Chu Hằng cười khẽ, tay phải phất qua, đã có thêm một miếng điểm tâm tinh xảo.
Liễu Doãn Nhi lập tức ngậm miệng lại, hai mắt chăm chú vào điểm tâm, lộ
ra vẻ thèm nhỏ dãi. Thật ra nàng không phải hàng ăn, nhưng đối với điểm
tâm đẹp mắt, ngon lành thì hoàn toàn không có sức chống cự gì.
Chu Hằng đặt điểm tâm lên bàn, đây là Dương Ngọc Hoa đặc biệt làm cho
hắn trước khi hắn rời khỏi Độ Dương Tinh. Tuy rằng hắn không thích đồ
ngọt gì, nhưng người ta có ý tốt, liền vẫn cất trong pháp khí không
gian.
Liễu Doãn Nhi vội vàng giành lấy điểm tâm, ngấu nghiến một phen, khuôn
mặt nhỏ nhắn xinh đẹp liền dính đầy vụn điểm tâm, trở nên xấu bẩn.
Chu Hằng ở một bên nhìn, trong lòng không khỏi buồn cười, cái gọi là
Công chúa cũng chỉ là một tiểu nha đầu còn chưa trưởng thành... Là đại
nha đầu, không tính là nhỏ, dù còn chưa đứng lên, nhưng vóc người cũng
không thấp hơn nữ nhân trưởng thành bao nhiêu, còn ngực nhỏ hơi lồi lên
cũng đã có chút quy mô rồi.
- Ngon quá! Thật là ngon! Liễu Doãn Nhi ăn thật là nhanh, chỉ cắn mấy
cái là ăn sạch điểm tâm vốn đã không lớn. Nàng không kịp lau mặt, ngạo
kiều nói: - Bổn cung còn muốn ăn!
Nhờ người ta mà dùng kiểu nói năng kiêu ngạo không có chí khí như thế này!
Chu Hằng xòe tay, nói: - Hết rồi!
- Bổn cung không tin! Liễu Doãn Nhi không phải ngốc, nhảy tới muốn soát người Chu Hằng.
Chu Hằng cười ha hả, một tay ấn lên trán nàng, dùng ưu thế chiều dài
cánh tay, mặc kệ Liễu Doãn Nhi giương nanh múa vuốt thế nào cũng không
thể chạm tới góc áo của hắn.
- Thảo dân, bổn cung phải chặt đầu chó của ngươi! Biết mình yếu thế, Liễu Doãn Nhi hung tợn uy hiếp.
Chu Hằng ngồi ở một bên, vẫn ấn lên đầu Liễu Doãn Nhi, nha đầu này vẫn
chưa bỏ cuộc đang giãy giụa uổng công, hắn nói: - Công chúa điện hạ, cô
sẽ không gọi ta đến chỉ vì đòi điểm tâm đó chứ?
- Xì! Bổn cung mới không tham ăn! Cuối cùng Liễu Doãn Nhi lùi trở về,
tức hồng hộc đặt mông ngồi xuống. Thật ra Dương Ngọc Hoa làm điểm tâm
chưa chắc thật sự ngon hơn ngự trù trong hoàng cung, nhưng vì Liễu Doãn
Nhi ăn quen khẩu vị này, đột nhiên lại đổi một loại hương vị khác, nàng
liền muốn ngừng mà không được.
Khóe miệng Chu Hằng nhếch lên, lại lấy ra một miếng điểm tâm Dương Ngọc Hoa làm, đặt lên bàn.
- Oa.... Liễu Doãn Nhi lập tức hoan hô, nào còn một chút cao quý rụt rè
của Công chúa, nhào tới liền cướp, hận không thể cắm cái mặt nhỏ vào
điểm tâm. Một lát sau, nàng vẫn còn chưa thỏa ý thè lưỡi liếm, lại "dọn
sạch" khuôn mặt nhỏ, sau đó vẻ mặt đau khổ nỏi:
- Ăn no quá, bụng tròn lên thì sao đây!
