- Mẹ?
Chu Hằng thì thào, không cần hoài nghi, trong nháy mắt hắn nhìn thấy mỹ
phụ này liền có một loại cảm giác vô cùng thân thiết, giữa hai người như tồn tại một loài liên hệ kỳ diệu gì đó.
Đây là thân tình mẹ con, trong mơ hồ có một sợi dây liên kết với nhau.
- Hằng nhi!
Triệu Khả Hân nửa quỳ ở bên giường, hai tay vuốt vẻ khuôn mặt Chu Hằng,
nhưng lại sợ Chu Hằng bị thương quá nặng, chạm vào sẽ tổn thương hắn,
trong ánh mắt càng hàm chứa xin lỗi.
- Là mẹ xin lỗi hai cha con!
Trong mắt nàng chớp động nước mắt.
- Mẹ rất muốn đi tìm các người, nhưng... nhưng làm thế sẽ hại chết các người!
- Hằng nhi, con không biết mẹ nhớ con đến cỡ nào!
Chu Hằng rất muốn giơ tay lên, nhưng toàn thân máu thịt xương cốt đều
phát ra đau đớn dữ dội, cánh tay giơ lên một nửa liền rớt xuống. Hắn
cười khổ nói:
- Mẹ, con biết, tất cả đều là Triệu Đoạt Thiên làm hại!
- Còn cũng đừng quá trách cậu của con, trời sinh tính cách của hắn đã như thế!
Triệu Khả Hân nói giúp cho Triệu Đoạt Thiên.
Chu Hằng nói chuyện cũng có chút khó khăn, bởi vậy hắn chỉ lẳng lặng nghe Triệu Khả Hân nói chuyện.
Tâm tình nhớ con nhiều năm đè nén của Triệu Khả Hân liền bùng nổ hoàn
toàn, ở bên giường nói mấy năm qua tưởng nhớ cha con bọn họ thế nào,
không có trọng điểm, nghĩ gì nói đó. Tuy nhiên Chu Hằng không để ý, hắn
khao khát tình mẹ nhiều năm, tự nhiên sẽ không để ý mẫu thân nói gì, chỉ là nhìn bộ dáng hiền lành tràn đầy ôn nhu của nàng là đủ rồi.
Nửa ngày sau, Triệu Khả Hân đi ra ngoài lấy cơm chiều cho Chu Hằng, cuối cùng Chu Hằng cũng có thời gian sắp xếp lại những gì Triệu Khả Hân đã
nói.
Kỳ thật, rất đơn giản.
Triệu Đoạt Thiên là một nam nhân bá đạo tuyệt đối, đối với muội muội duy nhất Triệu Khả Hân này, hắn hết sức cưng chiều, càng cho rằng Chu Định
Hải không xứng với muội muội, cho nên mạnh cưỡng ép chia tách bọn họ.
Về phần vì sao Chu Hằng không cùng đi Triệu gia? Đó là vì Chu Hằng không phải họ Triệu, đơn giản vậy thôi.
Thẳng đến khi hai người Ứng Hỏa Tâm ngã gục ở Thịnh Nguyên Thành, tin
tức Chu Hằng lộ ra có được huyết mạch xích kim - trên thực tế đó là thể
chất Phệ Kim tộc hình thành, lại bị Ứng Hỏa Tâm hiểu lầm.
Dù sao sai thì sai, Triệu Đoạt Thiên lại cực kỳ bao che tộc nhân, cho dù là Chu Hằng không phải họ Triệu, nhưng nếu có được huyết mạch Triệu
gia, vậy đó là tộc nhân Triệu gia! Vì thế, hắn phái ra Lăng Bách Đông đi đón Chu Hằng.
Không ngờ tới Lăng Bách Đông lại không phải là đối thủ của Chu Hằng, xám xịt chạy về, làm cho Triệu Đoạt Thiên kinh hãi, đồng thời càng thêm tò
mò.
Hắn có chán ghét Chu Định Hải thế nào đi nữa cũng sẽ không giận chó đánh mèo lên đầu Chu Hằng, bởi vì đây là con trai duy nhất của muội muội
hắn!
