Đồng An Nhạc chậm rãi bước đến, vẻ mặt thản nhiên như đi trong hoa viên nhà mình.
Trên người hắn tuôn ra từng đoàn hào quang vàng đất, ngăn cản tất cả ngọn lửa bên ngoài, nhất định là hắn có lực lượng Thiên Kinh.
Hắn ngừng lại cách hai người Chu Hằng 10 trượng, mỉm cười, nói: - Thì ra có hai bộ Thiên Kinh nằm trong tay Chu đại sư cùng Băng tiểu thư!
Không đợi hai người Chu Hằng đáp lời, hắn chắp tay sau lưng, nói: - Giao Thiên Kinh ra đây, ta ban cho các ngươi cái chết nhanh nhất!
Chu Hằng cười ha hả, nói:
- Ngươi không sợ Thái Nhất Giáo chủ cùng sư tỷ của ta tìm tới ngươi tính sổ?
Đồng An Nhạc nhe răng cười, vẻ mặt tao nhã, nói: - Nơi này có Thiên Kinh ngăn cách mọi dao động thần thức, ta giết các ngươi ở trong này, không ai có thể biết là ta làm!
- Ngươi che giấu quá sâu, lại không ai biết ngươi có được một bộ Thiên Kinh! Băng Tâm Trúc nói.
Đồng An Nhạc lại cười, nói: - Người quá ngông nghênh sẽ chết rất nhanh! Được rồi, nói cũng đã nói đủ, giao Thiên Kinh ra đây!
Chu Hằng tế ra hắc kiếm, ngạo nghễ nói:
- Ngươi có tự tin như vậy?
- Tuy rằng nơi này áp chế cảnh giới, nhưng ta vẫn có lực lượng Thăng Hoa Đế 14 tướng, còn các ngươi chỉ là Thăng Hoa Vương mà thôi, làm sao là đối thủ của ta? Đồng An Nhạc nhàn nhạt nói.
Hắn nhận thức hai người Chu Hằng còn dừng lại ở trận chiến Giác Đấu Trường, nhưng điều này cũng bình thường, chỉ cách 1 tháng thì có thể tiến bộ được bao nhiêu?
Chu Hằng lại toát ra nụ cười cổ quái, nói: - Ngươi có biết, vì sao chỗ này lại có áp chế cảnh giới?
Đồng An Nhạc thoáng sửng sốt, quả thật hắn nghĩ mãi cũng không rõ điểm này, bởi vì nếu là có đại năng nào bay ra, vậy thì giết hắn cũng quá đơn giản! Nhưng hắn không muốn bị Chu Hằng chiếm thượng phong, chỉ cười tao nhã, như là khinh thường biết đáp án.
- Là thủ đoạn của sư tỷ ta bày ra! Chu Hằng đột nhiên hét lớn.
Đồng An Nhạc lập tức như bị giàng mạnh vào đầu, đây là thủ đoạn của vị thiên nữ tuyệt thế kia bày ra? Vô cùng có khả năng, lúc trước nàng chỉ trừng mắt liền làm nổ một vị siêu Sáng Thế Đế. Nếu không phải Độc Cô Huyền còn lưu lại thủ đoạn khác, chỉ là phái ra một đạo thần tướng, chỉ sợ đã trực tiếp ngã xuống!
Vị chúa này chẳng những xinh đẹp tuyệt thế, bản thân còn có năng lực mạnh mẽ làm người ta run sợ!
Hắn không khỏi run lên, nơi này ngăn cách thần thức là thật, nhưng Hoặc Thiên thật có năng lực tiến hành áp chế cảnh giới chỗ này, muốn phá vỡ ngăn cách thần thức thì có gì là khó? Hắn ngang nhiên giết người ở trong này, thật là được ư?
Ngay lúc này, Chu Hằng xuất kiếm!
Tinh Vân Kiếm Pháp, 13 đạo pháp tướng cùng ra, tiểu phù văn công kích từ lúc hắn đột phá Thăng Hoa Hoàng đã tăng lên đến 185 đạo, tổ hợp bao phủ trên hắc kiếm, nháy mắt là hắn bùng nổ toàn lực.
