Đầu tiên, gã khuân Trương Anh Hào xuống dưới, xếp anh nằm sát cửa sau nhà. Gã phải dừng lại lấy hơi một vài lần bởi công việc khá vất vả.
Từ từ, gã lại theo cầu thang lên trên và xoay sang với người bạn cũ. Mục Trường Thân gầy và nhẹ hơn Trương Anh Hào, nhưng cũng cao hơn. Gã xốc ngược y lên vai. Hai bàn tay Mục Trường Thân trĩu xuống, thỉnh thoảng lại quệt vào những bậc thang, nhưng ngoài ra thì mọi việc đều ổn thỏa.
Gã đặt Mục Trường Thân xuống cạnh Trương Anh Hào - người vào lúc này cũng còn đang ngất. Khoa Hữu Thái nghỉ một vài phút, cho tới khi gã thấy tình hình ở bên ngoài thật sự đã tiện lợi.
Gã đàn ông mở cánh cửa sau nhà ra.
Mảnh vườn nằm trước mặt gã như một tấm khăn lớn màu xám. Cũng giống như những ngày trước đó, không khí ở đây ẩm ướt. Những làn gió từ hồ nước thổi tới đã rất lạnh. Chắc chắn lòng hồ đã bốc lên những lớp mây hơi nước đầu tiên.
Chẳng một ai quan sát Khoa Hữu Thái khi gã đàn ông rút tấm vải bạt ra khỏi xe, rồi ném Trương Anh Hào lên xe. Gã ta gập chân hắn lại, đẩy hắn nằm chỉnh tề trong khoang chứa đồ, rồi xoay sang với Mục Trường Thân.
Gã phải xếp Mục Trường Thân nằm chéo bởi thân hình y rất dài, nhưng mọi việc cuối cùng đều trơn tru. Gã lại phủ tấm vải bạt lên trên thân hình hai người đàn ông, và sẽ không một ai nhận ra gã đang dùng xe chở món hàng nào. Chỉ có một khuyết điểm duy nhất là gã phải tự dùng sức đẩy cái xe này đến bên bờ hồ.
Chắc sẽ ổn thỏa thôi. Gã đâu phải là người yếu đuối. Chiếc xe đã được chuẩn bị sẵn, bánh xe đã được tra dầu, nó sẽ quay thật trơn.
Khoa Hữu Thái sử dụng con đường mòn vắng người, gã không gặp một ai và chắc chắn cũng không bị quan sát. Nếu có gặp chăng nữa, thì ở cái làng này cũng chẳng có ai hỏi người khác lấy một câu.
Gã hướng xe thẳng tới địa điểm mà Mục Trường Thân đã biết. Cây cầu gỗ ở đây là điểm tập kết. Đây cũng là nơi buộc những con thuyền, nơi bắt đầu chuyến đi.
Khoa Hữu Thái vác hai thân người ra khỏi xe, chuyển vào một cái thuyền tương đối lớn. Gã đặt họ nằm thật gọn để họ không quấy rối đến gã trong lúc chèo thuyền, thế rồi gã cởi dây chằng, chờ cho đến khi con thuyền không còn chòng chành nữa.
Gã đàn ông nhìn xuống dưới nước.
Mặt hồ nằm như một khoảng phẳng lặng trước mắt gã. Chỉ ở một vài chỗ có gợn sóng lăn tăn. Ngoài ra, khắp mọi nơi chỉ có những lớp hơi ẩm ướt đang mờ mờ bốc lên.
Gã có thể nhìn rõ hòn đảo.
Và cả lâu đài cổ.
Nó mọc vút cao khỏi mặt đất, trông có phần nào giống như một bàn tay bị cắm vào đây.
Gã đàn ông mỉm cười.
Đó chính là mục đích của gã. Gã muốn tới đó và không gì còn có thể ngăn cản được gã nữa.
Khoa Hữu Thái chống mái chèo vào bờ.
Con thuyền chở nặng lừ đừ trôi về phía trước, nhưng tốc độ của nó tăng lên khi Khoa Hữu Thái bắt đầu chèo thuyền. Vừa làm việc, gã đàn ông vừa thầm mừng vì cuộc gặp gỡ trên đảo sắp tới với Người Sói.
Gã còn nhiều thời gian, rất nhiều thời gian...
Ai chưa chết, người đó sẽ tỉnh dậy vào một lúc nào đó!