Chu Hằng thở dài, quả nhiên, đầu sỏ làm hại cả nhà bọn họ chia ly 20 năm chính là Triệu Đoạt Thiên! Sẽ có một ngày, khi thực lực của hắn vượt
qua ông cậu có thiên phú đáng sợ, vô cùng yêu nghiệt này, vậy nhất định
phải hung hăng đánh hắn một trận!
Nhưng bây giờ, dưỡng thương trước đã, cố gắng tăng lên tu vi.
Chu Hằng toát ra mỉm cười, tuy rằng hắn gặp trận thảm bại nhất từ khi
xuất đạo, nhưng trận chiến này vẫn có được thu hoạch vô cùng lớn.
Cuối cùng hắn đã thấy được Vực!
Nguyên bản hắn có một chút phương hướng, nhưng bởi vì không biết đúng
chưa, không có chỉ dẫn nào. Rõ ràng là một con đường thẳng có thể đi
tới, hắn lại không ngừng đi vòng vo. Nếu như không tận mắt thấy được
Triệu Đoạt Thiên thi triển Vực Cảnh, hắn có thể mất ba năm năm cũng
không thể lĩnh ngộ được Vực.
Còn bây giờ.... tươi cười trên mặt hắn càng đậm hơn, tuy rằng không thể
chạm tới là hoàn thành ngay, nhưng tuyệt đối sẽ không cần quá lâu.
Bởi vì phía trước đã có mục tiêu rõ ràng.
- Chu Hằng!
- Chủ nhân!
Tiêu Họa Thủy, Lan Phi, Nam Cung Nguyệt Dung, ba nàng theo thứ tự đi
vào, trong tay Tiêu Họa Thủy còn cầm hộp thức ăn, vẻ mặt quan tâm đậm
nhất, không giống Lan Phi vừa thấy chính là giả vờ ra.
Về phần Nam Cung Nguyệt Dung thì có thêm một chút cười khi người gặp
họa, khóe miệng cong lên cho thấy tâm tình của nàng hiện giờ rất vui vẻ.
Xem ra, đây là Triệu Khả Hân cố ý an bài.
Đi theo ba nàng đó là dã nha đầu Phong Liên Tình, nhếch miệng nhe răng
không ngừng liếc Chu Hằng, tựa như muốn thừa dịp hắn bệnh, đem hắn nướng ăn luôn.
Hàng ăn này sẽ không phải muốn ăn thịt người đó chứ?
Chu Hằng không nhịn được ngứa răng, thể chất của hắn sánh với pháp khí
Sơn Hà Cảnh, theo lý mà nói Phong Liên Tình có cắn gãy cả răng cũng
không thể cắn hắn bị thương! Nhưng lực lượng của hàng ăn là vô cùng,
không chừng nàng có thể luyện hóa bất kỳ kim loại gì như Chu Hằng, có
thể tiêu hóa mọi thứ thì sao?
Bởi vì với lực lượng của Chu Hằng hiện giờ tuyệt đối không thể phá hủy
kim loại tuyệt thế Kết Thai Cảnh, nhưng hắn tuyệt đối có thể dùng năng
lực cắn nuốt kim loại của Phệ Kim tộc, cũng như thanh ma kiếm cướp được
từ Huyết Kiếm Thiên Quân!
Nếu hắn có thể, dựa vào cái gì người ta không làm được?
Nghĩ tới hàng ăn này gặm chân của mình, sắc mặt Chu Hằng vừa đen lại vừa buồn cười.
Tiêu Họa Thủy ân cần hầu hạ Chu Hằng dùng bữa, ôn nhu dùng khăn lụa lau
khóe miệng hắn, bộ dạng hiền thê thục nữ không còn thấy được một chút
yêu mị ngày thường, chỉ là cổ áo của nàng mở ra thật sâu, lộ ra quả cầu
vừa tròn vừa to.
Chu Hằng vừa nhìn, liền muốn đánh mông nữ nhân này, yêu tinh này còn
không mang nội y, chẳng những thấy rõ quả cầu tròn, ngay cả nụ hoa màu
hồng, anh đào mê người cũng không có che giấu!
