Lại bảy ngày sau, tin dữ truyền đến, 11 vị Hắc Động Vương chết trận,
Bạch Cốt Khô Lâu một đường quét ngang, cắn nuốt vô tận sinh linh, giết
tới đế đô.
Trong khoảng thời gian ngắn, gà bay chó sủa! Phần lớn
mọi người lựa chọn thoát đi, đây cũng là lựa chọn rất bình thường, bởi
vì ngay cả 11 vị Hắc Động Vương đều chết trận, ai còn có thể là đối thủ
của Bạch Cốt Khô Lâu? Người có điều kiện trực tiếp vượt qua Tinh Môn rời đi, người không có điều kiện chỉ có thể rời xa đế đô, vẫn sống dưới uy
hiếp của Bạch Cốt Khô Lâu.
Nhưng cũng có một ít người chọn tử thủ, đây là tận trung với Đại Tần Quốc, người còn nước còn, nước mất người mất!
Đương nhiên, còn có một nguyên nhân là ở đế đô còn có một vị Hắc Động Vương
cuối cùng! Cho dù đã có 11 vị Hắc Động Vương chết trận, nhưng mà Hắc
Động Vương vẫn là Thần Linh trong lòng tất cả mọi người, có Hắc Động
Vương tọa trấn vẫn còn cơ hội.
Không thể không nói, bọn họ thành
công, bởi vì chỉ cần Hồng Nguyệt chịu ra tay, đừng nói một tên Bạch Cốt
Khô Lâu, cho dù 1 vạn 1 ức đều bị tiện tay nghiền nát! Nhưng vấn đề là,
vị ma nữ này hỉ nộ vô thường, nàng có nguyện ý ra tay hay không?
Nguy nan gặp người có tâm, bình thường những người được xưng là trung thần,
là cánh tay đắc lực của đế ở lại chỉ còn vài người, tỷ như một soái 2
tướng, hiện tại hoàng tộc cũng không có năng lực trừng phạt bọn họ, bởi
vì Liễu gia đã mất đi lực lượng cấp Hắc Động, dù tính sống sót được
trong hạo kiếp, nhưng còn tư cách giữ được hoàng vị sao?
Bách
Long Tinh chính là Thập Nguyên Tinh, là tinh cầu linh khí nồng đậm nhất
trong 70 tinh vực, Hoàng triều nào mà không như hổ rình mồi? Chỉ cần thế lực có Hắc Động Vương đều có thể đến chen vào một chân, cạnh tranh bá
quyền Bách Long Tinh.
Trên thực tế, lúc trước Hoàng triều Liễu thị cũng thượng vị bằng cách này, cho nên cũng không có gì đáng oán trách.
Bởi vậy, hoàng tộc Liễu thị còn sót lại đều đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, bọn họ không có đường lui, còn không bằng oanh oanh liệt
liệt chiến một trận! Mấu chốt nhất là, nơi này còn có một vị Hắc Động
Vương cuối cùng, nếu như được Hồng Nguyệt phù trợ. Như vậy Liễu thị
hoàng tộc chắc gì không thể kiên trì được.
Mà Liễu gia cũng không thiếu thiên tài, chỉ cần có mấy vạn năm dưỡng tức, vị tất không thể xuất ra Hắc Động Vương!
Mọi người đều trông mong, nhưng thái độ của Hồng Nguyệt quá mập mờ.
Bởi vì nếu nàng không có ý định rời đi, cũng không nói tử chiến với Bạch
Cốt Khô Lâu, không thể không khiến người ta hoài nghi cuối cùng nàng
nghĩ cái gì.
Có phải là ám chỉ Liễu gia cho chỗ tốt gì hay không?
Chỉ có Chu Hằng biết, đó là bởi vì Hồng Nguyệt căn bản không coi mọi chuyện phát sinh ra cái gì! Trên thực tế có thể uy hiếp được nàng. Trừ 5 đại
Thánh nhân ra, chỉ sợ cũng chỉ có ma đầu thần bí kia.
