghếch chứ?
Hơn trăm người lập tức lập tức giải tán, trốn về hướng khác nhau.
- Đi! Vương Nguyên Long sau khi đâm bậy một thương, một tay ôm lấy Dương Lan Hinh và Lâm Tài Tuấn, mặc dù hắn có thể chiến, nhưng còn không ngu xuẩn đến mức cứng rắn chiến đấu với Nguyệt Minh Đế 7 luân!
Huống chi đối phương có tới hai Nguyệt Minh Đế!
Trận chiến này, Dương gia nhất định sẽ thua, đi được một người thì tốt một người.
- Ha ha, bây giờ còn muốn chạy? Nguyệt Minh Đế mặt thẹo hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng đuổi theo Vương Nguyên Long. Hắn nhiều hơn đối phương 4 vầng trăng, chỉ vài bước đã đuổi kịp rồi.
Vương Nguyên Long nổi giận gầm lên một tiếng, hai tay ném Dương Lan Hinh và Lâm Tài Tuấn ra ngoài, quát to: - Các ngươi chạy mau, ta sẽ quấn lấy hắn!
- Tam thúc... Dương Lan Hinh quả thật tâm ngoan thủ lạt, nhưng đó là với ngoại nhân, Vương Nguyên Long trong lòng nàng không khác gì thúc thúc. Lúc này phải hy sinh Vương Nguyên Long để chạy trối chết, nàng lòng như đao cắt.
- Biểu muội, không còn thời gian, chạy mau! Lâm Tài Tuấn thúc giục, hắn tuyệt đối là người ích kỷ, Vương Nguyên Long xả thân hộ vệ chỉ khiến hắn cảm động trong nháy mắt, nhưng lập tức nhận ra tính mạng mình quan trọng hơn.
Dương Lan Hinh trợn mắt nhìn hắn, nhưng nàng là người lý trí, biết cho dù lưu lại cũng không có ý nghĩa, chỉ khiến Vương Nguyên Long hy sinh một cách vô ích! Nàng mạnh mẽ xoay người bỏ chạy, giận dữ hét lên: - Tam thúc, điệt nữ ngày sau nhất định sẽ báo thù cho ngài.
Vương Nguyên Long cười ha ha, hào khí tăng mạnh, chiến ý xông lên tận trời.
Hắn tuy rằng chiến lực xa xa không bằng đối thủ, nhưng mà mọi người đều là Nguyệt Minh Đế, hắn liều mạng cũng đủ để quấn lấy đối phương một thời gian dài.
- Mấy tên các ngươi đánh hạ hai nam nữ kia cho ta! Mặt thẹo Nguyệt Minh Đế nhìn bóng dáng Dương Lan Hinh mà thèm nhỏ dãi. Làm một cường đạo, hắn cũng không còn hùng tâm tráng chí gì, chỉ nghĩ tới cuộc sống, mình và thủ hạ có nữ nhân trên giường.
Dương Lan Hinh lẳng lơ như vậy, tươi đẹp như vậy, đẫy đà mê người như vậy, tự nhiên là con mồi hắn không thể bỏ qua.
Hưu hưu hưu, lập tức có 5 đạo nhân ảnh đuổi theo Dương Lan Hinh và Lâm Tài Tuấn, đều là Nguyệt Minh Hoàng, hơn nữa còn có ba Nguyệt Minh Hoàng cấp bậc đỉnh phong.
Chu Hằng nhướng mày, đường tiến về phía tinh thuyền đã bị chặn. Cũng có một gã Nguyệt Minh Đế tọa trấn, hắn căn bản không khả năng cứng rắn xông qua. Mà Dương gia chạy tán loạn. Hắn cũng không còn như cá gặp nước như trước nữa, nếu hắn hành động chắc sẽ bị cường đạo vây giết.
Hắn có thể nghiền ép một Nguyệt Minh Vương tùy ý, nhưng mà trong cường đạo ít nhất còn có mười mấy Nguyệt Minh Hoàng, thậm chí trên trời còn có một Nguyệt Minh Đế tọa trấn, đánh bừa chính là muốn chết!
- Đi!
Chu Hằng sau khi nhìn thoáng qua tinh thuyền trên trời, lập tức hạ quyết tâm.
Có Hoặc Thiên tọa trấn, những người khác tuyệt đối không sao, mà hắn tiến lại không được, ở lại không xong. Chỉ có thể tạm thời rời đi trước.
Hưu, hắn triển khai Tấn Vân Lưu Quang Bộ đuổi theo Dương Lan Hinh và Lâm Tài Tuấn.
Trước sau ba người bay nhanh, rất nhanh thoát khỏi trói buộc của đại lục, bay vào trong vũ trụ lạnh như băng. Không còn trọng lực áp chế, tốc độ của tất cả mọi người tăng vọt, đặc biệt Chu Hằng, Tấn Vân Lưu Quang Bộ đạt tới cực hạn. Nhanh như điện quang thạch hỏa.
Đều là Nguyệt Minh Hoàng, nhưng số lượng trăng sáng quyết định chênh lệch lực lượng, hai ngày hai đêm sau, Dương Lan Hinh và Lâm Tài Tuấn cuối cùng bị năm Nguyệt Minh Hoàng phía sau đuổi kịp.
