Kiếm Hiệp Tình

Chương 176: Chương 176: Đừng làm khó chúng tôi




Ba người họ cách thị trấn ba trăm mét về phía bắc. Trương Anh Hào có thể trông thấy tháp chuông nhà thờ phía xa. Ba người họ bước tới chỗ chiếc xe vận chuyển trong bầu không khí ấm áp của buổi chiều tối. Má phải Trương Anh Hào ngứa ran lên dưới ánh nắng mặt trời đang hạ thấp xuống chân trời.

Tài xế đẩy cửa xe vào phía trong. Lộ Tri Thức bước lên xe. Trương Anh Hào theo sau anh ta, lóng ngóng xoay thân người vào lối đi. Chiếc xe trống trơn. Người lái xe chỉ chỗ ngồi cho Lộ Tri Thức. Ông ta kéo tấm vải vinyl xuống che cửa sổ, Trương Anh Hào bị kéo ngồi kế bên. Người lái xe quỳ xuống chiếc ghế phía trước và bấm hai cổ tay còn lại của hai người Trương Anh Hào vào thanh crôm gắn trên chiếc ghế. Rồi ông ta lần lượt lắc từng chiếc còng, để biết chúng đã chắc. Trương Anh Hào không trách gì người lái xe. Trương Anh Hào đã từng làm việc ấy. Chẳng gì tệ hơn việc chở những tù nhân được tự do chân tay.

Người lái xe bước về ghế của mình. Ông ta mở máy xe với tiếng bình bịch khá to của động cơ diesel. Cả xe rung lên. Không khí nóng, phát ngộp. Không có điều hòa nhiệt độ, không cửa sổ nào mở. Trương Anh Hào có thể ngửi thấy mùi khói dầu. Tiếng bánh răng nghiến vào nhau ken két và chiếc xe chuyển động. Trương Anh Hào liếc sang phải, không có ai đưa tiễn.

Bọn họ chạy theo hướng bắc ra khỏi đồn cảnh sát, lưng xây lại phía thị trấn, hướng về phía quốc lộ. Sau nửa dặm, bọn họ chạy qua tiệm ăn Dâu Tây. Cửa hàng của ông ta chẳng có ai, chẳng ai đi ăn tối sớm. Xe chạy về phía bắc một lát. Rồi ba người họ ngoặt trái khá gấp ra khỏi tỉnh lộ và chạy về phía tây theo một con đường xuyên qua cánh đồng. Chiếc xe trở nên ồn ào. Vô số bụi cây thấp vụt qua, vô số đụn đất đỏ nằm giữa các bụi cây ấy.

Phía trước Trương Anh Hào, mặt trời đang xuống thấp dần. Như một quả cầu đỏ khổng lồ hướng về phía cánh đồng. Người lái xe đã kéo màn chắn nắng xuống, trên đó có những dòng hướng dẫn của nhà sản xuất về cách vận hành chiếc xe.

Lộ Tri Thức lắc lư, nhấp nhô bên cạnh Trương Anh Hào. Anh ta chẳng nói gì. Người anh ta đã sụm xuống, mặt song song với sàn xe. Tay trái Lộ Tri Thức giơ lên bởi nó bị còng vào thanh crôm phía trước hai người họ. Cánh tay phải anh ta thả yên giữa hai người. Lộ Tri Thức vẫn khoác vai chiếc áo len đắt tiền, nơi chiếc Rolex từng nằm bây giờ là một vệt da tái, sức sống gần như thoát sạch khỏi con người này. Anh ta đang nằm trong sự bủa vây của nỗi sợ hãi khiến cả người tê liệt.



Hai người Trương Anh Hào lắc lư và nhấp nhô khoảng một giờ đồng hồ nữa qua những khu vực rộng lớn. Một khóm cây nhỏ lướt qua phía bên phải Trương Anh Hào. Rồi ở phía xa, Trương Anh Hào trông thấy một công trình, nó đứng một mình trên một khu đất canh tác phẳng diện tích vài ngàn xoer. Dưới bóng mặt trời đỏ đã hạ thấp, trông nó cứ như một thứ gì đó từ địa ngục trồi lên, thứ gì đó bị đẩy lên qua vỏ trái đất. Đó là một tổ họp các tòa nhà, trông như nhà máy hóa chất hay điện hạt nhân. Các boong ke bê tông khổng lồ và các lối đi bằng kim loại lấp lánh. Các đường ống chạy từ nơi này đến nơi khác đang tỏa hơi. Toàn bộ đều được rào kín, điểm xuyết các vọng gác. Khi tới gần, Trương Anh Hào có thể trông thấy nhiều đèn cao áp và hàng rào dây thép gai. Trên tháp là đèn quét và súng trường. Các lớp hàng rào cách nhau một khoảng đất đỏ được cày lên. Lộ Tri Thức không ngước lên. Trương Anh Hào chẳng lay anh ta. Phía trước có phải Xứ sở Thần tiên đâu.