Những người khác ngay cả tư cách cho nàng để ở trong lòng cũng không có.
Bởi vì uy hiếp tử vong tới gần, Ngọ Dương Học Phủ cũng đã sớm tuyên bố tạm
thời đóng cửa, đợi sau khi nguy cơ giải trừ mở lại tiếp, hoặc là vĩnh
viễn không có cơ hội mở lại.
Chu Hằng cảm thấy nhàm chán, bởi vì
học phủ trống rỗng. Trừ vài người không thể đi được ra, nó giống như một tòa thành chết, lạnh lẽo khiến cho người ta phát bệnh. Tuy nhiên, Liễu
Thi Thi và Liễu Duẫn Nhi lại tới đây chơi mấy lần, một lần ở lại là mấy
ngày.
Không có biện pháp, tác dụng của Chu Hằng rất quan trọng.
Hắn có thể ảnh hưởng đến một vị "Hắc Động Vương". Chỉ cần hắn ra sức, không khó đả động Hồng Nguyệt đi chiến Bạch Cốt Khô Lâu. Mà Liễu gia kinh
doanh ở Đại Tần Thành ức vạn năm qua, tòa thành này hoàn toàn có thể nói là một kiện Bảo khí cấp Hắc Động không thể di động! Nếu như có một vị
Hắc Động Vương đến thúc giục, hoàn toàn có thể đối kháng Bạch Cốt Khô
Lâu!
Đây cũng là hy vọng cuối cùng để Liễu gia kiên trì thủ vững.
Liễu Thi Thi, Liễu Duẫn Nhi vì có quan hệ không tệ với Chu Hằng cho nên Liễu gia tự nhiên chỉ có thể dựa vào hai nàng để dùng mỹ nhân kế, cũng không biết có chọc giận Hồng Nguyệt, rước họa diệt vong cho Liễu gia hay
không nữa.
Chu Hằng cũng không có ý tưởng gì, bởi vì học phủ rỗng tuếch cho nên hắn dứt khoát phóng người ở trong Tiên Cư ra, để mọi
người có thể hít thở không khí trong lành.
Dù sao Hồng Nguyệt không cho hắn rời đi, hắn cũng không có cách rời đi?
Một người nhàm chán, nhưng có mọi người bồi tiếp thì khác, Chu Hằng luôn
bôn ba bên ngoài, lúc này rốt cục có thể buông lỏng một chút, bồi tiếp
nữ nhân của mình. Cũng vì thế hệ kế tiếp mà cố gắng cày cấy, hắn cũng
không tin lại không ra quả.
Thời gian trôi qua rất nhanh, khi Chu Hằng hình thành 200 đạo thiên hà, Bạch Cốt Khô Lâu rốt cục đi tới ngoài Đại Tần Thành. Nhiều ngày như vậy không gặp. Hình thể của nó đã biến
thành cao trăm trượng, xa xa có thể nhìn thấy, một cái hắc động thôn
tính tiêu diệt hết thảy.
Nhìn thấy Tử Linh trong nháy mắt, mọi người đều thất thanh kinh hãi, căn bản nói không nên lời.
Khí thế của nó rất mạnh, thậm chí vượt qua Ma Long Đại Đế lúc trước, mà lại tràn đầy khí tức tử vong. Nó đã đại biểu cho tử vong, nơi đi qua, sinh
linh bị diệt toàn bộ! Ông!
Liễu thị hoàng tộc miễn cưỡng kích
thích phòng ngự đế đô, tổng cộng xuất động 17 vị Tuệ Tinh Đế, không tiếc hao tổn thọ nguyên làm cái giá phải trả, mạnh mẽ thôi động Bảo khí đế
đô, ngăn cản bước chân của Bạch Cốt Khô Lâu.