Chu Hằng cười to, tiểu công chúa này ngạo kiều thì ngạo kiều, nhưng trên bản chất vẫn là một tiểu nha đầu ngây thơ... Đại nha đầu, thật là không còn nhỏ nữa.
- Thảo dân, bổn cung thưởng thức ngươi, định thu ngươi làm thủ hạ, lúc
đến hội săn bắn ngươi lại giúp bổn cung giành lấy hạng đầu! Liễu Doãn
Nhi vuốt bụng nhỏ một hồi, cuối cùng nhớ tới "chính sự".
- Cô cũng muốn tham dự hội săn bắn? Chu Hằng không khỏi bật cười.
- Ngươi... ngươi cười cái gì, ngươi xem thưởng bổn cung hả? Liễu Doãn
Nhi tức giận đến nhảy dựng lên, chỉ thẳng vào Chu Hằng, ngón tay thẳng
mượt, nhưng móng tay lại sơn màu phấn hồng, tự nhiên toát ra vẻ đáng yêu của nàng.
- Không, không có! Chu Hằng nghẹn cười nói.
- Bổn cung thấy rõ, vừa nãy ngươi còn xì một cái! Liễu Doãn Nhi đạp chân lung tung. - Tên thảo dân nhà ngươi, lại dám cười nhạo bổn cung, bổn
cung muốn chém đầu ngươi!
- Thật là ngại quá, thật là không nhịn được, cô cứ coi như không thấy là được rồi! Chu Hằng giơ cao hai tay ra vẻ như đầu hàng.
- Nhưng mà, cô là công chúa, còn lấy hạng đầu kia làm gì?
Hạng đầu hội săn bắn có thể đưa một yêu cầu cho Ma Long Đại Đế, không có hạn chế! Đương nhiên, sẽ không ai há mồm sư tử ngoạn, bằng không chết
thế nào cũng không biết!
Nhưng nghe nói Liễu Doãn Nhi là con gái được Ma Long Đại Đế sủng ái nhất, có gì mà nàng không có được?
Liễu Doãn Nhi nhảy lên, đứng trên ghế, hai tay vung vẫy, nói: - Bổn cung muốn phụ hoàng giải trừ hôn ước với cái gì Lâm gì! Bổn cung mới 14
tuổi, không muốn xuất giá!
- 14 tuổi cũng không coi như nhỏ, ở quê nhà ta 14 tuổi đã xuất giá cả đống lớn!
Chu Hằng chọc phá.
- Mới không chịu, muốn bổn cung xuất giá đều chết hết đi! Liễu Doãn Nhi
giống như tiểu ma vương, nhảy rầm rầm trên ghế. - Thảo dân, ngươi nhất
định phải giúp bổn cung lấy được hạng nhất!
- Đầu tiên, ta có tên, gọi là Chu Hằng! Thứ hai, ta không đồng ý vào đội ngũ săn bắn của cô, đừng nói gì là giành hạng đầu! Chu Hằng dứt khoát
lắc đầu, nói chơi, mục tiêu của hắn cũng là giành được hạng nhất, từ đó
lấy được Lan Tâm Cốt Thảo!
- Hừ hừ hừ! Ngươi không đồng ý, bổn cung sẽ không thả cho ngươi đi! Đôi
mắt sáng ngời của Liễu Doãn Nhi xoay chuyển, đột nhiên cười đắc ý.
Không phải nàng ngốc, không thể vì nhìn bộ dáng nghịch ngợm náo loạn của nàng trước đó mà xem thường nàng!
- Như vậy không được đâu! Chu Hằng cười nói.
- Bổn cung nói được là được! Liễu Doãn Nhi nhảy khỏi ghế, mắt to xoay
chuyển nhìn Chu Hằng. - Nếu ngươi không đồng ý, bổn cung sẽ hét to ngươi phi lễ bổn cung!
Nha đầu này, Chu Hằng lại không nhịn được mỉm cười.
- Ngươi... ngươi lại cười nhạo bổn cung! Liễu Doãn Nhi bực bội.