Đáng ghét mà!
Hiện tại hắn không thể động tay, ngay cả mở miệng cũng quá sức, yêu tinh này còn tới dụ hoặc hắn, lỡ nổi lửa thì làm sao đây?
- Hì hì hì!
Tiêu Họa Thủy cười duyên, kề bên tai Chu Hằng nói:
- Người xấu, nhìn thấy không ăn được, có phải gấp lắm không?
- Ngươi đang tự đào mộ, sẽ có ngày ta chôn ngươi!
Chu Hằng hung tợn nói.
- Nô nào dám đùa giỡn chủ nhân!
Tiêu Họa Thủy lại cười duyên, trước ngực nổi sóng, hai quả cầu nhảy nhót không ngừng, thậm chí va chạm với nhau, cơn sóng dập dờn mê người.
Chu Hằng nghiến răng nghiến lợi, yêu tinh này, đợi cho hắn lành thương thế nhất định phải chỉnh cho nàng khóc lóc cầu xin!
- Mấy ngày trước ta cùng Lan Phi xông qua thí luyện thứ hai Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, lấy được quyển này....
Tiêu Họa Thủy mở pháp khí không gian lấy ra một quyển sách thật mỏng.
- Thiên Dương Địa Âm Công!
Nàng cùng Lan Phi đột phá Ích Địa Cảnh, cuối cùng có năng lực xông qua
thí luyện Sơ Phân Cảnh trong Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, nhưng lấy được
phần thưởng sẽ vô cùng thê thảm, cho nên Chu Hằng cũng không thèm nhìn
tới.
- Đây là một môn công pháp song tu, không có cấp bậc gì, nhưng thực lực của hai người song tu chênh lệch càng lớn, vậy bên yếu sẽ được chỗ tốt
càng lớn, hơn nữa còn có hiệu quả chữa thương!
Tiêu Họa Thủy nói.
Cái này cũng không tệ, cảnh giới của hắn mạnh hơn ba người Tiêu Họa Thủy rất nhiều, dùng Thiên Dương Địa Âm Công song tu với hắn, vậy ba nàng sẽ có chỗ tốt cực lớn. Nhưng mà, vậy không phải nói biến hắn thành đỉnh lô còn gì?
- Ta đọc công pháp cho ngươi nghe!
Tiêu Họa Thủy lật trang sách, bắt đầu đọc, giọng ngọt ngào quyến rũ, tựa như có con mèo nhỏ đang gãi trong đầu, ngứa ngáy không thôi.
Bằng năng lực lĩnh ngộ của Chu Hằng, chỉ nghe qua đã hiểu bảy tám phần,
sau đó Tiêu Họa Thủy đọc lần thứ hai, hắn tự nhiên lĩnh ngộ ra ảo diệu
trong đó.
- Vậy, chúng ta bắt đầu thôi!
Tiêu Họa Thủy đuổi Phong Liên Tình ra ngoài, dùng phong thái quyến rũ
leo lên giường, vụt một cái lật chăn lên, sau đó lột sạch Chu Hằng.
Da mặt Chu Hằng co rúm.
Mọi người đều trần truồng, vậy cũng không có gì, nhưng chỉ mỗi mình hắn
cởi sạch, ba nàng lại quần áo chỉnh tề, tự nhiên làm hắn cảm thấy hơi
xấu hổ.
- Cũng muốn nô cởi quần áo đúng không?
Tiêu Họa Thủy cắn môi nói, ánh mắt nhu mị như có thể chảy ra nước.
Nói nhảm!
Chu Hằng vốn không tiện nói chuyện, chỉ dùng ánh mắt trừng nàng.
- Cứ không cởi, thèm chết ngươi!
Tiêu Họa Thủy cười hì hì, một tay mò xuống dưới, nhẹ nhàng vuốt ve, thứ
kia nhanh chóng giận dữ ngẩng đầu, hiên ngang dựng thẳng, vội vàng muốn
công thành phạt trại.