- Giỏi cho tiểu tử ngươi! Đồng An Nhạc khựng lại, Chu Hằng xuất chiêu nắm bắt thời gian cực diệu, vừa lúc ngay khi hắn thất thần. Tuy nhiên, vậy thì sao, hắn có thể phát huy ra lực lượng Thăng Hoa Đế 14 tướng, đủ để nghiền nát tất cả.
Hắn đánh ra một quyền, một mảnh hào quang vàng đất lưu chuyển, nấm đấm của hắn biến thành đá!
Ầm!
Kiếm, quyền giao nhau, sắc mặt Chu Hằng ửng hồng, không khống chế lùi bịch bịch bịch ra sau. Còn Đồng An Nhạc vững vàng như núi, chỉ là trên nắm đấm của hắn bị mạnh mẽ chém ra một vết thật sau.
- Kiếm này... không tệ! Đồng An Nhạc lắc nắm tay, hào quang màu vàng đất lóe lên, nắm đấm nhanh chóng khép lại, sau đó cũng biến trở về màu da.
Cảnh tượng này tương tự thế nào với cảnh Chu Hằng giao chiến với Khổng Ngạo Côn!
Thật ra ở trong này, Sáng Thế Vương cùng Sáng Thế Đế không có gì khác biệt, hơn nữa hai người này đều nắm giữ Thiên Kinh. Chỉ là một bên rõ ràng thuộc tính kim, một bên khác thuộc tính thổ, kết quả lại giống nhau thần kỳ.
Chu Hằng dừng bước lùi, toát ra tươi cười tự tin.
Đầu lực lượng, hắn vẫn không thể so sánh với Thăng Hoa Đế 14 tướng, nhưng sẽ không giống với lúc chiến đấu cùng Khổng Ngạo Côn, đỡ một chiêu liền hộc máu!
- Đánh tiếp! Hắn ngoắc tay với Đồng An Nhạc.
Đồng An Nhạc giận quá hóa cười, Thăng Hoa Vương nho nhỏ. Không, Thăng Hoa Hoàng lại dám khiêu khích mình? Thật to gan! Hắn hừ khẽ, hai nắm tay lại hóa thành đá, phình to ra, còn to hơn cả đầu người.
Hắn tiến lên một bước, đang muốn xông tới, lại nhíu mày, nhìn sang một phía khác.
Chu Hằng cũng vậy, nhìn sang phía bên kia.
Một bóng người từ xa đang tới, hắn bước nhìn rất chậm, nhưng một bước đi ra là mấy dặm, tốc độ cực nhanh, chỉ vài bước đã rút ngắn một nửa khoảng cách, trên người dập dờn một mảnh hào quang màu đen, không ngừng diễn hóa những hình dạng như trọng kiếm, trường mâu...
Khổng Ngạo Côn!
--- Hơi thở của hắn rõ ràng mạnh thêm một đoạn, hẳn là dựa vào Cực Diễm Địa Quả tiến vào Sáng Thế Hoàng! Tuy nhiên, ở trong này có tăng lên cũng như không tăng lên, cũng chỉ phát huy được chiến lực Thăng Hoa Đế.
Trong lòng Chu Hằng khẽ động, hiện tại 5 người nắm giữ Thiên Kinh đều đã rõ ràng - Hắn, Băng Tâm Trúc, Khổng Ngạo Côn, Đồng An Nhạc, người cuối cùng không phải Độc Cô Huyền thì là Công Dương Thái Tôn.
Thiên Kinh trong giới này, Huyết Hà Thiên Kinh là thuộc tính thủy, Thanh Mộc Thiên Kinh là thuộc tính mộc, còn Thiên Kinh của Khổng Ngạo Côn, Đồng An Nhạc thì đại biểu thuộc tính kim và thổ, cộng thêm nơi này rõ ràng là Thiên Kinh thuộc tính hỏa, vừa vặn ngũ hành viên mãn.