- Thật là ngại quá! Chu Hằng nhịn thật vất vả. - Ta không có hứng thú
với loại bé con như cô, cô đừng có làm nhục thưởng thức của ta!
Liễu Doãn Nhi hầm hừ giương mặt lên cao, cắn ngón tay suy nghĩ hồi lâu,
nói: - Vậy ngươi muốn thế nào mới bằng lòng giúp bổn cung? Bổn cung
không muốn gả cho tên khốn Lâm gì kia!
Trong lòng Chu Hằng chợt động, hắn tự nhiên không cho rằng dù là mình
giúp Liễu Doãn Nhi giành được hạng đầu, Ma Long Đại Đế sẽ đồng ý giải
trừ hôn ước, chuyện này dính đến uy tín cùng thể diện của hoàng thất!
Tuy nhiên, nhìn bộ dáng bất đắc dĩ lại không cam lòng của Liễu Doãn Nhi, thật ra lại làm hắn có một chút đồng tin, chống trả vận mệnh như thế,
ai nói Công chúa là nhất định phải vui vẻ chứ?
Có lẽ có thể cùng nhau thắng lợi!
Chu Hằng suy nghĩ, nói: - Ta có thể giúp cô, nhưng có một điều kiện!
- Điều kiện gì bổn cung cũng đồng ý cho ngươi! Liễu Doãn Nhi rất khí phách nói, bộ dạng như thổ hào.
- Ta muốn một phần Lan Tâm Cốt Thảo! Chu Hằng nói, đây là mục đích để
hắn tham dự hội săn bắn, nếu có thể sớm lấy được, hắn cũng không quan
tâm sở hữu hạng nhất, nhưng lại càng nắm chắc giúp Liễu Doãn Nhi giành
được hạng nhất - chỉ cần hắn tiến vào Thiên Hà Cảnh.
- Được! Liễu Doãn Nhi không quan tâm nói, hạng tiên dược này đối với
người thường là cao không thể với, nhưng đối với nàng thì quá đơn giản.
Thân là con gáiđược Ma Long Đại Đế sủng ái nhất, từ trước đến nay nàng
vẫn coi bảo khố hoàng thất là sân chơi.
Nói lại, Lan Tâm Cốt Thảo cũng chỉ là tiên dược bậc thấp mà thôi.
- Nói đi nói lại thì, Công chúa như cô cũng thất bại quá đi chứ, lại
phải đến chiêu mộ Tinh Thần Đế nho nhỏ như ta? Chu Hằng lắc đầu.
- Hết cách rồi, ai bảo bổn cung không cẩn thận nói lỡ miệng, phụ hoàng
căn bản không chịu điều vệ binh cho bổn cung! Liễu Doãn Nhi thở hổn hển
nói: - Còn có đám khốn kiếp Thiên Hà Cảnh kia, mỗi một người đều sợ tên
Lâm gì kia muốn chết, đều không chịu nghe theo bổn cung!
- Bằng không, làm sao bổn cung lại nhìn trúng ngươi?
- Thật ra, cô không cần thành thật như vậy, ta cũng có tự ái! Chu Hằng cố ý thở dài.
- Nhưng nghe Ứng bá nói, ngươi từng một kiếm giết một Thiên Hà Đế, thật
là lợi hại nha! Liễu Doãn Nhi không biết là đang cố ý tâng bốc Chu Hằng, hay là thật lòng thật dạ, mặt nhỏ tràn đầy sùng bái.
- Đương nhiên! Chu Hằng cười ha hả. - Cô mau lấy Lan Tâm Cốt Thảo đến
đây, nếu như ta có thể sớm đột phá Thiên Hà Cảnh, như vậy càng nắm chắc
hơn nữa!
- Ừ ừ ừ! Liễu Doãn Nhi gật đầu không ngừng.
- Cho ta xuống đi!