Khi tới nơi, chiếc xe chạy chậm lại. Lớp hàng rào ngoài cùng nhô ra chừng một trăm mét, tạo thành một đường cong khổng lồ. Đó là một lớp rào lớn, cao chừng bốn mét rưỡi, dọc theo hàng rào là những đôi đèn cao áp natri. Mỗi đôi có một đèn được điều chỉnh cho hướng vào phía trong, tỏa ánh sáng trùm hết khoảng đất đỏ rộng chừng một trăm mét đã được cày lên. Một đèn được chỉnh hướng ra ngoài, bao quát hết khu đất canh tác xung quanh đó. Tất cả đèn cao áp đều bật sáng. Toàn bộ tổ hợp sáng rực ánh đèn vàng. Ở tầm gần, nơi này sáng rực. Ánh sáng vàng biến lớp đất đỏ thành màu nâu vàng ma quái.

Chiếc xe vận chuyển lạch cạch dừng lại, động cơ vẫn nổ bình bịch nên xe bị rung. Hệ thống thông gió ngừng lại, phát ngộp. Cuối cùng Lộ Tri Thức cũng ngước lên, anh chàng hé mắt nhìn ra qua cặp kính gọng vàng. Anh ta nhìn xung quanh rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, rên lên. Đó là tiếng rên của sự khổ đau tuyệt vọng. Lộ Tri Thức gục đầu xuống.

Người lái xe đang đợi tín hiệu từ người gác cổng đầu tiên. Tay gác đang nói vào máy bộ đàm. Người lái rồ ga vào số. Lính gác dùng chiếc bộ đàm vẫy vẫy ba người Trương Anh Hào qua. Chiếc xe bò lên phía trước vào một cái cũi. Ba người họ chạy qua một tấm biển dài bên rìa đường ghi: Trại Cải tạo Axy, Phòng Giam giữ và Cải tạo quận Vũ Thiên.

Phía sau ba người Trương Anh Hào, cánh cổng từ từ khép lại. Ba người họ bị nhốt trong một cái cũi bằng dây thép, mái cũi cũng được lợp bằng dây thép.

Ở đầu kia, một cánh cổng bật mở, chiếc xe bò qua đó.

Ba người Trương Anh Hào chạy hết một trăm mét tới hàng rào tiếp theo. Có một cái cũi khác. Chiếc xe bò vào, chờ đợi và lại chạy ra. Xe ba người họ chạy vào tới trung tâm nhà tù, rồi dừng trước một boong ke bê tông, hắn là khu tiếp đón.

Tiếng ồn của động cơ đập vào những lớp bê tông bao quanh ba người Trương Anh Hào. Rồi máy tắt, xe ngừng rung và ngừng kêu, nhường cho cho sự im lặng. Người lái xe bật ra khỏi ghế ngồi, bước theo lối đi, khom xuống kéo người như đang trèo qua lưng ghế.

Ông ta lôi chùm chìa khóa ra mở chiếc còng cột hai người Trương Anh Hào vào ghế phía trước.

“Được rồi các chàng trai, đi thôi.” - Ông ta nhăn nhở. - “Đến giờ vui chơi rồi.”

Hai người Trương Anh Hào lôi người khỏi ghế, lập cập xuống xe. Cánh tay trái Trương Anh Hào bị Lộ Tri Thức kéo lại. Lái xe bắt hai người họ dừng lại ở đầu xe. Ông ta tháo cả ba chiếc còng, ném vào cái thùng cạnh ca bin, tì vào một thanh đòn và mở tung cửa. Trương Anh Hào và Lộ Tri Thức xuống xe.

Phía trước, cửa mở và một lính gác bước ra, gọi hai người Trương Anh Hào tới. Anh ta đang ăn bánh rán và nói khi trong miệng vẫn đầy bánh, đường bám đầy trên môi. Anh ta là một tay rất tự nhiên. Hai người Trương Anh Hào qua cửa đi vào một phòng bằng bê tông. Nơi này bẩn thỉu, những chiếc ghế gỗ thông xếp quanh một chiếc bàn sơn. Một tay gác khác ngồi trên bàn đọc tấm bảng ghi chép méo mó.