Thiên Kinh một giới, 9 là số cực hạn, nhưng không phải nói nhất định phải đạt đến số này, lần này cũng chỉ có 5 bộ Thiên Kinh, nhưng ngũ hành hợp nhất, bù đắp hỗ trợ nha, quả thật có năng lực quét ngang Tiên giới.
- Đồng An Nhạc! Khổng Ngạo Côn phát hiện ba người bọn họ, tốc độ bỗng nhiên tăng lên, trên mặt bùng lên vẻ giận dữ, mái tóc đen dựng thẳng, nháy mắt hóa thành màu đỏ rực.
Di chứng hắn tu luyện Huyết Hà Thiên Kinh vẫn còn lâu mới mất, chỉ là sẽ không phát điên, mà là phát cuồng!
- Khổng Ngạo Côn? Trên mặt Đồng An Nhạc lại toát ra vẻ kinh dị, hoàn toàn ngược lại với Khổng Ngạo Côn, khóe miệng của hắn khẽ nhếch lên, nói:
- Đúng là kỳ quái, không ngờ ngươi có thể thoát khốn ở Phàm giới, càng lấy được một bộ Thiên Kinh!
- Ha ha ha ha ha! Rất tốt! Rất tốt! Ngươi còn chưa chết, thật là quá tốt! Khổng Ngạo Côn cười như điên, hắn rõ ràng nói là rất tốt, nhưng Chu Hằng cùng Băng Tâm Trúc đều nghe được oán niệm cùng sát khí mãnh liệt trong giọng của hắn.
- Không chết thì tốt, ta mới có thể tự tay giết ngươi! Quả nhiên, hắn cười to một hồi liền lạnh lẽo nói.
Hai người này, hẳn đã sớm là oan gia tử thù, nếu không phải nghe giọng nói của Đồng An Nhạc, trước đó căn bản không biết Khổng Ngạo Côn đã trở lại, như vậy tự nhiên không thể nào kết thù trong thời gian ngắn như vậy.
- Khổng lão thất, ngươi không cảm thấy quá đáng hay sao, ta mới phải là khổ chủ muốn giết ngươi cho sảng khoái! Giọng của Đồng An Nhạc cũng trở nên lạnh lẽo, vẻ mặt ôn hòa lại trở nên xanh mét.
Hai người này nhìn sao cũng giống như bị đối phương giết lão bà của mình, nhìn ai cũng giống khổ chủ.
Chu Hằng thần thức truyền âm hỏi Băng Tâm Trúc: - Nàng có biết giữa hai người bọn họ có ân oán gì không?
- Không rõ lắm! Đồng An Nhạc người này rất khiêm nhường, còn chuyện năm đó Khổng Ngạo Côn nhập ma cũng rất ít có người nhắc tới! Băng Tâm Trúc trả lời.
Chu Hằng lập tức trào ra tâm tình nhiều chuyện, rốt cuộc giữa hai người này xảy ra chuyện gì?
- Ngươi giết An An, chỉ có dùng máu tươi của ngươi mới rửa sạch tội ác của ngươi! Khổng Ngạo Côn hét lớn, thân hình xông thẳng về phía Đồng An Nhạc, hai đấm vung lên, hào quang kim loại màu đen chớp động.
- Cái rắm! Đồng An Nhạc vứt sạch phong thái nho nhã, vung đấm đánh trả. - An An là thê tử của ta, ngươi thông đồng chị dâu, còn có mặt mũi quát mắng ta!
- Phi! Ta cùng An An chung tình với nhau, đã sớm định ra hôn ước, nếu không phải bị ngươi cường bạo, nàng làm sao lại gả cho ngươi? Khổng Ngạo Côn tung hai đấm, vô số thiết quyền màu đen giáng từ trên cao xuống như cơn mưa sao băng.