- Ừ ừ ừ! Liễu Doãn Nhi vội vàng lấy ra một cái chuông nhỏ, khẽ rung lên, cửa thùng xe mở ra, lão nhân Tuệ Tinh Cảnh đã xuất hiện ở cửa. Nhưng mà Chu Hằng vừa ra đến cửa, lại nghe vị thất công chúa này gọi: - Chờ đã!
- Chuyện gì nữa? Chu Hằng quay đầu.
- Còn có.... điểm tâm ngon nữa không?
....................
Sau khi xuống xe ngựa, Chu Hằng mới phát hiện hắn lại sớm bị kéo ra khỏi Ngọ Dương Học Phủ, xuất hiện ở trong Đại Tần Thành. Đây là đế đô Đại
Tần Quốc, thành lập đến nay đã có mấy trăm triệu năm lịch sử, chứng kiến rất nhiều hưng suy.
Ban đầu không phải là đế đô Bách Long Tinh, bởi vì người thống trị hành
tinh này lúc đầu không phải là Đại Tần Quốc. Chỉ là trời đất xoay
chuyển, ngay chính cổ thành nguy nga này cũng có không biết bao nhiêu
biến hóa, chứng kiến lịch sử đổi dời.
Nếu đã đến đây, Chu Hằng cũng dứt khoát dạo một vòng, chẳng qua khi hắn
sắp rời thành, lại gặp một đôi thanh niên nam nữ tuấn mỹ.
Chu Hằng nhận ra nam, chính là Vũ Văn Hóa từng giao thủ với hắn một lần, còn nữ thì dáng người thon thả, rất là xinh đẹp, nhất là mông kia, vểnh lên ở tư thế thái quái, phát tán ra gợi cảm mãnh liệt, thậm chí có thể
gọi là phong tao.
Nhưng nữ nhân này tuyệt không đơn giản, trên người phát ra khí tức vô cùng mạnh mẽ, không thể yếu hơn Vũ Văn Hóa.
Loại khí tức này không phải chỉ là cảnh giới võ đạo, mà là ý chí tinh thần của võ giả!
Bá chủ Vương giả trong võ!
Khi Chu Hằng nhìn thấy bọn họ, hai người đối diện cũng gần như cùng lúc
thấy được hắn, dù sao mọi người đều là cấp bậc 9000 tinh, cũng đều có tư chất bá chủ Vương giả trong võ, tồn tại cảm ứng khí cơ.
Thấy sắc mặt Vũ Văn Hóa đỏ lên, lộ ra vài phần xấu hổ, nữ nhân kia kề
gần thì thầm mấy câu, hai người nhanh chóng trao đổi một phen liền không có động tĩnh nữa.
Chu Hằng lười nói chuyện với bọn họ, đi thẳng ra khỏi thành, nhưng vừa
đi ra ngoài thành chưa được mấy dặm, lại thấy hai người Vũ Văn Hóa nhanh chóng đuổi theo.
- Chu sư đệ, xin dừng bước! Vũ Văn Hóa lên tiếng.
Chu Hằng không khỏi buồn cười, nói: - Ngươi còn học chưa đủ, lại muốn bị đánh nữa?
- Chu sư đệ quả thật rất mạnh, cho nên hôm nay ta cùng Ngôn sư muội muốn liên thủ thỉnh giáo Chu sư đệ! Vũ Văn Hóa chắp tay nói.
Ngôn?
Trong lòng Chu Hằng khẽ động, họ Ngôn lại có tư chất bá chủ Vương giả
trong võ thì chỉ có một người, chính là Ngôn Tĩnh trong Tứ Tiểu Thiên
Vương!
Không giống những người khác xuất thân cao quý, Ngôn Tĩnh chỉ là một
thiên tài chạy ra từ nông thôn, từng bước dựa vào bản thân cố gắng mới
đi đến bước hôm nay - trên thực tế vốn nàng nên sánh vai cùng Tứ Đại
Thiên Vương, nhưng bởi vì tài nguyên tu luyện thua xa, thành tựu của
nàng cũng kém cả mảng lớn.
Hiện tại nữ nhân này cũng dựa vào Vũ Văn gia?