Trương Anh Hào cũng vậy. Sau cơn ngủ mê mệt, ý thức của Trương Anh Hào dần dần rời vực thẳm u ám, dần dần bay lên cao. Trương Anh Hào nằm im, tập trung toàn bộ tư tưởng vào cảm giác đau trên cơ thể. Trương Anh Hào không nhớ gì cả. Trương Anh Hào chỉ biết đã có chuyện xảy ra với mình, một sự kiện rất khó chấp nhận. Thích nhất lúc này là lại được lao đầu xuống vực thẳm dưới kia. Nhưng cảm giác đau và nghị lực trong Trương Anh Hào ra sức phản kháng.
Trương Anh Hào nghe tiếng mình thở hổn hển.
Đó là những hơi thở thật dài, thật sâu. Có cái gì đó đang động đậy sau trán và đằng sau gáy. Những tia chớp nhỏ nhảy từ bên này sang bên khác, nhưng vẫn không xua được cảm giác đờ đẫn.
Trương Anh Hào vẫn nằm im lặng, cứng đờ, muốn ngẩng người lên mà không được. Hành động này là quá vất vả đối với sức lực của hắn hiện thời. Có cái gì màu đen lướt tới đầu Trương Anh Hào, dừng lại ở đó, ngoạm lấy Trương Anh Hào và đưa hắn vào trạng thái bất tỉnh lần thứ hai.
Lần thức dậy sau khác đi.
Trương Anh Hào vẫn cảm nhận thấy cái đau, nhưng không dữ dội như lần trước. Thêm vào đó là cảm giác khó chịu, nó bám trong bao tử như một lớp bùn thật dày. Nó ấn nặng xuống, muốn trào về phía cổ, bắt Trương Anh Hào phải nuốt nhiều lần.
Nhưng Trương Anh Hào gắng giữ trạng thái tỉnh táo và bắt đầu làm quen với khung cảnh xung quanh.
Mắt Trương Anh Hào bây giờ vẫn nhắm nghiền, nhưng hắn mừng là bộ máy suy nghĩ của mình vẫn còn hoạt động. Có một cái nùi hoặc một viên đá rất lớn đang nằm giữa khoang miệng Trương Anh Hào như một thực thể xa lạ. Lý trí mách bảo đó không phải là thực thể xa lạ, nó là cái lưỡi đã bị sưng quá nhiều. Nó nằm trong một hoàn cảnh khô khốc và Trương Anh Hào thấy khủng khiếp, một nỗi nhớ nước tới cuồng dại.
Nước ở ngay cạnh Trương Anh Hào, nếu những tiếng róc rách nhè nhẹ và kể cả những tia nước nho nhỏ lành lạnh đang bắn lên kia không phải là sản phẩm của trí tưởng tượng. Thêm vào đó là chuyển động chòng chành đặc trưng chỉ có thể xuất hiện khi ta di chuyển bằng thuyền.
Vậy là Trương Anh Hào hắn đang nằm trong một con thuyền!
“Thật khó giải thích, nhưng đúng là sự thật. Tại sao mình lại nằm ở đây? Ai đã mang mình ra đây? Người ta định làm gì với mình?” - Tất cả những câu hỏi đó đổ dồn xuống đầu óc, nhưng bên cạnh đó Trương Anh Hào cũng nhận thấy một sự kiện khác. Tay chân Trương Anh Hào không còn cử động được bình thường. Không phải vì tê dại. Có những sợi dây trói đang xiết thật mạnh lên tay và cổ chân hắn. Cảm nhận về lực xiết chứng tỏ tay chân chưa hoàn toàn mất hết cảm giác.
Bị đánh gục, bị trói chặt rồi bị chở đi. Thảm họa này không thể hoàn hảo hơn được nữa!
Dần dần, trí nhớ của Trương Anh Hào hoạt động trở lại. Từ một thung lũng phủ đầy sương mù, những cảnh tượng mà Trương Anh Hào đã trải qua lần lượt trỗi dậy. Từng chút, từng chút một, chúng dần tụ họp tạo thành một bức tranh, và hắn tiếp tục suy diễn với bức tranh đó, kết hợp với con thuyền và làn nước bên dưới kia.
Nguyên nhân đã rõ như ban ngày.
Có kẻ đã đặt Trương Anh Hào vào con thuyền này, để chở Trương Anh Hào đến hòn đảo Người Sói bí hiểm, chở hắn đến đúng nơi con quái vật đang rình mò chờ nạn nhân. Còn cái gì sung sướng hơn cho nó là một kẻ tử thù giờ đã bị trói chặt và vô phương kháng cự?
Chắc chắn không!
Cơn uất hận siết cổ Trương Anh Hào nghẹn lại khi nghĩ đến đây. Và chuyện này có dính dáng đến một con người.