Chu Hằng hết sức thống hận tình cảnh hiện tại, ngay cả nữ nhân của mình
cũng không thể chủ động chinh phạt, chỉ có thể lẳng lặng đợi Tiêu Họa
Thủy phóng ngựa ra roi, làm một nữ kỵ sĩ anh dũng.
- Ta tới đây!
Tiêu Họa Thủy cưỡi lên bụng Chu Hằng, nhưng hai đấu gối đặt lên giường,
cũng không đè nặng lên người hắn, kéo váy lên bên hông, hai bắp đùi thon thả thật dài, bóng loáng như tuyết hết sức mịn màng.
Nàng khẽ nhấc mông lên, lại nắm đầu rồng nhắm ngay vị trí, sau đó chậm rãi ngồi xuống, lập tức nhét đầy khoảng trống của mình.
Hai người đồng thời phát ra một tiếng than khẽ thỏa mãn, sau đó giường bắt đầu lung lay có quy luật.
Mười mấy phút sau, Tiêu Họa Thủy thét lên đạt đến cực hạn, tức thời một
cỗ lực âm nhu trào ra từ trong người, đi vào người Chu Hằng, xoa dịu
trăm mạch tứ chi của hắn.
Chu Hằng lúc ngủ cùng Hàn Diệc Dao đã biết âm dương hòa hợp, thiên địa
bù trừ, song tu chính là bù đắp nhau, không phải đơn phương chiếm lấy.
Trong đầu hắn ra sức nghĩ tới những chuyện hoang đường, cũng ngay trong
đợt đánh vào này đạt đến đỉnh cao, phun ra lực thuần dương cùng hạt
giống sinh mệnh vào người Tiêu Họa Thủy, hoàn thành một lần âm dương bù
trừ.
Hai cỗ lực lượng thông qua chỗ hai người kết hợp không ngừng truyền qua
lại, tuần hoàn, tuyệt diệu vô cùng làm khoái cảm của hai người kéo dài
gấp hai ba lần bình thường. Thật lâu sau, mới thấy Tiêu Họa Thủy gục mái tóc đen rối tung lên ngực Chu Hằng, trên mặt đầy màu đỏ mê người, vẻ mê ly đủ khiến thái giám cũng phải bộc phát ra sức sống lần hai.
Chu Hằng không phải thái giám, năng lực lại vô cùng mạnh, lập tức có ngay phản ứng, nhồi đây mật động của Tiêu Họa Thủy.
Tiêu Họa Thủy nào còn sức mà động đậy, mở chân ra, trượt xuống người Chu Hằng, lười biếng gọi:
- Lan Phi, tới phiên ngươi!
Lan Phi vui vẻ thay thế, nàng không có lá gan lớn như Tiêu Họa Thủy, bị
Chu Hằng trừng một cái liền sợ đến mức cởi sạch bản thân, sau đó mới
ngồi lên, đầu rồng đội thẳng lên giữa hoa tâm, làm nàng lộ ra biểu tình
vô cùng hưởng thụ.
Trước nay Chu Hằng vẫn chán ghét nàng, trước kia lúc có làm thì nàng chỉ có nằm ngửa hay nằm sấp, chưa từng được cưỡi lên người Chu Hằng. Trở
mình làm chủ nhân như thế, tự nhiên nàng rất hưng phấn, mông nhếch lên
nện xuống cực nhanh, như muốn mệt chết con ngựa này.
Nàng cũng chỉ chống đỡ được chưa đến 20 phút, cũng liền trút sạch âm
hoa, hòa lẫn với dương khí của Chu Hằng, hai bên đều có lợi.
Cuối cùng tự nhiên là Nam Cung Nguyệt Dung, con bé này kiên cường hơn
Lan Phi nhiều, cũng như Tiêu Họa Thủy, chỉ vén váy lên liền đặt mông
ngồi lên người Chu Hằng.
Không giống Tiêu Họa Thủy ngồi giả, nàng ngồi lên thật sự, làm cho Chu Hằng nhíu mày.
Nữ nhân này, đúng là thiếu dạy dỗ mà!