Kiêm Gia Khúc

Chương 31: Chương 31: Chính như mưa phùn




Thời tiết rất nhanh ấm lại ,chỉ sau vài ngày, mảnh đất vốn yên lặng nay lại tràn đầy sức sống.

Giản Già thân thể chưa khỏi hẳn, nhưng bởi vì lo lắng cho mấy loại thảo dược trong viện đã mấy ngày chưa có ai chăm sóc, tùy ý khoác lên một cái áo khoác rồi đi vào trong viện ngồi xuống xem xét tình trạng nẩy mầm của thảo dược, một bên xem xét một bên ho khan.

Thiển Thanh ở tại phòng bếp nấu thuốc, lúc đi ra mới phát hiện người hẳn là phải nằm ở trên giường ngoan ngoãn nghỉ ngơi lại chạy ra ngoài, liền vội vàng cầm áo choàng thật dày đi ra ngoài tìm, sau đó liền thấy thê chủ nhà của mình nhìn thảo dược mới nẩy mầm với vẻ mặt trầm tư.

Lúc được phủ thêm áo choàng Giản Già kinh ngạc một chút, sau đó thấy vẻ mặt Thiển Thanh ưu tư, đứng lên cười nói “Thân thể ta rất tốt, không cần lo lắng”

Thiển Thanh không đồng ý mím môi, thấp giọng nói “…… Nhưng nàng hiện tại đang sinh bệnh.”

Giản Già ho khan một tiếng, dùng áo choàng rộng thùng thình đem cả mình cùng Thiển Thanh đều bao ở bên trong, thay đổi đề tài “Không thể tin được mấy loại thảo dược này trồng cũng không tệ lắm, vốn ta còn có lo lắng cho chúng.”

Thiển Thanh đối với mấy chuyện này cũng không hiểu, tựa vào trên vai Giản Già lẳng lặng nghe.

“Qua hai ngày nữa lại trồng thêm mấy loại rau dưa, mấy loại thảo dược này cũng không thể làm cơm ăn…… Sân tuy rằng không đủ lớn, nhưng chúng ta cũng chỉ có hai người nên cũng đủ đi.”

Nam tử trong lòng nhu thuận gật đầu.

“Được rồi, chúng ta nên đi vào thôi, tuy rằng hiện tại tiết trời đã ấm lên, nhưng mà vẫn còn lạnh, hàn khí dễ dàng nhập thể.”

Nói xong Giản Già ôm Thiển Thanh chuẩn bị vào trong nhà. Nhưng bên ngoài sân lại truyền tới một tiếng thét chói tai thê lương, làm Thiển Thanh sợ run lên.

Ngay sau đó là thanh âm mấy người trong thôn đi ra hỏi thăm, còn có tiếng bước chân vội vàng.

“Sao lại thế này a?……”

“Hình như là ở nhà Tiền Phương, thật sự là dọa người……”

“Chúng ta đi qua nhìn xem đi?”

Giản Già nhìn Thiển Thanh có chút thất kinh chưa kịp hoàn hồn, nắm lấy tay hắn an ủi “Chúng ta đi vào đi, bị dọa sao? Một chút nữa ta nấu cho chàng một ít canh an thần, ngủ một giấc thì tốt rồi.”

Còn chưa cất bước, Tương Dĩ lớn giọng hô lên, có người vội vã chạy tới nhà Giản Già.

“Lâm Kiếm Gia! Nhanh chút nhanh chút! Có người rơi xuống nước ngươi đi ra nhìn xem……”

Tiếng la chưa dứt, liền nhìn thấy Tiền Phương đã lâu không thấy chạy tới quỳ xuống trước mặt Giản Già, hai mắt đỏ bừng, một bộ dáng mờ mịt kinh hoảng.

“Lâm đại phu, Triệu Thải hắn…… Hắn rơi xuống nước…… Ngươi đi nhìn xem đi! Van cầu ngươi, van cầu ngươi!”

Giản Già đem áo choàng đưa cho Thiển Thanh mặc, sau đó đi qua “Ngươi đứng lên, mang ta đi qua nhìn xem.”

Tương Dĩ đem Tiền Phương kéo lên, miệng không ngừng mắng “Ai kêu ngươi không trở về nhà, bây giờ xảy ra chuyện mới hối hận, trước kia làm gì?”

Giản Già quay đầu nói khẽ với Thiển Thanh “Ngươi đi về trước, ta lập tức quay lại.”

Thiển Thanh có chút lo lắng, lại gật gật đầu không có quấn quít lấy nàng đòi đi cùng, cũng sợ làm lỡ chuyện của Giản Già, còn bắt nàng phải lo lắng cho hắn, liền thuận theo đi vào nhà.

Giản Già đi theo hai người đến bờ sông, trên bờ sông có một người đang nằm, một đống thôn dân vây quanh, có một nữ tử đứng một bên nói với mọi người.

“…… Làm ta sợ muốn chết, sáng sớm liền thấy Triệu Thải như vậy ghé vào trên bờ sông, thật sự là sợ tới tóc gáy đều dựng thẳng lên……”

Nghe chuyện này, Giản Già mới hiểu được đây không phải đơn thuần là rơi xuống nước, người kia hẳn là đã muốn chết không cần nàng cứu nữa, đi tới bên người Triệu Thải ngồi xổm xuống, gương mặt nam tử nguyên bản xinh đẹp nay lại phù thũng tái nhợt, kiểm tra một chút, Giản Già đứng lên nói với Tiền Phương đã ngốc lăng ở bên cạnh “Nén bi thương.”