- Tiện nhân kia, đúng là cái gì cũng nói cho ngươi! Đồng An Nhạc cười lạnh, ầm ầm ầm, hắn vung quyền cản phá. - Vậy thì sao, nếu An An gả cho ta, vậy là nữ nhân của ta, lại còn để ta bắt gian tại giường, ta không giết ả chẳng lẽ còn để ả tiếp tục cắm sừng ta?
- Đồng An Nhạc, tên mặt người dạ thú, hôm nay ta nhất định chém ngươi! Khổng Ngạo Côn như điên cuồng.
- Ha ha! Ngươi luôn luôn không bằng ta, dựa vào cái gì giết ta? Sai, là ta giết ngươi, lần này ta dung hợp tất cả Thiên Kinh, trở thành đệ nhất nhân Tiên giới! Dù là ngày sau phi thăng Minh giới, ta cũng sẽ không yếu hơn ai! Đồng An Nhạc lại cười to.
Hai người này đánh tối trời tối đất, Chu Hằng cùng Băng Tâm Trúc đứng nhìn nhau, cơ bản hiểu rõ đoạn ân oán ngày xưa.
Khổng Ngạo Côn quen biết "An An" kia trước, đồng thời đã đính ước, kết quả Đồng An Nhạc xen ngang vào, dùng thủ đoạn cứng rắn cướp lấy thân thể An An, khiến cho An An đành gả cho hắn.
Nếu như Khổng Ngạo Côn cam chịu thì cũng thôi, như vậy sẽ không có tiếp theo. Nhưng hắn căn bản không quên được An An, thậm chí hai người còn lăn tới trên giường, kết quả bị Đồng An Nhạc bắt tại trận.
Khổng Ngạo Côn là tộc nhân trọng yếu ở Khổng gia, tự nhiên Đồng An Nhạc không dám làm gì hắn, nói tới thực lực của hai người lúc đó cũng không chênh lệch bao nhiêu, bởi vậy Đồng An Nhạc giết An An.
Kết quả Khổng Ngạo Côn liền nổi điên, nhưng Đồng An Nhạc không làm gì được hắn, hắn cũng không làm gì được đối phương, Khổng gia căn bản sẽ không vì một nữ nhân mà khai chiến với Đồng gia cùng là hào môn - hơn nữa cũng không giữ chữ lý!
Vì thế, Khổng Ngạo Côn liền tìm phương pháp khác, bị Huyết Hà lão tổ dụ hoặc, tu luyện Huyết Hà Thiên Kinh.
Nhưng Huyết Hà lão tổ làm sao lại có lòng tốt như thế? Kết quả Khổng Ngạo Côn nhập ma đại náo Tuyệt Tiên Thành, giết không ít tộc nhân hào môn, cuối cùng bị trấn áp nhốt ở Phàm giới.
Tu vi Khổng Ngạo Côn năm đó nhất định không thua Đồng An Nhạc, nhưng hắn bị đày xuống Phàm giới, một là không đủ linh lực duy trì hắn tu luyện, thứ hai là bản thân hắn điên điên khùng khùng, làm sao có chút tiến bộ nào?
Nếu không phải hắn có được cơ duyên, thoát khốn về tới Tiên giới, càng lấy được một bộ Thiên Kinh, bằng không đến giờ chỉ là Thăng Hoa Đế mà thôi, khoảng cách với Đồng An Nhạc sẽ còn xa hơn.
Nhưng chuyện đúng là trùng hợp như vậy, hiện tại chỗ này bị Hoặc Thiên phong ấn, bất cứ ai cũng chỉ có thể phát huy ra lực lượng cấp bậc Thăng Hoa Đế, mạnh mẽ kéo hai người xuống ngang một bậc.
Trận chiến này quả thật khó nói ai thắng ai thua, hoàn toàn quyết định bởi ai trong bọn họ đi xa hơn, có bao nhiêu pháp tướng lúc là ở Thăng Hoa Đế!
Nhưng ngay cả thế, tối đa cũng chỉ quyết thắng thua, muốn giết ai cũng không được!
Trừ khi hai bên đều chịu tử chiến!