Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 348: Chương 348: Thân thể mạnh mẽ




Hoặc Thiên, đi! Chu Hằng quay sang gọi thiên nữ tuyệt thế lười biếng nhàm chán, hai người lại đi vào lầu các, sau khi đi qua, đến chỗ hoa viên đang sôi trào kiếm khí.

Chu Hằng cảm ứng lần nữa, không khỏi khẽ kêu ra tiếng, bởi vì uy lực kiếm khí đang trong suy yếu.

Cấm chế sơn cốc lúc trước cũng vậy, theo thời gian trôi qua mà không ngừng yếu đi!

Trong lòng Chu Hằng có phán đoán khái quát.

Mảnh Tiên đại lục này lúc trước hẳn là ở trong khe nứt không gian, ở trong đó thời gian trôi đi có vẻ cổ quái, khiến cho mọi thứ đều bảo trì ở hình thái nguyên bản, nhưng từ sau khi xuất hiện trong hư không, mọi thứ đã khôi phục bình thường.

Cho nên, cấm chế sơn cốc bị đả kích chí mạng bị tan rã rất nhanh, còn kiếm khí này cũng vậy, chỉ là tốc độ chậm hơn nhiều.

Nếu như mọi người có đủ kiên nhẫn, mọi uy hiếp nơi này đều sẽ tiêu tán, bất cứ ai cũng có thể xông qua.

Đương nhiên, nếu không có ai xông qua trước, như vậy mọi người sẽ kiên nhẫn chờ được. Nhưng mà, nếu cân bằng này bị phá vỡ, những người còn lại có thể ngồi chờ được sao?

Chu Hằng mỉm cười, hắn chính là kẻ phá vỡ cân bằng đó!

Hắn vòng tay ôm Hoặc Thiên vào lòng, chọc cho thiên nữ tuyệt thế kêu to một tiếng, ném cho hắn một cái trợn trắng, sau đó bước nhanh tới trước.

- Tiểu tử này muốn làm gì?

- Tuy rằng sát khí nơi này phai nhạt một chút, nhưng mọi người đều bị áp chế linh lực, hiện tại xông qua chính là chịu chết!

- Hừ! Còn ôm một nữ nhân, đúng là kiêu ngạo!

- Ỷ vào bảo vật của Tam Dương Thiên Tôn, chém giết một Thần Anh Cảnh cùng Kết Thai Cảnh, liền thật cho rằng mình là vô địch thiên hạ hay sao?

- Đáng tiếc, tiểu tử này còn học được ba thức kiếm pháp Tiên cấp, cũng theo hắn trở về cát bụi!

Mọi người đều cười lạnh, còn Thiên Hải Mộ Lan cùng An Hà Lạc Nguyên lại hơi cau mày, bọn họ dứt khoát không tin Chu Hằng lại ngốc như thế, chẳng lẽ tiểu tử này không nhịn được muốn sử dụng bảo vật siêu cấp gì?

Nhưng nhìn dáng điệu này, quả thật không làm người ta tin được!

Hiện tại mọi người đều bị áp chế tu vi linh lực, tự nhiên không ai có năng lực ngăn cản Chu Hằng, hơn nữa ngoài Nguyên Thạch Hưởng ra thì không có ai định ngăn cản Chu Hằng, đều mặt lạnh nhìn hắn bước nhanh tới trước.

- Tiểu hữu! Nguyên Thạch Hưởng lên tiếng.

Chu Hằng dừng bước, quay đầu hỏi: - Tiền bối, có chuyện gì sao?

Nguyên Thạch Hưởng liền có kích động muốn trợn trắng, vậy còn không rõ hay sao? Thôi đi thôi đi, tiểu tử này không phải hạng người lỗ mãng, ban đầu trước khi chém giết Tẩm Huyết Thiên Quân, có ai lại tin hắn làm được điều này?

Trên người tiểu tử này có bí mật lớn, có được thủ đoạn tự bảo vệ mình!

- Cẩn thận một chút! Hắn chỉ nói một câu này.

- Cảm tạ tiền bối quan tâm! Chu Hằng hơi khom người, Nguyên Thạch Hưởng vẫn luôn đổi xử tốt với hắn, trong lòng hắn cảm kích, rất là tôn trọng vị lão nhân này.

Hắn xoay người lại, hít sâu một hơi, đạp bước đi ra ngoài.

Cứ thế trực tiếp đi vào vết rách hoa viên!

- Tiểu tử này điên rồi!

- Nếu tu vi linh lực của chúng ta vẫn còn, hình thành khiên linh lực, tự nhiên không sợ sát khí này! Nhưng bây giờ...

- Vốn nhìn hắn có thể lĩnh ngộ ba thức Tiên pháp, lẽ ra là người thông minh, sao lại làm ra chuyện ngốc như vậy?

- Đúng là không biết phải nói gì nữa!

Những lão tổ Kết Thai, Thần Anh Cảnh này đều là hạng lòng dạ thâm trầm, sẽ không dễ đổi sắc, nhưng bây giờ tình huống quá khác thường. Rõ ràng Chu Hằng là hạng người thông minh, nhưng cố tình lại làm ra một chuyện cực kỳ ngu xuẩn!