Tiền phương vẫn ngốc lăng lăng “Tại sao có thể như vậy…… Rõ ràng mấy ngày trước vẫn rất tốt a, làm sao có thể a? Làm sao có thể……”

Giản Già ở trong lòng thở dài, vừa mới chuẩn bị rời đi, Tiền Phương liền đi tới kéo lấy nàng vội vàng nói “Lâm Kiếm Gia, ngươi không phải danh y sao? Ta biết ngươi lợi hại, ngươi cứu cứu hắn, ta cầu ngươi, hắn không chết, hắn còn sống……”

Giản Già tùy ý để Tiền Phương lôi kéo, dù lực tay của đối phương rất lớn làm cho cánh tay rất đau, nhưng ngữ khí vẫn không thay đổi nói với nàng “Hắn đã chết.”

“Sẽ không! Ta không tin, ta chỉ là…… là đánh hắn, vì sao hắn chết? Ta không có ghét bỏ hắn, không sợ hắn trở nên ngốc nghếch…… Ta không tin, ta không có……”

Tiền Phương biểu tình vặn vẹo mà thống khổ, mạnh mẽ bắt lấy Giản Già mà lay, khàn giọng cầu xin “Ngươi cứu cứu hắn! Ngươi cứu cứu hắn……”

Tương Dĩ kéo tay Tiền Phương xuống, đè lại nữ nhân đang không ngừng giãy dụa, nói với Giản Già “Mau trở về đi thôi, chuyện ở nơi này để ta xử lí cho, ngươi không phải bị bệnh sao?”

Giản Già gật gật đầu với Tương Dĩ nói lời cảm tạ, sau đó liền xoay người rời đi.

Nhưng tiếng Tiền Phương khóc lóc hối hận cho dù đã đi rất xa vẫn có thể nghe thấy.

Lúc về tới nhà thuốc vẫn còn ấm, thấy Giản Già đã trở lại, Thiển Thanh đem thuốc đổ vào trong bát, đem vào phòng đặt trên bàn “Thời gian lâu sẽ không tốt lắm, uống trước đi, ta vẫn để lửa nhỏ, nóng một chút thì uống sẽ không thấy đắng.”

Giản Già cầm chén thử một chút, có chút nóng, mấy ngụm liền uống hết, Thiển Thanh thấy nàng uống xong rồi vội vàng đem cái đĩa chứa mứt hoa quả đưa qua. Giản Già bật cười, nhéo nhéo hai má hắn “Hài tử ngốc, ta cũng không sợ đắng.”

Nói là nói như vậy, nhưng vẫn cầm lấy một viên từ trong đĩa.

Thấy Giản Già ăn, Thiển Thanh hơi hơi nở nụ cười, sau đó do dự mở miệng hỏi “…… Là Triệu Thải đã xảy ra chuyện sao?”

Thân thể Giản Già cứng lại một chút, nhưng không có lên tiếng.

Thấy Giản Già không nói lời nào, Thiển Thanh gục đầu xuống “Ta không có ý gì đâu…… Tuy rằng trách hắn chuyện đứa nhỏ. Nhưng mà lúc cả hai chúng ta cùng tới đây, hắn đã chiếu cố ta không ít……”

“Ngươi không oán hắn?”

Thiển Thanh yên lặng một lúc lâu, cúi đầu nói “Oán…… Nhưng, ta còn có ngươi……”

Giản Già thở dài, nắm tay Thiển Thanh chậm rãi nói “Thanh Nhi, hắn…… Đã chết.”

Thiển Thanh thân thể run lên, sau đó tựa vào trên vai Giản Già, không nói chuyện.

Giản Già nhẹ nhàng vỗ lưng Thiển Thanh, cúi đầu nói “Đừng thương tâm, đây là con đường do chính hắn chọn, không thể trách người khác.”

Thân thể tốt hơn một chút, Giản Già nói muốn đi Hồi Xuân Đường xem thử. Thiển Thanh lo lắng muốn đi theo, Giản Già vỗ vai hắn, tay chỉ mỗ con thỏ nào đó càng ngày càng phì “Ngoan ngoãn ở nhà đem Tiểu Viên dỗ béo cho càng ngày càng tròn đi, buổi chiều ta sẽ về sớm một chút.”

“Nhưng thuốc uống lúc trưa làm sao bây giờ?”

“Đứa ngốc” Giản Già bật cười “Ta ở hiệu thuốc, còn có thể không có thuốc uống sao? Yên tâm đi.”

Thiển Thanhvẫn lo lắng, gần đây có nhiều chuyện xảy ra, cái người hai ngày trước qua đây tìm Giản Già cho hắn một loại cảm giác thực bất an.

“Bằng không, giữa trưa ta sẽ đem qua cho nàng?”

Thiển Thanh lôi kéo ống tay áo Giản Già, sợ bị cự tuyệt.

“Đường rất xa, thực vất vả.”

“Ta không sợ” ánh mắt Thiển Thanh có chút bướng bỉnh, nhìn Giản Già.

Giản Già có chút bất đắc dĩ “Được rồi, Tương Dĩ mỗi ngày lúc giữa trưa đều đi chợ, nói nàng đưa ngươi đi, không thể tự mình đi.”

Thiển Thanh vui sướng gật đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.