- Quỳ xuống cho ta, làm tiểu đệ của ta, ta tạm tha cho ngươi! Tây Môn Động tràn đầy tự tin nói.
- Đầu óc ngươi bị lừa đá sao? Chu Hằng trừng lớn mắt, hắn rất muốn đánh người.
- Chu Hằng, ngươi khiến ta rất không thích! Tây Môn Động lại tự nhiên
nói: - Vốn việc ta tiến vào Tinh Vương Viện sẽ làm náo động cả học phủ,
nhưng mà ngươi phá nhiều kỷ lục như vậy, đoạt hết toàn bộ hòa quang của
ta.
Tên này như khùng!
- Ngươi có bệnh sao, mau cút đi, nếu không ta không ngại dần cho ngươi một trận đấy! Chu Hằng lạnh lùng nói.
Trong học phủ nghiêm cấm tư đấu, nhưng nếu bị người tiến tới cửa của
mình, như vậy học phủ cho phép chủ nhân phản kích. Đối phương tuy rằng
còn chưa vào cửa, nhưng Chu Hằng nắm chắc sẽ dụ được tên này tiến vào.
- Lực lượng của ngươi quả thật rất mạnh, tốc độ cũng rất nhanh, nhưng
cũng không phải là chiến lực đâu. Tây Môn Động nhìn chằm chằm Chu Hằng: - Ta mới là đệ nhất cường giả Tinh Vương Viện, ngươi căn bản không có tư
cách sánh với ta.
Con bà nó tên này thật sự có bệnh rồi, chạy tới cửa nhà người khác luôn mồm nói mình mạnh hơn, đầu óc có vấn đề nghiêm trọng.
Chu Hằng thở dài, nói: - Ngươi có bệnh, mau về nhà uống thuốc đi!
- Ha ha ha! Lá gan của ngươi rất lớn đấy, cũng dám nói chuyện với ta như thế! Tây Môn Động nhếch miệng cười, hai chiếc răng nanh như răng thú,
vừa nhọn vừa dài, so với răng người thì dài nhọn hơn nhiều.
Chu Hằng hai tay ôm ngực, cười nói: - Vậy ngươi muốn giở