Chỉ là phòng ngự
cũng chỉ là phòng ngự, Bạch Cốt Khô Lâu chẳng cần hành động là được rồi, 17 vị Tuệ Tinh Đế này có thể kiên trì được bao lâu?
Nhưng, kiên nhẫn hiển nhiên không phải phẩm chất của nó. Nó không chút nghĩ ngợi, lập tức giơ tay bạt tới tường thành.
Thình thịch! Một tiếng trầm đục vang lên, toàn bộ Đại Tần Thành đều chấn
động, 17 vị Tuệ Tinh Đế lại đồng loạt hộc máu, tuy nhiên quang thuẫn
hình thành trên vùng trời đế đô sau khi run rẩy một hồi lại ổn định lại.
Giữ được!
Lập tức, toàn thành hoan hô như sấm, không vì gì hết, cũng không vì lập
trường, bởi vì nhân loại đều không một nguyện ý nhìn thấy Tử Linh phá
thành, nếu không cả thành đều bị diệt sạch.
Thình thịch!
Bạch Cốt Khô Lâu lại bạt lên tường thanh, toàn bộ thành thị lại run rẩy dữ dội.
Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!
Một chưởng lại một chưởng, Bạch Cốt Khô Lâu không ngừng oanh kích, nó là
Hắc Động Vương chân chánh, hắc động mở ra có thể cắn nuốt hết thảy lực
phản chấn, thậm chí có một bộ phận còn có thể trực tiếp chuyển hóa thành linh lực của nó, hoàn toàn có thể công kích lâu dài.
Nhưng mà 17 vị Tuệ Tinh Đế thì sao, bọn họ có thể kiên trì bao lâu?
Khi nhìn thấy Tử Linh như Ma Thần này không ngừng công kích, tiếng hoan hô
trong thành càng ngày càng nhỏ, trong lòng mỗi người đều tuyệt vọng, đây là sợ hãi với thực lực tuyệt đối.
- Chu Hằng, ngươi đi xử lý tên xấu xí này đi! Hồng Nguyệt cuối cùng nói với Chu Hằng, vẻ mặt có chút khó chịu.
Chu Hằng luôn không yêu cầu gì với Hồng Nguyệt, ma nữ này tính cách cổ
quái, nếu cầu nàng ngược lại sẽ phản tác dụng. Quả nhiên, hiện tại nàng
chủ động lên tiếng, Chu Hằng vuốt tay nói: - Ta sao có thể đánh được một đầu Tử Linh cấp bậc Hắc Động Vương chứ?
- Vươn tay ra đi! Hồng
Nguyệt liếc Chu Hằng một cái, ánh mắt thâm sâu, giống như đang nói chút
tâm tư kia của ngươi ra đã rõ rồi.
Chu Hằng cũng không ngại bị nàng biết, đây vốn là so kiên nhẫn mà không phải trí tuệ, hắn cũng vươn một tay ra.
- Hai tay!
Chu Hằng vươn hai tay ra. Hồng Nguyệt dùng ngón tay làm bút vẽ lên lòng bàn tay của hắn, xúc cảm tuyệt với khiến cho Chu Hằng có chút tâm hoảng ý
loạn, không tự chủ được nhìn về gương mặt xinh đẹp không chỗ thiếu sót
của Hồng Nguyệt.
Hắn vội vàng tập trung tinh thần, nhìn chữ Hồng Nguyệt viết.
Trên tay phải viết một chữ Định, sau đó đổi sang tay trái, viết một chữ Phá, rõ ràng không có mực, nhưng lại hiển hiện rõ ràng.
- Đi thôi! Hồng Nguyệt nói.
- Chỉ bằng hai chữ này? Chu Hằng khóe miệng co rút.
- Ngươi cho rằng đây là hai chữ thông thường sao? Đừng nói một tên Tử
Linh Hắc Động Vương, cho dù Chân Quân 9 động cũng sẽ bị tiết chế. Hồng
Nguyệt ngạo nghễ nói.