Chu Hằng một chân đạp xuống, chân chính bước vào khu vực bị dư sóng kiếm khí cắt ngang.

Vù vù vù!

Những kiếm khí kia đều náo động, như những con rắn nhỏ bắn về phía hắn.

Chu Hằng không đổi sắc, nhanh chân bước đi, toàn thân như thần tỏa sáng màu vàng, như thần linh từng bước truyền đạo, chiếu sáng vạn thế.

Kiếm khí đến người, ngay cả lớp da cũng không phá vỡ được!

Trước đó Chu Hằng đã từng thử cường độ kiếm khí này, có thể dễ dàng xé nát phòng ngự cấp bậc Sơn Hà Cảnh của hắn, nhưng cũng chỉ tổn thương da thịt, không làm tổn hại xương cốt, có thể thấy được cường độ này tối đa là cấp bậc Linh Hải Cảnh.

Đương nhiên, kiếm khí này thật sự tiến vào cơ thể, sẽ có lực phá hoại vô cùng, vết thương không thể lành được, thậm chí có thể khiến cường giả Kết Thai Cảnh, Thần Anh Cảnh chảy máu đến chết!

Bây giờ cường độ thể chất của Chu Hằng đạt tới Kết Thai Cảnh, cường độ xương cốt còn vượt qua cả pháp khí Kết Thai Cảnh, sau khi khởi động tầng phòng ngự này, kiếm khí đó tự nhiên cũng không tổn thương được hắn.

Hắn biết rõ tình huống của mình, nhưng người khác lại không biết, nhìn thấy kiếm khí như hàng triệu con rắn nhỏ quấn quanh người Chu Hằng, nhưng không thể nào cắt qua da của hắn, tự nhiên làm mọi người kinh ngạc trừng lớn mắt.

Đã không còn nhiều chuyện có thể khiến những lão tổ này giật mình biến sắc!

- Tên này vận dụng bảo vật gì? Có người thì thào nói.

Mọi người đều bị giam cầm linh lực, như vậy tự nhiên là phải vận dụng bảo vật gì đó mới được.

- Không, không phải bảo vật, là thể chất của hắn!

- Đúng thế, thể chất của hắn đạt tới Kết Thai Cảnh, mới có thể chống đỡ những sát khí này!

- Khè, tiểu tiểu này đã hình thành thần tai, thể chất lại đột phá Kết Thai Cảnh, linh thể song tu, ngày sau chẳng phải sẽ vô địch thiên hạ?

- Vạn Cổ Đại Đế năm đó cũng không đáng sợ như hắn!

- Nhân tộc lại xuất hiện một đại nhân vật khó lường hay sao?

Các lão tổ dị tộc đều lạnh lùng nhìn bóng lưng Chu Hằng, trong ánh mắt trào ra sát khí, bọn họ đều không muốn trong Nhân tộc lại xuất hiện một Vạn Cổ Đại Đế!

Sau khi rời khỏi nơi này, phải giết tiểu tử đó!

Chu Hằng bước nhanh tới trước, khoảng cách 10 trượng có dài bao nhiêu, vài hơi thở là đã đến đối điện.

- Còn không mau thả Bổn cung xuống! Hoặc Thiên vẻ mặt bực bội nói.

Chu Hằng cười hắc hắc, nói: - Ôm lâu một hồi cũng không mất miếng thịt nào, đừng nhỏ mọn như vậy!

Hoặc Thiên tức giận đến hùng hổ trừng hắn, hờn dỗi không để ý đến hắn nữa.

Chu Hằng vẫn thả Hoặc Thiên xuống, chiếm chút tiện nghị cũng không sao, nhưng làm quá thì lại tổn hại nhân phẩm.

- Mời! Hắn làm như thị vệ hành lễ với Hoặc Thiên.

- Hừ! Hoặc Thiên ngẩng cao đầu, bày ra đầy đủ tư thế Nữ vương.

Nhìn thấy hai người sẽ lập tức đi qua hoa viên, đẩy cửa tiến vào phòng đối diện, những người đằng sau liền không thể bình tĩnh được nữa! Trong gian phòng kia, có thể nào cũng cất giấu tiên vật hay không?

Không thể bị người cướp được!

Đến lúc này, mỗi người đều phải tế ra bài tẩy của mình, còn che giấu nữa thì sẽ bỏ lỡ tiên duyên!

Bát tiên qua biển, đều tự thi triển thần thông!

Các lão tổ đều tế ra những bảo vật mà bình thường không đến lúc nguy hiểm đến tính mạng đều luyến tiếc sử dụng, như tranh nhau xông tới trước, kiếm khí đánh tới liền dẫn phát phản ứng của các bảo vật, bùng lên hào quang đủ màu sắc.