“Ngồi xuống được chứ?” - Anh ta nói.

Hai người Trương Anh Hào ngồi. Tay gác đứng dậy. Tay đồng sự nhai bánh rán khóa cánh cửa ngoài rồi đến bên anh ta.

“Việc thế này đây.” - Tay gác cầm tấm bảng nói. - “Các anh là Nguyễn Văn Khoa và Lộ Tri Thức, được gửi từ thị trấn Vũ Thiên tới, chưa có kết tội, bị giam giữ chờ điều tra, không áp dụng bảo lãnh đối với người nào trong hai anh. Hiểu những gì tôi nói chứ? Chưa có kết tội. Đó là điều quan trọng. Miễn cho các anh rất nhiều việc khốn nạn ở đây, ổn chứ? Không áo tù, không phải trải qua các quy trình, không chuyện gì to tát, các anh hiểu chứ? Nơi nghỉ ngơi ngon lành ở tầng trên cùng.”

“Phải.” - Tay ăn bánh rán nói. - “Vấn đề là nếu các anh bị kết tội, chúng tôi sẽ chọc, quất, đánh các anh, các anh sẽ nhận quần áo tù, và chúng tôi sẽ đẩy các anh lên các tầng dành cho những kẻ bị kết tội, cùng với lũ súc vật khác, rồi chúng tôi chỉ việc ngồi xem trò vui, phải không?”

“Phải.” - Đồng sự của anh ta chêm vào. - “Vậy nên những điều chúng tôi muốn nói là thế này. Chúng tôi ở đây không phải để gây khốn khổ cho các anh, thể nên các anh bạn cũng đừng làm khó cho chúng tôi, các anh hiểu chứ? Cơ sở chết giẫm này chẳng có nhân lực đâu. Thống đốc quận đã sa thải khoảng một nửa nhân sự, hiểu không? Phải phù hợp với tình hình ngân sách, đúng không? Phải cắt giảm thâm hụt, đúng chứ? Thế nên chúng tôi không có người để thực hiện công việc theo đúng cách phải làm. Ca nào cũng cố gắng hoàn thành công việc với số nhân sự bằng một nửa, hiểu không? Thế nên điều tôi nói là chúng tôi đẩy các anh vào chỗ kia, và chúng tôi không muốn trông thấy các anh cho tới lúc chúng tôi lôi các anh ra vào ngày thứ hai. Đừng có mà gây rắc rối, hiểu chứ? Chúng tôi không có nhân lực giải quyết rắc rối. Chúng tôi không có nhân lực để giải quyết rắc rối ở các tầng dành cho phạm nhân chứ đừng nói tới rắc rối ở tầng tạm giam, các anh hiểu chứ? Ê, Lộ Tri Thức, anh hiểu chứ?”

Lộ Tri Thức ngước nhìn tay gác và gật đầu một cách vô hồn, chẳng nói gì cả.

“Nguyễn Văn Khoa.” - Tay cầm bảng ghi hỏi. - “Anh hiểu chứ?”

“Chắc chắn rồi.” - Trương Anh Hào nói.

Trương Anh Hào đã hiểu. Tay này không có đủ người. Có vấn đề do ngân sách thiếu, còn bạn bè của anh ta thì nhận tiền hỗ trợ thất nghiệp, chẳng khác gì Nguyễn Văn Khoa cả!

“Tốt.” - Tay gác cầm bảng ghi nói. - “Vậy nên thống nhất thế này. Hai chúng tôi hết ca trực lúc bảy giờ, tức là sau khoảng một phút nữa. Chúng tôi sẽ không vì các anh bạn mà làm việc muộn đâu. Chúng tôi không muốn thế và kiểu gì thì công đoàn cũng không để cho chúng tôi làm. Thế nên các anh sẽ được ăn, sau đó các anh bị giữ ở đây cho tới khi có người đến đưa các anh lên tầng. Phải tới lúc tắt điện mới có người, có lẽ tầm 10 giờ, được chứ? Nhưng dù gì thì cũng chẳng lính gác nào áp giải tù nhân đi sau khi đèn đã tắt, đúng không? Công đoàn sẽ không để họ làm thế. Thế nên Swathac Bangula sẽ tự đến nhận các anh. Anh ta là trợ lý giám sát, người có trách nhiệm cao nhất đêm nay. Chừng 10 giờ, được chứ? Còn nếu không thích chuyện ấy thì đừng nói với tôi, đi mà nói với thống đốc ấy, được chưa??”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.