Khoa Hữu Thái!
“Mình ra nông nỗi này hoàn toàn là do gã. Sao Mục Trường Thân lại tin được một người như gã ta?”
Trương Anh Hào không biết những chuyện gì đã xảy ra với hắn sau đó. Trí nhớ của Trương Anh Hào còn ghi lại hắn trong vị thế một thân hình bất động.
Mắt Trương Anh Hào vẫn nhắm chặt suốt thời gian qua, bởi Trương Anh Hào không muốn bị phân tán khỏi dòng suy nghĩ. Nhưng bây giờ thì Trương Anh Hào thận trọng từ từ mở mắt ra, chỉ một khe nhỏ.
Trương Anh Hào không nhìn thấy được nhiều.
Mặc dù vậy, Trương Anh Hào vẫn không khỏi giật mình bởi ánh sáng ban ngày đã biến mất, màn đêm đã phủ xuống. Có kẻ đã đưa hắn lên trên thuyền này vào lúc giờ chiều chuyển qua đêm, và cái kẻ đó đang ngồi trước hắn. Gã không nhận ra là Trương Anh Hào đang quan sát gã, gã tiếp tục chèo thuyền.
Trương Anh Hào nghe tiếng rên rỉ của những vòng thép buộc quanh gốc mái chèo. Trương Anh Hào nghe hơi thở hổn hển của gã đàn ông và nhìn thấy khuôn mặt râu ria xồm xoàm như một miếng bọt biển đẫm nước bồng bềnh trước mắt Trương Anh Hào.
Vâng, đó chính là Khoa Hữu Thái!
Kẻ phản bội, thằng khốn kiếp, kẻ đã bắt tay với con quái vật và đưa hai người Mục Trường Thân và Trương Anh Hào vào bẫy. Gã đang ngồi ở hàng ghế sau và chẳng hề quan tâm tới Trương Anh Hào. Gã cũng đâu có cần để ý, bởi gã có thể hoàn toàn tin cậy vào những sợi dây trói.
Có cái gì chạm nhẹ vào chân phải Trương Anh Hào. Không phải là một khúc gỗ, nó là một con người như Trương Anh Hào vậy.
“Anh Hào...”
Giọng nói chỉ khẽ thì thào như một hơi thở. Trương Anh Hào nhận ra ngay Mục Trường Thân, người đang nằm cạnh hắn trên thuyền. Có lẽ y đã tỉnh dậy từ trước.
Trương Anh Hào cảm thấy một tảng đá vừa rơi khỏi tim mình, bạn hắn vậy là vẫn sống. Nhưng chỉ sau đó một lúc thôi, Trương Anh Hào không còn lý do để yên tâm nữa. Khoa Hữu Thái rút mái chèo lên, cúi người về phía trước. Gã đàn ông nhìn chằm chằm vào giữa mặt Trương Anh Hào.
“Ái chà, anh thợ săn Bại quái đã tỉnh dậy rồi. Hay quá, tốt quá. Chính tôi cũng đang muốn vậy!”
“Khoa Hữu Thái, mày là đồ con lợn!”
Không phải Trương Anh Hào, người nói câu đó là Mục Trường Thân, nó tuột thẳng ra từ tâm hồn phẫn uất của y.
Khoa Hữu Thái chỉ cười.
“Có lẽ tao là đồ con lợn thật, nhưng tao biết, người nói câu đó thật ra là người đã chết rồi. Phải, cả hai chúng mày bây giờ chỉ còn là hai xác chết. Chúng mày đang bốc mùi thối rữa.” - Gã dàn ông lại cười phá lên, tóm lấy mái chèo và tiếp tục chèo thuyền.
Trương Anh Hào nằm ngửa, nhìn lên bầu trời tối. Hòn đảo chưa hiện ra. Vì thế, Trương Anh Hào cũng không biết bọn họ còn cách chỗ mà mình sẽ chết bao xa.
Mặt hồ hôm nay tương đối yên tĩnh. Không có những dòng nước xoáy ngăn cản mái chèo. Bởi Khoa Hữu Thái đằng nào cũng biết hai người họ đã tĩnh trở lại nên Trương Anh Hào có thể trò chuyện với Mục Trường Thân. Ít ra thì nó cũng giúp Trương Anh Hào quên đi phần nào cảm giác đau đớn.
Trương Anh Hào làm ra vẻ nhẹ nhàng và nói: “Lần này thì cậu sai lầm quá mất rồi, nếu mình không nhầm.”