Lúc trước nguyên chủ nhân của hắc kiếm chém ra một kiếm, cắt đứt mảnh Tiên đại lục này, lực lượng đó tuyệt đối mạnh mẽ đến mức khiến người ta líu lưỡi! Lực lượng to lớn như thế, đừng nói chỉ là mấy Kết Thai Cảnh, Thần Anh Cảnh, ngay cả những tiên nhân thượng cổ còn không phải bị chém giết ngay lập tức?

Nhưng mà, dù sao đây chỉ là một cái dư sóng của dư sóng kiếm khí, lại còn đã trôi qua không biết bao nhiêu năm, tuy rằng bảo lưu được lực phá hoại đáng sợ, cắt thành vết thương là không thể khép lại, nhưng cuối cùng uy lực cũng giảm mạnh.

Các lão tổ đều tế ra bảo vật, nhưng nơi này ngay cả linh thạch cũng không dùng được, cũng không thể cung cấp lực lượng cho bảo vật, chỉ có thể tiêu hao căn nguyên của bảo vật. Thế này giống như võ giả đang cạn kiệt sinh mệnh tương lai mà chiến đấu, tạo thành tổn hại không thể lường được lên bảo vật.

Chính bởi vì thế, các lão tổ này đều không muốn sử dụng, mà kéo qua kéo lại, thẳng đến khi Chu Hằng dẫn đầu đi qua, bọn họ liền không ngồi yên được nữa. Vì tiên vật có khả năng tồn tại, bọn họ không bỏ được cũng phải bỏ ra!

Chu Hằng cũng không tạo chướng ngại với những người đằng sau, đi đến trước cánh cửa đóng kín, đưa tay đẩy ra.

Tay vừa chạm vào cửa, cánh cửa này liền tự động mở ra, không một tiếng động.

- Cửa mở rồi!

Chu Hằng còn chưa vào, liền thấy những lão tổ đằng sau đã vội chạy đến, mỗi ông già bà lão chạy còn nhanh hơn ăn trộm, chen lấn qua Chu Hằng xông vào cửa.

- A! Mọi người xông vào phát ra những tiếng hô, Chu Hằng đợi cho Nguyên Thạch Hưởng cũng đến, nói: - Tiền bối, mời!

- Ha ha, tiểu hữu, mời!

Ba người cùng bước vào phòng, Chu Hằng cùng Nguyên Thạch Hưởng đồng thời phát ra tiếng hô.

Linh lực của bọn họ bị áp chế lại khôi phục như thường!

Đây là một khu Võ Đấu Trường, vị trí giữa dùng đá màu vàng trải nền, không biết dùng chất liệu gì. Khu vực này rất lớn, chiếm hết 2/3 diện tích phòng này, bên trên trống rỗng, hẳn là chỗ dùng để chiến đấu.

Xung quanh thì bày những chiếc bồ đoàn, như là cung cấp cho người ngồi xem chiến.

Mọi người đều mở to mắt, bọn họ đều không muốn trả giá đắt như thế, chạy đến đây lại không có thu hoạch gì.

Ở giữa tự nhiên không có gì mà xem, mọi người liền phân tán tìm tòi xung quanh, ở trong phòng có nhiều giá đỡ vũ khí, nhưng đáng tiếc là không có một món nào nguyên vẹn, đều bị cắt làm bảy tám mảnh, thậm chí còn vỡ vụn.

Những thứ này cho dù là tiên vật, nhưng vỡ thành như vậy thì quả thật không có chút tác dụng nào.

Chu Hằng thử cầm một mảnh lên cắn nuốt, lại phát hiện tinh hoa kim loại bên trong đã sớm xói mòn hết, như là củ khoai cháy khét, căn bản không thể nuốt vào bụng được.

Hắn thử liền mảnh mảnh, liền bỏ qua ý này, mặc dù trong phòng không bị dư sóng kiếm khí trực tiếp quét trúng, nhưng sát khí đánh vào, cũng hủy diệt mọi thứ.

- Vật kia! Đột nhiên Hoặc Thiên gọi Chu Hằng, tay nhỏ chỉ vào trong góc, ở đó có một mảnh vải trắng, lại giống như tờ giấy, nhìn không khác gì phế phẩm.

- Thứ tốt? Chu Hằng quay đầu sang kề sát bên tai Hoặc Thiên hỏi.

Hơi nóng phun ra, Hoặc Thiên rùng mình một cái, bực bội trừng hắn một cái, nói: - Nếu không phải thân phận Bổn cung cao quý, không bao giờ cúi mình, còn cần phái ngươi đi hay sao?

Nữ nhân này!

Chu Hằng co rút khóe miệng, nhưng cũng tin tưởng tài của Hoặc Thiên, lúc này cầm thứ trắng kia lại, sờ vuốt, đây là vải, rất trơn mịn.

Hắn mở ra xem, miếng vải này không lớn, chỉ như chiếc khăn tay bình thường, bên trên thêu 10 con mãnh thú khác nhau, có đầu trâu thân hổ, có cổ rắn đuôi lừa, đều rất cổ quái.

- Tiểu bối, giao thứ trong tay ngươi cho lão phu! Ngay lúc này, một cường giả Dạ Ma tộc khẽ quát Chu Hằng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.