- Cạc cạc dát, các ngươi còn trốn được không? Một gã cường đạo dùng linh lực chấn động nói chuyện.
- Sách. Bộ dạng tiểu kỹ nữ này thật con mẹ nó lẳng lơ, các ngươi nhìn vú kìa, giống như muốn bật ra, cái mông kia, thật con bà nó tròn vểnh nha. Lão tử tê cứng rồi, thật muốn phang cho nàng một phát.
- Đây là nữ nhân đại thủ lãnh nhìn trúng. Ngươi dám đụng vào, khẳng định sẽ bị đại thủ lĩnh thiến.
- Thật con bà nó xui xẻo à, không thể chọc vào, vậy để nàng dùng vú ụ kia phục vụ chúng ta, lão đại sẽ không vì vậy mà làm thịt chúng ta chứ?
- Hắc hắc, chỉ cần ít ngày nữa tiến vào động dưới của nàng, vui đùa thỏa thê lão đại cũng không nói gì đâu.
Mấy tên cường đạo đều dùng ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm Dương Lan Hinh, vưu vật phong tao tận xương như vậy, bọn họ cho tới bây giờ chưa bao giờ gặp qua, chỉ nhìn đã khiến bọn họ ngứa ngáy rồi, hận không thể lập tức đè vưu vật này xuống.
Dương Lan Hinh mặt không đổi sắc, chỉ ngưng thần đề phòng, cha nàng là Nguyệt Minh Đế, vẫn luôn cho nàng một ít thứ bảo mệnh, gặp Nguyệt Minh Đế tự nhiên không có tác dụng, nhưng lại có một đường sinh cơ khi gặp Nguyệt Minh Hoàng.
- Mau mau đánh hạ, lão tử không nhịn nổi! Một gã Nguyệt Minh Hoàng ra tay trước, chụp về phía Dương Lan Hinh, về phần Lâm Tài Tuấn hoàn toàn không quản.
Dương Lan Hinh nũng nịu một tiếng, hai tay dang rộng, 4 nửa vầng trăng tế xuất, đón đỡ Nguyệt Minh Hoàng kia, mỗi một vầng trăng sáng cũng đại phóng hào quang, sáng có thể mù mắt người.
- Chút tài mọn! 5 đại Nguyệt Minh Hoàng đồng thời hừ lạnh, cường đạo nào cần nói quy củ gì, hơn nữa bọn họ lúc này đều dục hỏa đốt người, vội vã muốn bắt lấy Dương Lan Hinh tiết dục, cho nên càng không thể đơn đả độc đấu.
Một người động, bốn người còn lại cũng ra tay, nhao nhao phóng xuất ra trăng sáng của mình đi trấn áp Dương Lan Hinh.
Ba người 7 vầng trăng, một người 6 vầng trăng, một người 5 vầng trăng, thực lực mỗi người đều trên Dương Lan Hinh!
- Ông!
Trăng sáng nện xuống, trên người Dương Lan Hinh bùng lên một đạo ánh sáng đỏ, mạnh mẽ cản lại đám vầng trăng kia!
- Nguyệt Minh Đế bảo hộ lực!
- Hừ, chỉ cũng đỡ được mấy lần mà thôi. - Lại đến!
Năm người đồng thời hừ lạnh, tiếp tục tế xuất vầng trăng oanh kích Dương Lan Hinh.
Dương Lan Hinh cắn chặt môi, quả thật, vòng bảo hộ Dương Thiết Hổ cho của nàng không kiên trì được thời gian bao lâu, không có kỳ tích xuất hiện, nàng nhất định sẽ rơi vào tay đám cường đạo này.
Vận mệnh của nang từ nay về sau, vừa nghĩ tới đã khiến nàng không rét mà run. Nàng không muốn chết, nhưng nếu lọt vào ta cường đạo... Có lẽ chết mới là lựa chọn tốt hơn!
- Ha ha, không đỡ được mấy chiêu, ngươi tốt nhất thúc thủ chịu trói đi.
- Lão tử muốn "bạo" (ý nói đâm thọt cái ấy vào miệng) cái miệng của nàng.
- It nói nhảm đi, đánh hạ người trước.
Năm Nguyệt Minh Hoàng đều tinh thần đại chấn, nghĩ tới lúc đùa bỡn vưu vật này, bọn họ đều không tự chủ được phản ứng, hạ thân căng phọt.
Dương Lan Hinh tuyệt vọng, nàng tính tự vẫn.
- Hưu!
Chính vào lúc này, chỉ thấy một đạo nhân ảnh xẹt qua, tốc độ nhanh khiến cho người ta căn bản không thể bắt giữ, mạnh mẽ xông vào chiến đoàn, một tay chụp lấy tay Dương Lan Hinh, sau đó cấp tốc rời đi.
Trong nháy mắt ngây ngẩn, Lâm Tài Tuấn đột nhiên lớn tiếng kêu to: - Còn có ta! Còn có ta a!
Ủy khuất kêu oan không ngừng.