- Mạng người quan trọng, không nên đùa giỡn à.
- Cút đi! Hồng Nguyệt đá lên mông Chu Hằng, hưu, Chu Hằng lập tức như
pháo bắn lên trời, thình thịch, trực tiếp xuyên qua trận pháp phòng ngự
bắn tới Bạch Cốt Khô Lâu.
- Mẹ nó! Chu Hằng chửi tục một câu, đã
thấy Bạch Cốt Khô Lâu vung chưởng nện tới hắn. Hắn cũng không kịp suy
nghĩ, vội vàng giơ song chưởng lên, nghênh đón Bạch Cốt Khô Lâu.
Ông!
Một đạo phù văn từ lòng bàn tay phải hắn trồi lên, đảo qua Bạch Cốt Khô
Lâu, tên to xác lập tức khựng người lại, dường như bị phù văn giam cầm
vậy.
Đây là thủ đoạn của Hồng Nguyệt!
Chu Hằng biết Hồng
Nguyệt sẽ không hại mình, nhưng không nghĩ tới thủ đoạn của nàng lại
mạnh như thế, tùy tiện vẽ lên tay hắn hai chữ lại có uy năng mạnh như
vậy. Chỉ là chữ Định ở tay phải phát uy, sao chữ Phá tay trái không chút phản ứng vậy?
Chẳng sao, sau khi giam cầm, dùng hắc kiếm chém là được!
Chỉ là... Chém vào đâu?
Tên to xác cũng chỉ còn lại một bộ xương trắng, căn bản không có chỗ yếu hại gì, chém làm sao đây?
Tùy tiện chém một kiếm trước rồi nói sau!
Keng!
Một kiếm chém qua, bàn tay Chu Hằng tê cứng, xương cốt Bạch Cốt Khô Lâu
cứng rắn khiến người ta giận sôi, một kiếm chém lên chẳng những một vết
xước cũng không có, ngược lại chấn cho tay hắn chết lặng, ngay cả hắc
kiếm cũng cầm không được.
Đúng lúc này, Bạch Cốt Khô Lâu động, hắc động phía sau run lên, mạnh mẽ phát ra một lực hút khủng bố, muốn mạnh mẽ thôn phệ hắn!
Chu Hằng vội vàng thu hồi hắc kiếm, bàn tay phải đẩy ra, quát to: - Định!
Bạch Cốt Khô Lâu lập tức dừng hình!
Trong Đại Tần Thành, tiếng hoan hô lại vang dội.
Lúc gặp nguy hiểm, mọi người luôn hy vọng có một anh hùng đứng ra, cứu vớt
mình! Mà bây giờ tới lúc tuyệt vọng, rốt cục có một anh hùng xuất hiện,
tự nhiên mọi người đều trở nên cuồng nhiệt.
Chu Hằng nhìn tay
trái mình, trên đó viết chữ Phá, nhưng mà lúc trước hắn đánh ra song
chưởng nhưng cũng không phát huy được nó, không biết là vì sao?
Hắn dùng tay trái điểm ra, vẫn không có một tia phản ứng!
Lúc này, Bạch Cốt Khô Lâu lại động, phù văn cữ Định tác động được với nó chỉ trong thời gian ngắn.
- Lại định! Chu Hằng tay phải đánh ra, thân hình đồng thời chớp động, đi
tới dưới chân của Bạch Cốt Khô Lâu, tả chưởng nện lên xương trắng của
nó.
Ông, một đạo phù văn sáng lên, tay trái Chu Hằng phất qua,
xương cốt vô cùng kiên cố của Bạch Cốt Khô Lâu lại như đậu hữ vậy, nhao
nhao dập nát, toàn bộ chân trái rụng xuống.
Thì ra chữ Phá dùng như vậy, chỉ có tiếp xúc với thực thể mới có hiệu lực.